Nếu Hồng Quốc công chỉ là gia chủ của một thế gia bình thường, có vấn đề gì thì cứ trực tiếp đến nhà điều tra là được.
Nhưng ông ta là Quốc công, là đệ đệ ruột của Thái hoàng thái hậu.
Vì giữ thể diện cho Thái hoàng thái hậu, cả Hoàng đế cũng không thể công khai điều tra.
Lạc Thanh Hàn “Nếu không thể công khai điều tra, vậy thì ngầm điều tra.”
Tiêu Hề Hề tò mò “Chàng muốn làm sao?”
Chiều cùng ngày, Phủ doãn Mai Quảng Đào của phủ Kinh Triệu đích thân đến phủ Hồng Quốc công, nói có một phạm nhân đào tẩu lẻn vào thành, phạm nhân đó có nhiều tiền án, cực kỳ hung ác, gần đây có người nhìn thấy phạm nhân này xuất hiện gần phủ Hồng Quốc công, vì an toàn của cả phủ, quan binh cần vào phủ khám xét.
Để chứng minh lời mình nói là thật, Mai Quảng Đào còn đưa ra chân dung của phạm nhân.
“Mời Quốc công gia xem thử, chính phạm nhân này đã xuất hiện ở gần đây, người này giết người như ngóe, cực kỳ nguy hiểm, nhất định phải nhanh chóng bắt về xử án, mong Quốc công gia có thể châm chước đôi chút.”
Hồng Quốc công cụp mắt, lạnh lùng nhìn phạm nhân trong chân dung, lạnh giọng nói.
“Ta chưa từng gặp người này.”
Mai Quảng Đào “May mà ngài chưa gặp, nếu ngài gặp hắn, ngài sẽ gặp nguy hiểm.”
Tuy rất không muốn, nhưng Hồng Quốc công không tìm được lý do từ chối, đành phải cho người vào.
Mai Quảng Đào dặn dò binh lính dưới quyền.
“Cẩn thận một chút, không được dọa gia quyến của Quốc công gia, không được nhìn lung tung, lỡ làm hỏng thứ gì đó, bán các ngươi đi cũng không đủ bồi thường.”
Binh lính trước khi tới đã nhận được lệnh của Phủ doãn, biết lần này cần tìm ai, nên ai nấy đều phối hợp tỏ vẻ sẽ cẩn thận.
Mai Quảng Đào phân chia khu vực, từng binh lính phụ trách từng khu vực khác nhau.
Sau khi tản ra, binh lính bắt đầu cẩn thận tìm kiếm trong phủ Hồng Quốc công.
Mai Quảng Đào là Phủ doãn, đương nhiên không cần làm những việc nhỏ như tìm người này, chỉ cần cùng Hồng Quốc công uống trà chờ đợi là được.
Gia quyến ở hậu viện được quản gia nhắc nhở, tất cả đều trốn trong phòng.
Cả phủ Quốc công yên tĩnh đến lạ thường.
Khoảng một canh giờ trôi qua.
Binh lính lần lượt về vị trí của mình, báo cáo kết quả tìm kiếm với Phủ doãn.
Kết quả đương nhiên là không thấy gì.
Mai Quảng Đào chắp tay với Hồng Quốc công, hạ thái độ rất thấp.
“Lần này hạ quan đắc tội rồi, hôm nay hạ quan bận việc, không thể đền tội với ngài. Đợi hôm khác rảnh rỗi, hạ quan sẽ đích thân đến xin lỗi, mời ngài uống rượu ngon.”
Hồng Quốc công hừ lạnh một tiếng “Rượu mà Mai phủ doãn mời, ta uống không nổi.”
Nói xong, ông phất tay áo, lạnh mặt bỏ đi.
Mai Quảng Đào không hề tức giận, đứng thẳng chỉnh tay áo, cùng binh lính rời khỏi phủ Quốc công.
Trong thành Thịnh Kinh có rất nhiều quyền quý, làm Phủ doãn ở một nơi thế này đồng nghĩa với việc phải thường xuyên qua lại với những quyền quý đó, việc bọn họ khinh thường là chuyện bình thường.
Mai Quảng Đào từ lâu đã quen với chuyện này.
