Người ta là thái y, xuất hiện trong cung là chuyện bình thường.
Lạc Dạ Thần nghĩ cũng phải, bèn không nghĩ nhiều nữa, quay đầu tìm người vừa tông ngã mình.
Vừa rồi y suýt nữa chặn được bóng, lại bị người khác tông ngã, chẳng những đội xanh ghi bàn, mà y còn bị thương, y phải tính món nợ này với người đó.
Bộ Sanh Yên thấy y như vậy liền biết y đang nghĩ gì.
“Đừng nhìn nữa, vừa rồi tông chàng là Cảnh Huân, hắn bị thương còn nặng hơn chàng, đã được đưa về chữa trị rồi.”
Cảnh Huân là con trai của Cảnh thái phó, đồng thời là ca ca của Cảnh phi.
Lạc Dạ Thần nghiến răng “Lại để hắn chạy mất!”
Bộ Sanh Yên “Cho dù hắn ở đây, chàng có thể làm gì hắn? Vừa rồi là chàng tông phải hắn, hắn bị thương còn nặng hơn chàng, tính ra thì chuyện này là lỗi của chàng.”
Lạc Dạ Thần tức giận “Rõ ràng ta mới là nạn nhân, nàng còn nói giúp cho người ngoài?!”
Bộ Sanh Yên “Ta chỉ nói sự thật khách quan, có thể chàng là nạn nhân, nhưng trong mắt người ngoài, Cảnh Huân mới là nạn nhân.”
Lạc Dạ Thần mặt đỏ bừng, không nói nên lời.
Hồi lâu sau y mới nặn ra một câu.
“Ta mới là nạn nhân.”
Lúc này, Lạc Diên Chi cầm gậy đi tới, cười hỏi “Đại hoàng huynh, vết thương của huynh thế nào rồi? Hiệp sau có thể tiếp tục được không?”
Trên mặt Lạc Diên Chi nở nụ cười, nhưng trong đôi mắt hoa đào lại lộ ra vẻ kiêu ngạo.
Lạc Dạ Thần không chịu thua, lập tức đứng dậy “Chỉ là vết thương nhỏ, hiệp sau ta vẫn có thể …”
Bộ Sanh Yên ngắt lời y.
“Xương cũng trặc rồi còn đòi chơi mã cầu? Chàng muốn cánh tay của mình bị phế luôn sao?”
Lạc Dạ Thần cũng biết bây giờ y không thể chơi tiếp, nhưng y không muốn thua.
Bộ Sanh Yên thấy dáng vẻ cố chấp không chịu thua của y, bất đắc dĩ nói “Bỏ đi, ta giúp chàng đấu hiệp sau.”
Nghe vậy, Lạc Dạ Thần và Lạc Diên Chi đều sửng sốt.
Lạc Diên Chi khẽ cười “Đại hoàng tẩu, đám nam nhân thô kệch bọn ta chơi mã cầu không hề có kiêng kị gì, lỡ một tiểu nương tử mong manh như hoàng tẩu bất cẩn bị thương, bọn ta không chịu trách nhiệm đâu.”
Lạc Dạ Thần cũng không muốn vương phi nhà mình ra đấu.
Tuy nàng giỏi võ giỏi cưỡi ngựa, nhưng nàng vẫn là nữ nhân, chơi mã cầu với một đám nam nhân sẽ không tránh khỏi chịu thiệt.
Bộ Sanh Yên “Thử xem, nếu không được thì đổi người.”
Lạc Diên Chi cười nói “Vậy ta sẽ chờ xem tư thế anh hùng của Đại hoàng tẩu trên sân đấu.”
Lạc Diên Chi vừa đi, Lạc Dạ Thần lo lắng nhìn Bộ Sanh Yên.
“Nàng chơi được thật à?”
Bộ Sanh Yên cong đôi môi đỏ mọng “Nếu là chuyện khác thì ta có thể không ổn, nhưng cưỡi ngựa chơi bóng thì ta vẫn có thể chơi với bọn họ.”
Nàng từ nhỏ lớn lên ở biên cương, biên cương hoang vắng, không có gì chơi, mỗi khi các tướng sĩ có thời gian rảnh sẽ cùng nhau cưỡi ngựa chơi bóng, lần nào nàng cũng tham gia, còn thắng nhiều hơn thua.
So với cách chơi nhẹ nhàng của đám công tử bột này, cách chơi của các tướng sĩ càng khốc liệt hơn nhiều.
Lạc Dạ Thần nhìn nụ cười sáng ngời động lòng của vương phi nhà mình, tim bất giác đập nhanh hơn.
Vương phi của y thật sự là ngày càng xinh đẹp!
Bộ Sanh Yên gọi các thành viên trong đội đến thảo luận về cách chơi của hiệp sau.
Tiếng chiêng vang lên, hiệp sau của trận đấu sắp bắt đầu.
Bộ Sanh Yên lên ngựa, dẫn đội đỏ vào sân đấu.
Dáng người nàng cao, mặc trang phục cưỡi ngựa màu đỏ chói mắt, da trắng môi đỏ, tóc dài tung bay, dáng vẻ hiên ngang.
Ngay khi nàng xuất hiện trên sân đấu lập tức thu hút chú ý của mọi người.
Nhiều người trên khán đài bàn tán.
“Đó không phải là Anh vương phi sao? Sao nàng lại vào sân đấu?”
“Vừa rồi Anh vương bị thương, có lẽ Anh vương phi ra đấu thay.”
“Ta chỉ nghe con thay cha ra trận, chưa từng nghe vợ thay chồng ra trận.”
“Nghe nói Anh vương phi lớn lên ở biên cương, thân thủ rất giỏi.”
“Dù thân thủ có giỏi đến đâu thì cũng chỉ là nữ nhân, sao có thể sánh với nam nhân? Huống chi, đội đỏ đã kém xa, cố ghi lại điểm giống như đang nằm mơ.”
“Ây da, xem ra lần này đội đỏ thua chắc rồi!”
……
Phương thái y bẩm báo vết thương của Anh vương với Hoàng đế và Quý phi.
Biết Anh vương không sao, Lạc Thanh Hàn cũng không để ý tới chuyện này nữa.