Một người đứng ra, nhiều người khác lập tức đứng ra, khẩn cầu Hoàng đế chú ý đến chuyện tuyển tú.
Thần tử im lặng duy nhất ở đây là Lệ Khinh Ngôn.
Y chỉ lặng lẽ đứng đó, không nói gì.
Ánh mắt Lạc Thanh Hàn dừng trên người y, điềm nhiên hỏi.
“Lệ thị lang sao không nói gì?”
Hiện giờ Lệ Khinh Ngôn đã là Lại bộ Thị lang, quan viên Chánh tứ phẩm, có tư cách vào cung nghị sự.
Lệ Khinh Ngôn nói “Tuyển tú là chuyện riêng của bệ hạ, vi thần chỉ là ngoại thần, không có quyền can thiệp vào chuyện riêng của bệ hạ.”
Y biết rất rõ, trong lòng Hoàng đế có một người, dù người đó không còn, Hoàng đế cũng không quên được, nếu không thể quên được, sao có thể bằng lòng tiếp nhận nữ nhân khác?
Những người khác nghe Lệ Khinh Ngôn nói, sắc mặt đều trở nên khó coi.
Có người hừ lạnh “Lệ thị lang nói nghe thật nhẹ nhàng, con nối dõi của bệ hạ có liên quan đến quốc gia xã tắc, chúng ta thân là thần tử, nên khuyên bệ hạ mau chóng nối dõi tông đường.”
Lệ Khinh Ngôn không biện giải, chỉ đáp “Người nói cũng có lý.”
Cuối cùng, Hoàng đế vẫn không tới Bích Quế Các.
Tiểu thái giám truyền lời cũng không dám nói Hoàng đế không muốn tới, chỉ nói Hoàng đế bận việc triều chính, tạm thời không thể rời đi.
Thái hoàng thái hậu nghe vậy, trong lòng có hơi không vui, nhưng do các phi tần có mặt ở đây, không tiện biểu lộ bất mãn nên thờ ơ nói.
“Nếu Hoàng đế bận rộn như vậy, chuyện tuyển tú đành để ai gia và các phi tần chia sẻ gánh nặng. Ai gia già rồi, thị lực không tốt, có thể sẽ nhìn sót vài chỗ. Lát nữa các ngươi nhớ xem xét kỹ một chút. Nếu thấy có tú nữ thích hợp, nhất định phải nhắc ai gia.”
Các phi tần cung kính đáp “Vâng.”
Các tú nữ lần lượt vào điện, giới thiệu danh tính của mình.
Bạch phi vừa nghĩ đám nữ nhân này đến giành Hoàng đế với mình, trong lòng liền thấy không thoải mái, bất kể nhìn ai, nàng đều thấy rất ngứa mắt.
Tuy nhiên, Thái hậu vẫn ngồi trên cao, nàng không dám lộ ra tâm tư của mình, để tránh bị nói là ghen tị, nàng chỉ đành nhịn xuống.
Cảnh phi nhìn mấy tiểu cô nương đủ kiểu trước mặt, trong lòng cũng không thoải mái.
Nhưng nàng trước giờ giỏi che giấu, dù trong lòng có nghĩ gì thì nàng vẫn luôn khoác lên mình vẻ ngoài đoan trang rộng lượng.
Nàng tích cực đưa lời khuyên, giúp Thái hoàng thái hậu lựa chọn tú nữ.
Dáng vẻ rộng lượng như vậy rất được Thái hoàng thái hậu tán thưởng.
Trần uyển nghi thấy vậy, dường như có động lực, bắt chước cách làm của Cảnh phi, chủ động đưa ra ý kiến, cố hết sức lấy lòng Thái hoàng thái hậu.
Có ba người họ nói chuyện, toàn bộ quá trình tuyển tú cũng không quá quạnh quẽ.
Cuối cùng tú nữ được giữ lại tổng cộng có sáu người.
Trong số đó có cháu gái của Thái hoàng thái hậu, tên là Lục Bội Nhi.
Nhà mẹ của Thái hoàng thái hậu họ Lục, theo ý của Lục gia, bọn họ định đưa hai cô con gái đang đợi đả vào cung, nhưng Thái hoàng thái hậu từ chối.
Nếu đưa cả hai vào cung, người ngoài sẽ nghi ngờ Thái hoàng thái hậu có ý đồ.
Bà không muốn gây rắc rối, chỉ cần một người là đủ.
Ngoài sáu tú nữ giữ lại trong cung, Thái hoàng thái hậu còn chọn thêm bốn người cho con cháu trong tông thất.
Các tú nữ cúi đầu tạ ân.
Như vậy, cuộc tuyển tú nhỏ năm nay đã kết thúc thành công.
Buổi chiều, Thái hoàng thái hậu đích thân đến cung Vị Ương thông báo kết quả tuyển tú với Hoàng đế.
Thái hoàng thái hậu nhìn Hoàng đế như vậy, tức giận cau mày nói “Nếu người có ý kiến gì thì cứ nói thẳng, không cần bày ra dáng vẻ này.”
Lạc Thanh Hàn “Trẫm không có ý kiến, trẫm chỉ không muốn tuyển phi mà thôi.”
