Lời vừa nói ra, điện Nghị Sự tức thì lặng ngắt như tờ.
Mọi người đồng loạt nhìn Nam Phượng công chúa.
Chỉ thấy nàng đứng đó ngơ ngác, giống như đã bị dọa ngốc.
Hoàng đế nhìn vào mắt nàng, chậm rãi hỏi.
“Không biết ý của công chúa thế nào?”
Tiêu Hề Hề thấy tim mình đập thình thịch, suýt thì buột miệng nói “bằng lòng”.
May là vào lúc quan trọng nàng chợt nhớ đến lời dặn của Đại sư huynh.
Hiện giờ nàng là công chúa của Nam Nguyệt, lúc công chúa một nước đối mặt với chuyện này, tuyệt đối không đồng ý ngay, như vậy quá vội vã, sẽ mất tôn nghiêm.
Nàng thầm nói với bản thân —
Bây giờ nàng đang thay mặt nước Nam Nguyệt đi sứ đến Đại Thịnh, không thể làm sư mẫu mất mặt.
Tiêu Hề Hề ngước mặt lên, nhìn vị Hoàng đế ngồi trên cao, nghiêm túc hỏi.
“Ý của bệ hạ là muốn liên hôn với Nam Nguyệt?”
Hoàng đế điềm tĩnh đáp lời.
“Ừm.”
Tiêu Hề Hề “Chỉ cần ta đồng ý, bệ hạ sẽ bằng lòng xuất binh giúp Nam Nguyệt phải không?”
Hoàng đế “Đúng.”
Rất nhiều đại thần cau mày, hiển nhiên cảm thấy quyết định của Hoàng đế không ổn.
Dù do dự nhiều lần nhưng không ai dám nói gì.
Hoàng đế hiện giờ không giống Tiên đế, Tiên đế trọng sĩ diện, có vài chuyện nhịn được thì sẽ nhịn, nhưng tính tình Hoàng đế hiện giờ không tốt lắm.
Cách đây không lâu có một Ngự sử dâng tấu khẩn cầu lập Hoàng hậu, nhưng Hoàng đế từ chối.
Ngự sử đó cũng cứng đầu, bắt đầu chỉ trích Hoàng đế trước mặt mọi người, nói tội bất hiếu có ba điều, mà không con nối dõi là lớn nhất, Hoàng đế đến nay vẫn chưa có con, đó là bất hiếu, có lỗi với liệt tổ liệt tông!
Nếu là Tiên đế gặp phải chuyện này, vì danh tiếng của mình sẽ đành nhịn.
Nhưng đương kim thánh thượng thì không.
Hoàng đế giáng tội vô lễ cho Ngự sử, trực tiếp giáng Ngự sử cứng đầu đó làm thứ dân, đày đến biên cương khai hoang.
Giáng làm thứ dân cũng thôi đi, còn khai hoang?
Chuyện này đối với các quan văn tay không thể xách, nách không thể mang còn tệ hơn cả cái chết!
Tuy có người lén bàn tán Hoàng đế không nghe khuyên can, không phải là biểu hiện của minh quân, nhưng cũng chỉ dám lén bàn luận, ngoài mặt mọi người chỉ càng kính sợ Hoàng đế, vì sợ chọc giận Hoàng đế, sẽ bị đày đi khai hoang.
Tiêu Hề Hề hít một hơi thật sâu, như thể nàng đã hạ quyết tâm, siết chặt nắm tay, từng chữ nói.
“Ta đồng ý!”
“Chỉ cần người dân Nam Nguyệt không còn bị chiến tranh tàn hại, ta bằng lòng gả vào hoàng cung Đại Thịnh, mãi mãi vun đắp bang giao tốt đẹp giữa hai nước!”
Việt Cương quỳ một gối xuống, khóc lóc nói.
“Công chúa đại nghĩa, ta thay mặt người dân Nam Nguyệt cảm tạ người!”
Các sứ thần Nam Nguyệt khác cũng quỳ xuống, khóc lóc cảm ơn công chúa.
Các đại thần Đại Thịnh chứng kiến cảnh này, có người thở dài, có người cau mày, có người trầm tư.
Hoàng đế lập tức lệnh viện Hàn Lâm soạn thánh chỉ, lệnh cho Quận thú quận Ninh Trạch phái ba mươi ngàn binh mã giúp Nam Nguyệt vương bình định nội loạn.
Các sứ thần Nam Nguyệt quỳ xuống, khấu đầu tạ hoàng ân.
Nhiệm vụ hoàn thành xuất sắc, tảng đá treo lơ lửng trong lòng bọn họ cuối cùng cũng rơi xuống đất.
Chuyện này vừa giải quyết xong thì sứ thần Nam Nguyệt vội trở về bẩm báo Nam Nguyệt vương, ở đây lâu cũng không tiện.
