Dù Lạc Thanh Hàn đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi tận mắt thấy khung cảnh hậu viện, hắn nhất thời vẫn thấy ngột ngạt.
Tuy nói là hậu viện nhưng thực chất đã biến thành một trang viên nhỏ.
Trước mặt là vườn rau.
So với vườn rau ở điện Thanh Ca, diện tích vườn rau trước mặt lớn gấp ba lần, Thanh Tùng sai người gieo hạt giống rau theo chỉ dẫn của Quý phi, chẳng bao lâu nữa ở đây sẽ có một vườn rau tươi rộng lớn mọc lên.
Cạnh vườn rau dựng một giàn nho, đất dưới giàn nho lát bằng cẩm thạch trắng, trên đó còn trải một tấm chiếu. Vào những đêm hè, chỉ cần nằm trên chiếu thì vừa có thể ngắm trăng vừa có thể hóng gió vô cùng thoải mái.
Bên cạnh giàn nho còn đào một cái giếng.
Đi qua vườn rau là rừng cây trái.
Những cây ăn quả này đều được chuyển từ hậu viện điện Thanh Ca tới, vài cây quýt đã bắt đầu ra quả.
Tiêu Hề Hề ngẩng đầu nhìn những quả quýt xanh, bắt đầu tưởng tượng khi chúng chín sẽ như thế nào, kiềm không được chảy nước bọt.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em2.
Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân3.
Thiên Tài Tiên Đạo4.
Chồng Chồng Điển Hình=====================================
Đi tiếp tới phía trước là một con sông nhỏ.
Nước sông được dẫn từ sông Ngự, để thuận tiện cho việc tưới tiêu, các thợ thủ công còn đào vào kênh rạch từ con sông, những kênh rạch nối liền với ruộng rau, cây ăn quả, ruộng lúa và chuồng lợn.
Bên bờ sông có một lương đình, tầm nhìn rộng lớn, là một nơi thích hợp ngắm cảnh.
Bên kia sông là cánh đồng lúa rộng, còn có dãy chuồng gỗ nuôi gia súc gia cầm, cạnh đó còn có một cái ao nhỏ.
Bây giờ đã cuối thu, chưa phải mùa gieo trồng, ruộng lúa trơ trụi, chẳng có gì ngoài một đàn gà vịt đi dạo chơi.
Tiêu Hề Hề đứng trên sườn ruộng, dang rộng hai tay, vui vẻ nói.
“Bệ hạ nhìn xem, đây là giang sơn mà ta gầy dựng cho chàng!”
Lạc Thanh Hàn “……”
Đành vậy.
Nàng nói là giang sơn của nàng, vậy thì là giang sơn của nàng.
Nàng vui là được.
Thanh Tùng chạy nhanh tới, cung kính hành lễ.
“Khởi bẩm bệ hạ, Quý phi nương nương, Cảnh phi nương nương tới.”
Lạc Thanh Hàn “Nàng ta tới đây làm gì?”
Thanh Tùng thành thật trả lời “Cảnh phi dẫn người của điện Trung Tỉnh tới, nói là tới chọn người cho Quý phi nương nương.”
Hiện giờ cung Vân Tụ đã trùng tu xong, bước tiếp theo chính là lấp đầy người, cung điện lớn như vậy, nhất định phải có nhiều người hầu hạ, cung nữ thái giám ma ma đều phải nhanh chóng chuẩn bị.
Người của điện Trung Tỉnh biết Hoàng đế rất sủng ái Quý phi, nên không dám lơ là trong việc chọn người, nhưng dù vậy, Cảnh phi cũng không cần phải đích thân đến.
Nhưng Cảnh phi lại cứ đến, còn đúng vào lúc này.
Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn nàng biết lúc này Hoàng đế cũng ở cung Vân Tụ, muốn nhân cơ hội tạo chút cảm giác tồn tại trước mặt Hoàng đế.
Lạc Thanh Hàn và Tiêu Hề Hề về chính điện thì thấy Cảnh phi đang đợi.
Cảnh phi bước tới uyển chuyển hành lễ, trên mặt mang theo nụ cười đoan trang.
“Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng, thỉnh an Quý phi.”
Lạc Thanh Hàn không muốn phí lời với nàng, nói thẳng “Gọi người vào cho Quý phi chọn.”
“Vâng.”
Cảnh phi liếc nhìn Đông Lăng bên cạnh.
Đông Lăng hiểu ý, bước nhanh ra ngoài, chẳng mấy chốc đã dẫn mười cung nữ vào.
Cảnh phi cười nói “Những cung nữ này đều do thần thiếp cẩn thận tuyển chọn, các nàng gia thế trong sạch, phẩm hạnh đoan trang, thông minh hiểu chuyện, dù làm đại cung nữ cũng không có vấn đề gì, Quý phi có thể tùy ý lựa chọn.”
Theo quy định, bên cạnh Quý phi có thể có ba đại cung nữ.
Bảo Cầm chiếm một chỗ, vẫn còn hai vị trí đại cung nữ.