Thái hoàng thái hậu càng tức giận hơn “Người không muốn tuyển phi cũng được, vậy người có con đi! Ai gia không yêu cầu phải có hoàng tử, có một công chúa trước cũng được, ít nhất cũng nên chặn miệng của những người bên ngoài lại, không để bọn họ bàn tán về chuyện này.”
Lạc Thanh Hàn năm nay đã hai mươi tuổi.
Nhiều người ở độ tuổi này đã có mấy đứa con rồi.
Mà hắn cả một đứa cũng không có.
Bên ngoài không ít người đang bàn tán chuyện này, lời khó nghe nào cũng có.
Tất nhiên, không ai dám bàn tán công khai, nhưng ngăn không được bàn luận riêng tư.
Lạc Thanh Hàn vẫn im lặng.
Thái hoàng thái hậu “Sao người không nói gì?”
Lạc Thanh Hàn “Trẫm không có gì để nói.”
Hắn có thể nói gì?
Nói hắn không muốn có con?
Nếu nói ra thật, lập tức khiến Thái hoàng thái hậu giận đến ngất đi.
Thái hoàng thái hậu nhịn đã lâu, nhưng cuối cùng không kìm được, hỏi ra câu đè nén trong lòng.
“Có phải người vẫn còn nhớ đến Tiêu trắc phi không?”
Lạc Thanh Hàn lại không nói.
Thái hoàng thái hậu hỏi “Hậu cung nhiều nữ nhân như vậy, lẽ nào không ai sánh được với một người đã chết sao?”
Nghe thấy ba từ người đã chết, sắc mặt Lạc Thanh Hàn tức thì tái nhợt.
Hắn muốn phản bác, muốn nói nàng chưa chết, nhưng vừa nghĩ đến số thư tìm thấy trong nhà Lệ Khinh Ngôn, hắn lại không thể nói được gì.
Khi Thái hoàng thái hậu nhìn thấy hai mắt hắn đỏ lên, phần lớn cơn giận trong lòng lập tức bị dập tắt.
Vừa rồi bà nói vội, bây giờ khó tránh hối hận.
Không nên nói mấy lời này.
Thái hoàng thái hậu bất lực thở dài.
“Bỏ đi, ai gia không nói nàng ta nữa. Người tự mình suy nghĩ kĩ đi. Người là Hoàng đế, không thể không có con nối dõi. Dù người không nghĩ cho bản thân, cũng nên nghĩ cho tương lai giang sơn Đại Thịnh.”
Sau khi Thái hoàng thái hậu rời đi, Lạc Thanh Hàn cho người đứng hầu trong điện lui xuống.
Hắn mở tủ lấy một hộp gỗ nhỏ có khóa.
Hắn lấy chìa khóa mang theo bên mình, nhét vào lỗ khóa rồi mở hộp gỗ nhỏ.
Hai mươi phong thư lặng lẽ nằm bên trong hộp gỗ.
Trên mỗi phong thư có viết ba chữ —
Thái tử nhận.
Dù người viết thư đã cố gắng rất nhiều để chữ trông đẹp hơn, nhưng nhìn vẫn hơi xấu.
Thật ra thì nó không xấu nhưng kiểu chữ hơi mập, trông hơi ngốc nghếch.
Đầu ngón tay Lạc Thanh Hàn nhẹ nhàng vu.ốt ve phong bì.
Cuối năm ngoái, phủ Trung Võ tướng quân nhận được một phong thư, trên phong bì viết Thái tử nhận.
Tiêu Lăng Phong sợ thư không sạch, nên tự ý mở phong bì đọc nội dung thư, mới nhận ra thư là do Tiêu Hề Hề viết cho Thái tử.
Tất nhiên, Thái tử lúc đó đã là Hoàng đế.
Tiêu Lăng Phong đưa thư cho Hoàng đế.
Lúc đó Lạc Thanh Hàn cho rằng Tiêu Hề Hề đã về Huyền Môn, hắn cho người đi khắp nơi dò thám xem Huyền Môn ở đâu, hy vọng có thể tìm Tiêu Hề Hề trở về.
Lần đầu tiên nhận được thư này, hắn vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Tiêu Hề Hề trong thư nói nàng đã hoàn thành nhiệm vụ sư môn, hiện tại không có việc gì làm, nàng muốn ra ngoài dạo chơi.
Nàng còn nói tình hình hiện tại của mình, giọng điệu rất nhẹ nhàng.
Cuối thư, nàng nói bên ngoài rất vui, mong Thái tử đừng tìm nàng, đồng thời cũng hy vọng Thái tử sau khi kế vị sẽ trở thành một Hoàng đế tốt, đừng lãng phí công sức của nàng.
Thư được viết rất tùy ý, nghĩ đến đâu viết đến đó, cho người khác cảm giác y hệt nàng.
Phản ứng đầu tiên của Lạc Thanh Hàn sau khi đọc thư là cảm thấy yên tâm.
Xét theo nội dung thư, ít ra hiện giờ Tiêu Hề Hề đã an toàn.
Chỉ cần nàng bình an vô sự, những chuyện khác đều dễ dàng.