Tiêu Hề Hề vòng tay qua cổ hắn, nghiêng người về phía trước, vùi mặt vào cổ hắn cọ cọ, đầy quyến luyến và tin tưởng.
“Sau này ta sẽ là cái đuôi nhỏ của chàng, chàng đi đâu, ta đi đó, chàng đừng hòng thoát khỏi ta.”
Lạc Thanh Hàn nghiêng đầu hôn lên nốt ruồi son trên tai nàng, trầm giọng hỏi.
“Cái đuôi nhỏ, có đói không?”
Được hắn nhắc nhở, Tiêu Hề Hề chợt nhận ra bụng mình đói quá!
Vừa nãy trong yến tiệc nàng chỉ ăn một ít trái cây, sau đó nôn máu, cả người bây giờ vừa yếu vừa đói.
Tiêu Hề Hề nghĩ đến những con cua đầy đặn trong yến tiệc, nhỏ giọng nấc.
“Ta muốn ăn thịt cua.”
Lạc Thanh Hàn “Thịt cua tính hàn, hiện giờ nàng rất yếu, không thể ăn.”
Tiêu Hề Hề “Ưm ~”
Lạc Thanh Hàn nhéo mông nhỏ của nàng, lạnh lùng nói “Tỏ dễ thương cũng vô dụng, nàng bây giờ chỉ có thể ăn đồ thanh đạm.”
Tiêu Hề Hề thầm nghĩ, nếu ta tỏ dễ thương cũng vô dụng thì sao chàng lại nhéo mông ta?
Hừ, nam nhân!
Có tiếng gõ cửa.
Lạc Thanh Hàn và Tiêu Hề Hề buông nhau ra, đồng thời lùi về sau.
Bảo Cầm bưng thuốc bước vào.
“Nương nương, đến giờ uống thuốc rồi.”
Tiêu Hề Hề nhìn bát thuốc đầy được đưa tới cho mình, kinh ngạc nói.
“Em đang đùa ta hả? Bát thuốc lớn thế này!”
Bảo Cầm đương nhiên cũng thấy bát thuốc quá lớn, hơi ngượng nói.
“Đây là Phương thái y đặc biệt dặn dò, thái y nói cần phải sắc một bát thuốc lớn, dù sao lượng cơm của người cũng lớn, có thể uống hết.”
Tiêu Hề Hề “……”
Không hổ là Phương lão cẩu, tâm địa đen thui!
Nàng lười cầm thìa, bưng bát lên nhấp một ngụm.
Đắng quá!!
Đắng đến mức nàng muốn nôn ra, nhăn mặt hỏi.
“Trong thuốc này bỏ cái gì? Sao lại đắng như vậy?!”
Bảo Cầm như biết Quý phi sẽ hỏi chuyện này, lập tức lấy một đơn thuốc từ trong tay áo.
Lạc Thanh Hàn có hiểu biết một chút dược lý, cầm đơn thuốc nhìn sơ qua, lập tức hiểu tại sao thuốc đắng như vậy, vì tất cả dược liệu dùng trong đơn thuốc này đều rất đắng.
Hắn nói chuyện này với Tiêu Hề Hề.
Tiêu Hề Hề rất tức giận “Huynh ấy cố ý hại ta!”
Lạc Thanh Hàn “Tuy dùng toàn là dược liệu đắng, nhưng lại có tác dụng với triệu chứng của nàng, nàng uống mau đi.”
Tiêu Hề Hề tức giận nhìn hắn.
“Chàng đứng về phía nào đấy?”
Lạc Thanh Hàn “Ta thấy y làm như vậy cũng tốt, để nàng uống đắng một chút, sau này nàng sẽ biết cố gắng khống chế cảm xúc của mình, giảm khả năng phát độc.”
Tiêu Hề Hề “……”
Mắt nàng ngấn lệ, môi run rẩy thành đường gợn sóng “Chàng vậy mà nỡ để ta uống đắng, chàng không yêu ta nữa!”
Lạc Thanh Hàn có hơi không tự nhiên, hắn không giống Hề Hề tùy lúc có thể nói ra lời yêu.
Cảm giác yêu thương nên được trân trọng trong tim.
