Tiêu Hề Hề “Hoàng thượng uy phong mạnh mẽ, có ngài ấy ở đây, dù Đại Thịnh có gặp phải tai họa cũng có thể hóa nguy thành an.”
Tô tài nhân vẫn gảy đàn tỳ bà, tiết tấu của tỳ bà lúc nhanh lúc chậm, giống như một vị tướng quân đang chỉ huy toàn cục.
Cảnh phi tức giận quát.
“Đã là lúc nào rồi còn gảy tỳ bà?!”
Nàng đang giận cá chém thớt.
Tô tài nhân mặc kệ, tiếp tục gảy tỳ bà.
Lúc đầu Lý phi có hơi căng thẳng, nhưng thấy Quý phi và Tô tài nhân bình tĩnh như vậy, nàng cũng bị cảm xúc của họ tác động, cũng bình tĩnh lại một chút.
Đây là điện Phi Khuyết, nơi được bảo vệ nghiêm ngặt nhất hành cung.
Chỉ cần họ ở im tại đây thì sẽ không xảy ra chuyện gì.
Thiệu lương nhân hiển nhiên cũng nghĩ tới điểm này, bèn nói.
“Chỉ cần chúng ta ở im trong đây sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng Hoàng thượng thì sao? Ngài ấy vẫn đang đi săn, đường rừng không dễ đi, lại có nhiều dã thú như vậy, lúc này thiên cẩu đột nhiên xuất hiện, Hoàng thượng sẽ không gặp nguy hiểm gì chứ?”
Tiêu Hề Hề tin Lạc Thanh Hàn sẽ không xảy ra chuyện gì.
Lúc sáng khi Lạc Thanh Hàn ra ngoài, nàng đã bói cho hắn một quẻ, là quẻ đại cát.
Tuy nhiên, Cảnh phi không biết chuyện này.
Nghe Thiệu lương nhân nói, nàng càng thấy hoảng sợ hơn.
“Chúng ta không thể cứ ngồi đây nhìn được, phải lập tức phái người vào rừng tìm Hoàng thượng!”
Tiêu Hề Hề “Cô muốn điều binh? Cô có quyền đó không?”
Cảnh phi nghẹn họng.
Nàng chỉ là phi tần, sao có thể điều động binh mã?!
Thiệu lương nhân đề nghị “Tiêu Lăng Phong tướng quân vẫn còn ở trong hành cung, ông ấy có thể điều động người của Tuần Phòng Ti, Quý phi nương nương được Hoàng thượng sủng ái, chỉ cần người ra mặt, Tiêu tướng quân nhất định sẽ nghe lệnh.”
Tiêu Hề Hề mặc kệ Thiệu lương nhân, nàng đi thẳng về chỗ ngồi, căn dặn Tế Vũ và Bảo Cầm.
“Truyền lệnh xuống, thắp hết nến và đèn lồng lên, không ai được phép chạy loạn la hét, nên làm gì thì làm đó, ai dám làm loạn thì bắt trói bịt miệng lại.”
“Vâng!”
Chẳng mấy chốc, đèn lồng trong ngoài điện Phi Khuyết đều được thắp sáng.
Những người còn ồn ào đều bị bắt giữ, bên ngoài mới dần trở nên yên tĩnh.
Chỉ có tiếng tỳ bà của Tô tài nhân vẫn còn du dương, giai điệu ngày càng nhanh, như thể các tướng sĩ đang hành quân.
Lúc này, mặt trời trên cao đã hoàn toàn biến mất, bóng tối ập đến.
Cảnh phi rất giận nhưng không thể làm gì.
Ánh nến dao động trong chính điện.
Tiêu Hề Hề nhìn hai vũ cơ đang run rẩy.
“Nhạc còn chưa kết thúc, sao hai người không múa nữa?”
Hai vũ cơ quỳ xuống đất, sợ hãi không nói nên lời.
Bọn họ bị xuất thân và kiến thức của mình hạn chế, trong mắt bọn họ, thiên cẩu ăn mặt trời là chuyện lớn, sao có thể giả như không có chuyện gì xảy ra?
Tiêu Hề Hề bảo bọn họ ngẩng đầu lên.
Hai vũ cơ ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt đầy lo lắng bất an.
Tiêu Hề Hề thấy tà khí sạm đen giữa ấn đường trên mặt họ ngày càng đậm, thậm chí còn ẩn hiện tai họa đổ máu.
Đồng thời, trong lòng Tiêu Hề Hề cũng nảy sinh bất an.
Như thể sắp có chuyện nguy hiểm sắp xảy ra.
Tiêu Hề Hề thầm cảnh giác đề phòng, nét mặt vẫn bình tĩnh.
Nàng nói với Tế Vũ đang đứng bên cạnh.
“Gọi Thanh Tùng tới, bảo hắn đưa hai vũ cơ này về.”
“Vâng.”
Tế Vũ ra ngoài gọi Thanh Tùng.
Đúng lúc này, hai vũ cơ đột nhiên bắt đầu nhảy múa!