Còn Nam Phượng công chúa bị bỏ lại hoàng cung Đại Thịnh.
Tin tức nhanh chóng lan truyền khắp cung.
Cảnh phi đã đoán trước được, không hề ngạc nhiên.
Nhưng nàng vẫn thấy khó chịu.
Một năm qua, Hoàng đế bỏ mặc các phi tần trong hậu cung.
Tất cả không được sủng ái, cũng không tồn tại vấn đề ai đắc sủng, ai thất sủng, ngược lại tạo ra cân bằng.
Nhưng bây giờ nửa đường nhảy ra một Nam Phượng công chúa, cân bằng trong hậu cung sẽ sớm bị phá vỡ.
Còn sau này bị phá vỡ đến mức nào thì không ai biết.
Cảnh phi sa sầm sắc mặt nói “Đi nghe ngóng thử xem, Nam Phượng công chúa ở cung nào?”
Đại cung nữ Đông Lăng đáp “Vâng.”
Trong cung Yên Vũ.
Khi Bạch phi biết tin Nam Phượng công chúa được Hoàng đế nạp vào hậu cung, liền tức đến đổ bệnh.
Nàng không quan tâm cân bằng trong hậu cung, chuyện nàng quan tâm là Hoàng đế chỉ đích danh Nam Phượng công chúa.
Trước mặt nhiều người, Hoàng đế đã yêu cầu Nam Phượng công chúa gả cho mình.
Cũng đủ thấy Hoàng đế rất coi trọng Nam Phượng công chúa.
Chính sự coi trọng đó đã khiến Bạch phi vô cùng ghen tị.
……
Thường công công hỏi Hoàng đế, sắp xếp Nam Phượng công chúa đến cung nào?
Lạc Thanh Hàn đang xem phê tấu chương, nghe vậy không ngẩng đầu nói.
“Để nàng ở cung Vị Ương trước.”
“Vâng.”
Lạc Thanh Hàn suy nghĩ một chút rồi nói “Bảo ngự thiện phòng chuẩn bị một ít đồ ăn cho nàng.”
“Vâng.”
Vì thế Tiêu Hề Hề bị đưa đến cung Vị Ương.
Mặc Họa cung kính hỏi “Người thấy phòng này được không? Nếu người không hài lòng có thể đến phòng khác xem thử.”
Tiêu Hề Hề không để ý lắm đến nơi ở.
Nàng cảm thấy nơi này khá tốt nên dè dặt gật đầu “Ừm, chỗ này đi.”
Mặc Họa bảo cung nữ thu dọn hành lý rồi nói.
“Người còn dặn dò gì khác không?”
Tiêu Hề Hề “Không có, các ngươi lui xuống đi.”
“Vâng.”
Đợi người đi hết, Tiêu Hề Hề đặt mông xuống giường thở dài một hơi, làm công chúa khó quá đi mất!
Vẫn là làm cá muối thoải mái hơn!
Nàng đá giày ra, lăn mình trên giường.
Cuối cùng cũng có thể nằm rồi.
Một lúc sau, tiếng Mặc Họa ngoài cửa truyền vào.
“Công chúa, ngự thiện phòng có làm bánh ngọt, người có muốn thử không?”
Tiêu Hề Hề ngồi bật dậy.
Có đồ ngon!
Nàng nhảy xuống đất, chạy về phía cửa, chạy được hai bước thì phát hiện mình chưa mang giày.
Nàng vội chạy về, nhặt giày mang vào rồi chạy ra mở cửa.
Mặc Họa đứng ngoài cửa, bưng một khay đựng hai dĩa bánh ngọt.
Phía sau có hai tiểu cung nữ, trên tay cũng bưng đồ ăn, có trái cây tươi, có trà sữa lạnh.
Thế giới nội tâm Tiêu Hề Hề lúc này điên cuồng gào thét.
Có trà sữa a a a!!!
Còn là một ly siêu lớn a a a!!!
Đã lâu rồi nàng chưa uống trà sữa hu hu hu!
Nàng gần như dùng hết sức lực để kiềm nén xúc động muốn lao về phía trước, miễn cưỡng duy trì phẩm giá của công chúa một nước.
Tiêu Hề Hề nghiêng người, nhường đường cho cung nữ vào phòng.
Mặc Họa cung kính đặt bánh lên bàn.
“Công chúa, nô tỳ không biết người có ăn quen đồ ăn ở đây không, nên nhờ ngự thiện phòng làm những món này, người xem người thích ăn gì?”
Tiêu Hề Hề: thích ăn gì? Còn phải hỏi sao, đương nhiên ta thích hết!!
Nàng mỉm cười, nói “Cảm ơn, những món này trông cũng ngon.”