Hắn cầm bát lớn uống một ngụm lớn.
“Vậy ta cùng uống với nàng.”
Tiêu Hề Hề thấy vậy, nàng không thể than đắng được nữa.
Người mình thích sẵn sàng cùng mình chịu khổ, đắng cũng biến thành ngọt.
Nàng nín thở, nhắm mắt lại, cầm bát lớn uống một hơi.
Uống thuốc xong, toàn bộ lưỡi của nàng gần như mất đi cảm giác.
Lạc Thanh Hàn nhét hai miếng mứt trái cây vào miệng nàng.
Tiêu Hề Hề nhai nhanh nuốt xuống rồi mở miệng, bày ra tư thế chờ đút.
Lạc Thanh Hàn đặt tách trà xuống “Để ta sờ xem nàng no thật không?”
Mặt Tiêu Hề Hề đỏ bừng.
Nàng nhìn quanh, thấy không có ai nên vén vạt áo lên, để lộ cái bụng trắng nõn.
“Chàng … chàng sờ đi.”
Tim phổi Lạc Thanh Hàn đập loạn vì bộ dạng đáng yêu này của nàng.
Hắn trực tiếp kéo nàng vào lòng, để nàng ngồi trên đùi hắn, lòng bàn tay đặt lên bụng nàng, nhẹ nhàng sờ sờ, nét mặt giả vờ nghiêm túc nhận xét.
“Sờ vào có cảm giác ăn no rồi.”
Tiêu Hề Hề cảm giác được bàn tay to trên bụng mình đang chậm rãi hướng lên trên, mặt đỏ bừng, vội vàng nói.
“Được rồi, đừng sờ nữa.”
Lạc Thanh Hàn lo lắng thân thể nàng không tốt, không chịu được kíc.h thích, chỉ đành đột ngột dừng động tác.
Hắn thầm niệm kinh Kim Cương trong đầu vài lần rồi rút tay lại.
Tiêu Hề Hề vội thả vạt áo xuống che bụng.
Nàng nhỏ giọng nói “Nhiều nhất là ba năm, độc cổ trong cơ thể ta sẽ được đào thải, đến lúc đó thì có thể … thì có thể …”
Những lời sau đó thật sự rất ngại nói ra khỏi miệng.
Lạc Thanh Hàn vòng tay qua eo nàng, thì thầm vào tai nàng.
“Ta sẽ chờ nàng, dù là bao lâu, ta cũng có thể chờ được.”
Đêm nay trăng rất đẹp, Lạc Thanh Hàn và Tiêu Hề Hề ăn xong, bèn ngồi dưới hiên ngắm trăng, bên cạnh có trà hoa quế và bánh trung thu.
Tiêu Hề Hề cầm một miếng bánh trung thu, đột nhiên hỏi.
“Bệ hạ, chàng còn nhớ tết Trung thu ba năm trước, chàng từng hứa dẫn ta đi xem lễ hội đèn lồng ở ngoài cung không?”
Lạc Thanh Hàn “Nàng còn chưa khỏe, không thể chạy lung tung.”
Tiêu Hề Hề than thở “Trung thu năm nay ta chẳng những không được ăn cua, uống rượu hoa quế, cả đèn lồng cũng không thấy cái nào.”
Lạc Thanh Hàn không muốn thấy nàng chịu ấm ức, bèn sai người mang dụng cụ và vật liệu đến, làm ngay cho nàng làm một chiếc đèn lồng.
Hắn định vẽ hai con vật nhỏ lên đèn.
Hắn hỏi “Nàng thích loại động vật nào?”
Tiêu Hề Hề nuốt bánh trung thu vào miệng, xòe bàn tay đếm “Thế thì nhiều lắm! Ví như bồ câu om, cá hầm cay, gà xé, vịt om, cừu nướng nguyên con, heo sữa quay …”
Lạc Thanh Hàn “Được rồi, đủ rồi, đủ rồi.”
Lẽ ra hắn không nên hỏi nàng.
Hắn mặt không biểu cảm, cầm bút vẽ một đôi cá chép lên đèn lồng.
Tiêu Hề Hề nhìn chằm chằm đôi cá chép sống động, chảy nước miếng.