Một người rút kiếm mềm giấu trong thắt lưng, người còn lại rút đoản đao quấn quanh cánh tay.
Đao kiếm lao tới chỗ Tiêu Hề Hề với tốc độ cực nhanh!
Mọi người có mặt đều sững sờ trước biến cố đột ngột này.
Chỉ có Tô tài nhân là phản ứng nhanh nhất.
Nàng giơ đàn tỳ bà của mình lên, đập vào vũ cơ đang cầm kiếm mềm!
Đàn tỳ bà đập trúng đầu khiến vũ cơ ngã xuống đất, đầu đập vào góc bàn, tầm mắt tối đi, ngất xỉu tại chỗ.
Vũ cơ còn lại mặc kệ sống chết của đồng bọn, ánh mắt lóe lên sát khí, không còn vẻ sợ hãi yếu đuối trước đó, đoản đao trong tay sắp đâm vào Tiêu Hề Hề.
Tiêu Hề Hề giơ tay lật đổ mấy chiếc bàn nhỏ trước mắt, nghiêm giọng hét lên.
“Có thích khách!”
Trà bánh đặt trên bàn bị đổ, hất thẳng vào vũ cơ.
Hành động của vũ cơ bị cản trở.
Tiêu Hề Hề nhân cơ hội tránh đoản đao, chạy về phía cửa.
Tế Vũ ở gần cửa nhất hoàn hồn lại, vội lao ra ngoài hét to.
“Có thích khách! Người đâu mau tới đây!”
Lý phi, Cảnh phi, Thiệu lương nhân sợ hãi đứng dậy, cuống quít bỏ chạy.
Vì di chuyển quá nhanh nên bọn họ làm đổ nhiều thứ.
Trong lúc hỗn loạn, có người đã va phải một bình hoa cao nửa người.
Hướng mà bình hoa đổ xuống cách Tiêu Hề Hề đúng một bước.
Nàng thấy bình hoa sắp đổ xuống, theo bản năng muốn lùi lại.
Nhưng vũ cơ đã đuổi tới, dùng đoản đao trong tay đâm vào lưng nàng!
Trước sau đều có nguy hiểm, Tiêu Hề Hề không thể tránh né, lúc nàng đang định dùng nội lực tiếp chiêu của vũ cơ thì thấy một bóng người đột nhiên xông tới, chắn trước mặt nàng!
Người xông tới chính là Tô tài nhân.
Nàng nhắm mắt nghiến chặt răng, chuẩn bị đón nhận một đao, dùng thân thể mình bảo vệ Quý phi.
Tuy nhiên.
Cơn đau trong dự kiến không thấy đâu.
Thay vào đó, vũ cơ đang cầm đoản đao phát ra tiếng kêu đau đớn.
Tô tài nhân mở mắt, thấy Quý phi đứng sau từ lúc nào đã chắn trước mặt mình.
Nàng thấy Quý phi nắm cổ tay đang cầm đao của vũ cơ, đồng thời nghe thấy tiếng xương gãy răng rắc.
Vũ cơ hét lên đau đớn.
Vũ cơ buông lỏng ngón tay, đoản đao rơi xuống đất kêu vang.
Cùng lúc đó, vũ cơ bất tỉnh đã tỉnh dậy.
Lúc mở mắt, vũ cơ thấy đồng bọn của mình đang bị Quý phi khống chế, bèn giơ tay trái lên nhấn nút bắn một mũi tên nhỏ từ cung nỏ buộc trên tay.
Nàng nhắm vào Quý phi, nhưng vì đầu óc lúc này vẫn còn hơi mơ hồ nên hướng bắn hơi lệch.
Lúc này Tô tài nhân đang đứng bên cạnh Quý phi.
Hai người đứng rất gần nhau.
Mũi tên nhỏ lệch khỏi hướng dự định bay thẳng về phía Tô tài nhân với tốc độ cực nhanh.
Tiêu Hề Hề ném vũ cơ trước mặt ra xa, còn tay trái đẩy Tô tài nhân ra ngoài.
Cũng đúng lúc này.
Tô tài nhân bị đẩy ngã xuống đất, tránh được mũi tên nhỏ.
Nhưng Tiêu Hề Hề không kịp rút cánh tay lại, bị mũi tên nhỏ sượt qua, tạo thành vết thương khá sâu.
Mũi tên nhỏ ghim vào tường, phần đuôi hơi rung lên.
Bảo Cầm vừa chạy vào thấy thế, sắc mặt thay đổi hẳn “Quý phi nương nương!”
Sau khi vũ cơ kia bị ném ra ngoài, chịu đựng cơn đau ở cổ tay, lại cầm đoản đao chém về phía Quý phi!
Tô tài nhân lấy một hộp phấn từ trong ngực, rắc hết phấn tùng hương trong đó.
Mỗi lần nàng gảy đàn tỳ bà xong, nàng thích bôi phấn tùng hương lên tay, nó có tác dụng bảo vệ tay, gần đây cũng vậy, trên người nàng cũng có mang theo phấn tùng hương.