Tiêu Hề Hề không chọn, mà nói với Bảo Cầm bên cạnh.
“Em xem thử đi, có ai phù hợp không?”
Những cung nữ được chọn về cơ bản đều làm trợ thủ cho Bảo Cầm, đương nhiên cần Bảo Cầm hài lòng mới được.
Bảo Cầm cũng không do dự, đáp vâng một tiếng rồi đi thẳng đến chỗ mười cung nữ, bắt đầu quan sát từng người một.
Đầu tiên, nàng loại bỏ ba cung nữ có ngoại hình nổi bật nhất.
Giữ ba cung nữ xinh đẹp như vậy bên cạnh Quý phi, là để Quý phi ngắm? Hay là để Hoàng đế ngắm đây?
Bước thứ hai hỏi về tuổi tác, gia thế, sở trường, từng hầu hạ chủ tử nào?
Sau khi hỏi thì mới biết, trong đây có một cung nữ từng hầu hạ ở điện Tiêu Phòng, là cung nữ bên cạnh Tần hoàng hậu, sau khi Tần hoàng hậu qua đời, nàng được đưa về điện Trung Tỉnh, ở lại đó hai năm, hiện giờ nàng cũng có tư cách tranh đoạt vị trí đại cung nữ.
Vị trí Quý phi chỉ cách ngôi vị Hoàng hậu một bước.
Trong lòng ai mà không nảy sinh một vài suy nghĩ.
Nếu bên cạnh có một cung nữ từng hầu hạ Hoàng hậu, dù là về tâm lý hay tính toán cho con đường thăng tiến ngày sau, rất dễ làm người khác động lòng.
Hiển nhiên Bảo Cầm cũng có hơi động lòng.
Nàng đánh giá cung nữ mấy lần, cuối cùng cũng dời mắt, hỏi cung nữ tiếp theo.
Sau cuộc phỏng vấn, Bảo Cầm cuối cùng chọn được hai cung nữ.
Hai cung nữ tên là Chiết Chi và Tế Vũ.
Hai người không quá xinh đẹp nhưng mặt mũi thanh tú.
Chiết Chi từng làm cung nữ quản sự ở Thượng Phục Ti, giỏi nữ công, có chút hiểu biết về thơ ca, tính tình trầm lặng, sống nội tâm, khuôn mặt điềm đạm nhưng đầu óc nhanh nhạy, cung Vân Tụ cần có một người như vậy.
Tế Vũ là cung nữ ở ngự thiện phòng.
Nàng từng là đồng nghiệp với Bảo Cầm một thời gian, quan hệ của cả hai rất tốt.
Bảo Cầm biết nàng là người hoạt bát, làm việc nhanh nhẹn, nấu nướng cũng giỏi.
Mấu chốt là nàng thông thạo dược thiện, có kinh nghiệm điều dưỡng cơ thể, rất thích hợp cho Quý phi.
Còn cung nữ từng hầu hạ Tần hoàng hậu, đương nhiên bị loại.
Nàng không cam lòng, nên lấy hết can đảm hỏi.
“Tại sao Bảo Cầm cô nương không chọn tôi? Phải chăng cảm thấy trên người tôi có chỗ nào không tốt?”
Nàng vừa lên tiếng, Tiêu Hề Hề đang ăn trái cây liền ngẩng đầu nhìn nàng.
Hoàng đế ngồi bên cạnh cũng nhìn về phía cung nữ.
Cảnh phi thấy vậy mím môi mỉm cười.
Bảo Cầm chưa kịp trả lời thì Tiêu Hề Hề đã lên tiếng trước.
“Tướng mạo của ngươi không tốt, quá cay nghiệt, nhỏ mọn, hẹp hòi, bổn cung không thích ngươi.”
Nàng nói đều là thật, nhưng lời nàng nói lọt vào tai người khác rõ ràng là đang mỉa mai.
Hai mắt cung nữ lập tức đỏ lên, gần như sắp khóc.
Nhưng vì Hoàng đế còn ngồi bên cạnh, cung nữ không dám khóc, chỉ đành nghiến răng không nói gì, nhưng trong lòng thầm ghi hận với Quý phi.
Lạc Thanh Hàn xua tay.
Thường công công lập tức sai người dẫn số cung nữ này lui xuống, chỉ giữ lại Chiết Chi và Tế Vũ.
Hai người im lặng đứng sang một bên.
Cảnh phi cười như có như không “Không ngờ Quý phi còn biết xem tướng.”
“Biết một chút.”
Cảnh phi “Vậy người thấy tướng mạo của thần thiếp thế nào?”
Nàng không tin Quý phi biết xem tướng, nàng nói như vậy chỉ là vì khách sáo.
Quý phi không trả lời cũng được, nhưng nếu Quý phi xem tướng cho nàng thật, vậy nàng có thể nhân cơ hội vả mặt Quý phi, để Hoàng đế tận mắt chứng kiến Quý phi ngu xuẩn đến mức nào.