Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 718: Cố ý hại người



Về phía Tiêu Hề Hề.

Sau khi nàng về cung Vân Tụ, Bảo Cầm lập tức sai Thanh Tùng dò hỏi chuyện của Tô tài nhân.

Tuy nàng ta chỉ là Tài nhân, Quý phi không cần quan tâm đến, nhưng có vài việc tốt nhất nên chuẩn bị trước.

Buổi tối, xa giá của Hoàng đế dừng ngoài cửa cung Vân Tụ.

Các cung nữ hầu hạ Hoàng đế cởi áo ngoài, cởi phát quan, thay thường phục rộng rãi thoải mái.

Vì buổi chiều được xoa bóp nên lúc này vai và cánh tay của Lạc Thanh Hàn vẫn còn hơi đau, nhưng vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng của hắn.

Tiêu Hề Hề vây quanh hắn hỏi về cuộc săn mùa thu.

Lạc Thanh Hàn kiên nhẫn giải thích.

“Cuộc săn mùa thu tổ chức ở Thượng Lâm Uyển, lúc đó không chỉ có ta và nàng, còn có các phi tần khác, cũng như vài văn võ bá quan, tông thân thế gia đều tham gia.”

Mắt Tiêu Hề Hề sáng lên “Trong Thượng Lâm Uyển có loại thú săn nào? Có lợn rừng không?”

Lạc Thanh Hàn “Hẳn là có.”

Thượng Lâm Uyển vô cùng rộng lớn, trong đó có rất nhiều loài chim và động vật quý hiếm, tuy nhiên những loài chim và động vật quý hiếm này có người trông coi, không nằm trong phạm vi săn bắn.

Cuộc săn mùa thu thường chỉ nhắm vào các loài động vật thả rông, loại nào cũng có.

Tiêu Hề Hề hỏi “Nếu ta tham gia, có phải toàn bộ thú săn được đều thuộc về ta không?”

Lạc Thanh Hàn liếc nhìn nàng, bình tĩnh nói.

“Nàng không thể tham gia săn bắn, chỉ có thể đứng ngoài quan sát.”

Tiêu Hề Hề không phục “Tại sao?”

Lạc Thanh Hàn “Nàng quên mình không được vận động mạnh sao? Lẽ nào nàng muốn trong lúc đi săn đột nhiên nôn máu dọa chết một đám người à?”

Tiêu Hề Hề không nói nên lời.

Lạc Thanh Hàn “Nếu lần này nàng lại nôn máu, Đại sư huynh có lẽ sẽ tăng liều lượng thuốc gấp đôi.”

Tiêu Hề Hề nghĩ tới bát thuốc to cực đắng, tức thì không dám nói thêm gì nữa.

Cả người nàng uể oải, thiếu năng lượng.

Lạc Thanh Hàn thấy nàng như vậy, bèn chủ động an ủi.

“Nếu nàng muốn lợn rừng, đến lúc đó ta săn cho nàng một con là được.”

Cái đầu nhỏ của Tiêu Hề Hề chợt ngẩng lên, đôi mắt sáng ngời.

“Chàng nói thật không? Chàng có thể săn được lợn rừng?”

Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói “Đừng nói lợn rừng, hổ chó gấu gì đó ta cũng có thể săn cho nàng.”

Tiêu Hề Hề vội xua tay “Hổ chó gấu thì không cần, thịt bọn chúng ăn không ngon, ta chỉ muốn lợn rừng!”

Ý định ban đầu của Lạc Thanh Hàn là muốn cho nữ nhân này biết thực lực của hắn mạnh như thế nào, nào ngờ nàng lại phản ứng như vậy, cảm thấy rất mệt tim.

“Được rồi, lợn rừng thì lợn rừng.”

Ăn tối xong, Lạc Thanh Hàn dẫn Tiêu Hề Hề đi tắm.

Trong cung Vân Tụ có một hồ tắm rất lớn.

Hai người ngâm mình trong nước nóng, khoảng cách giữa họ rất xa.

Tiêu Hề Hề thì không có gì, chủ yếu là Lạc Thanh Hàn, hắn không dám nhìn bậy, sợ bản thân không kiềm chế được sẽ biến thành sói vồ lấy nàng.

Hắn chỉ có thể dựa vào thành hồ nhắm mắt nghỉ ngơi, vẻ mặt trấn tĩnh như một vị sư già đang ngồi thiền.

Tiêu Hề Hề nhanh chóng tắm xong.

Nàng trèo ra khỏi bồn tắm, mang theo tiếng nước chảy lách tách.

Lông mi Lạc Thanh Hàn khẽ run lên, nhưng hắn vẫn không mở mắt.

Tiêu Hề Hề mặc y phục ra khỏi phòng, gió mát thổi vào thật sảng khoái.

Chiết Chi lập tức mang một chiếc áo khoác rộng tay khoác cho nàng, tránh để nàng bị lạnh.

“Nương nương muốn vào phòng chưa?”

Tiêu Hề Hề thấy gió đêm khá dễ chịu, nhất thời không muốn vào phòng nên nói.

“Ta ở ngoài một lát.”

Tiền viện trồng hoa cỏ, có một cây cầu nhỏ bắc qua dòng nước chảy rất tinh xảo.

Tiêu Hề Hề ngồi dưới hiên, hóng gió đêm.

Chiết Chi ngồi quỳ sau lưng cẩn thận lau tóc cho nàng.

Bảo Cầm bưng ly sữa nóng tới.

Nàng đưa sữa cho Quý phi, nhỏ giọng nói.

“Nương nương, Thanh Tùng đã dò hỏi rõ chuyện của Tô tài nhân rồi. Tô tài nhân vì đắc tội với Trần uyển nghi nên bị phạt quỳ trong sân suốt đêm. Hôm sau, Tô tài nhân ngã bệnh. Trần uyển nghi còn cố ý ngăn cản không cho ai gọi thái y đến khám cho Tô tài nhân. Mãi đến khi bệnh tình của Tô tài nhân trở nặng, Trần uyển nghi sợ gây ra án mạng mới dừng tay. Cung nữ bên cạnh Tô tài nhân … là người tên là Chỉ Diên, nàng được Tô tài nhân đưa vào cung, nên rất trung thành với Tô tài nhân. Trong thời gian Tô tài nhân bị bệnh, Chỉ Diên luôn chạy khắp nơi cầu cứu. Nghe nói trước khi Chỉ Diên cầu cứu Quý phi nương nương, đã từng cầu xin Cảnh phi. Ngoài mặt Cảnh phi hứa hẹn rất nhanh, quay đầu lại quên mất chuyện này.”

Nói đến đây, Bảo Cầm không khỏi cong môi.

Cảnh phi không muốn giúp thì nói thẳng là được, cần gì trước mặt một kiểu, sau lưng lại một kiểu? Đây không phải cố ý hại người sao!

Tô tài nhân vào cung chưa bao lâu, không có thù oán với Cảnh phi, Cảnh phi làm như vậy thật thất đức.

Dù sao Bảo Cầm cũng khinh thường hành vi hại người không lợi cho mình của Cảnh phi.

Sau khi Tiêu Hề Hề uống hết sữa, lên tiếng hỏi.

“Thái y viện đã phái người đến khám cho Tô tài nhân chưa?”

Bảo Cầm nói thật “Đã phái Phương thái y đến khám cho Tô tài nhân.”

Tiêu Hề Hề hơi ngạc nhiên.

Theo hiểu biết của nàng về Phương lão cẩu, trừ khi huynh ấy tự nguyện, nếu không thì không ai có thể sai khiến được huynh ấy.

Nhưng tại sao Phương lão cẩu lại muốn khám bệnh cho một Tài nhân?

Lẽ nào vị Tô tài nhân này có điểm gì đặc biệt?

Lúc Tiêu Hề Hề đang suy nghĩ lung tung thì Lạc Thanh Hàn đã ra ngoài.

Tóc hắn ướt nhẹp, cả người còn hơi ẩm, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng vẫn còn chút hồng hào, là dấu vết để lại sau khi tắm.

Chiết Chi và Bảo Cầm hành lễ với Hoàng đế.

Lạc Thanh Hàn ngồi xuống cạnh Tiêu Hề Hề.

Hắn giơ tay phải lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng lau sạch chỗ sữa còn dính trên miệng nàng.

Chiết Chi và Bảo Cầm hơi đỏ mặt trước cử chỉ thân mật của Hoàng đế, vội cúi đầu không dám nhìn tiếp.

Còn Tiêu Hề Hề chẳng thấy khác lạ gì.

Nàng bóp bóp cánh tay Lạc Thanh Hàn, lẩm bẩm nói.

“Lâu rồi chàng không luyện tập, có phải cơ bắp nhỏ đi rồi không? Không được, vì lợn rừng của ta, từ ngày mai chàng phải bắt đầu luyện tập!”

Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói “Được, nàng có thể luyện tập cùng ta.”

Tiêu Hề Hề tức thì hèn ngang.

“Không được không được, thân thể của ta không tốt, không thể vận động mạnh.”

Lạc Thanh Hàn “Không cần vận động mạnh, chỉ cần chạy bộ nửa canh giờ là được.”

Tiêu Hề Hề vẫn từ chối.

Đùa chắc?

Quy tắc sống của cá muối là có thể nằm im thì sẽ nằm im!

Muốn nàng vận động? Chẳng những không có cửa, đến cửa sổ cũng không!

Lạc Thanh Hàn “Luyện tập một mình quá nhàm chán, nếu nàng không luyện cùng ta, vậy thì ta không luyện nữa, nếu không luyện tập thì không đủ sức lực, nếu không đủ sức lực thì sẽ không thể giương cung, nếu không thể giương cung được thì sẽ không bắn được tên, nếu không bắn được tên thì sẽ không săn được lợn rừng.”

Tiêu Hề Hề nhanh chóng đổi ý “Ta luyện tập với chàng!”

Không có khó khăn nào mà một con lợn rừng không giải quyết được.

Nếu có, vậy thì hai con!

Sáng sớm hôm sau.

Tiêu Hề Hề vẫn đang chìm trong mơ bị Lạc Thanh Hàn lôi ra khỏi giường.

Lạc Thanh Hàn nhéo mũi “Đến giờ luyện tập rồi.”

Tiêu Hề Hề “Không, ta không luyện, cá muối không cần luyện.”

Lạc Thanh Hàn “Vậy nàng muốn lợn rừng không?”

“.…..muốn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.