Dù sao chỉ là bị người khác lên mặt, y cũng đâu rụng sợi tóc nào.
Trở về phủ Kinh Triệu, Mai Quảng Đào yêu cầu binh lính miêu tả cẩn thận quá trình khám xét trong phủ Quốc công.
Y chọn lọc những thông tin hữu ích, sau khi phân loại xong, y vào cung diện thánh, bẩm báo chi tiết kết quả điều tra.
“Sau khi điều tra và tìm hiểu, trong phủ Hồng Quốc công có rất nhiều người họ Diệp. Nhưng chỉ có một người được gọi là Diệp tiên sinh, đó là tiên sinh dạy học mà Hồng Quốc công mời bên ngoài về. Diệp tiên sinh này ba mươi tuổi, nghe nói là cử nhân, phụ trách dạy học cho con cháu trong phủ. Không may là khi chúng thần đến phủ Quốc công, Diệp tiên sinh không ở trong phủ. Nghe quản gia nói Diệp tiên sinh ngoài mua sách. Chúng thần đã lục soát toàn bộ phủ Quốc công, quả thật không tìm thấy Diệp tiên sinh, chắc hẳn không có trong phủ.”
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói “Đúng là trùng hợp thật.”
Sớm không đi, muộn không đi, lại đi ngay lúc quan binh đến cửa.
Trùng hợp như thể đã được sắp xếp từ trước.
Thấy Hoàng đế không có dặn dò nào khác, Mai Quảng Đào cáo từ rời đi.
Lạc Thanh Hàn nói chuyện này với Tiêu Hề Hề.
Tiêu Hề Hề nói “Thượng Khuê vừa rồi cũng đến, nói là đêm qua phủ Hồng Quốc công khiêng hai thi thể ra ngoài, Ngọc Lân vệ lén đi theo kiểm tra, phát hiện đó là thi thể của hai nữ tử trẻ tuổi, nhìn cách ăn mặc giống tiểu thiếp trong phủ Quốc công.”
Nói là thiếp nhưng địa vị thấp kém ngang bằng nô tỳ, nhưng cũng không thể tùy tiện gi.ết chết, một mặt nếu truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng xấu đến danh tiếng, mặt khác khó giải thích với quan phủ.
Nếu chuyện này lọt vào tai quan văn, chớp mắt sẽ bị kết tội giết người thành thói, coi mạng người như cỏ rác.
Nếu là người trọng danh tiếng thì chắc chắn sẽ không để chuyện này xảy ra.
Nhưng Hồng Quốc công lại khác, ông vốn không quan tâm cách nhìn của người khác.
Cả khi bị luận tội thì có làm sao?
Lẽ nào tước đi chức vị hầu tước của ông ta sao?
Chỉ cần Thái hoàng thái hậu còn đó, chỉ cần ông ta không phản loạn, làm ra chuyện tru di cửu tộc thì không ai làm gì được ông ta, địa vị Quốc công gia của ông ta vẫn vững như núi.
Cũng vì vậy, Hồng Quốc công hiển nhiên không mấy quan tâm khi xử lý thi thể của hai tiểu thiếp kia, tùy tiện sai người vứt ra khỏi thành, tìm nơi bí mật chôn cất là được.
Điều ông không ngờ là hai thi thể kia vừa được chôn cất, giây sau đã bị đào lên.
Tiêu Hề Hề sai Ngọc Lân vệ đưa thi thể của hai tiểu thiếp với thi thể của Ngân Sương đến nghĩa trang.
Tiêu Hề Hề bảo Ngọc Lân vệ tiếp tục theo dõi Diệp tiên sinh kia.
“Chỉ cần phát hiện Diệp tiên sinh, phải bắt được hắn bằng bất cứ giá nào.”
“Vâng!”
Ngọc Lân vệ theo dõi phủ Hồng Quốc công suốt hai ngày, nhưng không phát hiện người có thể là Diệp tiên sinh xuất hiện.
Cùng lúc đó, rằm tháng Giêng mỗi năm một lần đã đến.
Rằm tháng Giêng thực chất là tết Nguyên Tiêu, vào ngày này đương nhiên phải ăn chè trôi nước.
Bảo Cầm sai người chuẩn bị vài loại chè trôi nước, có nhân hoa quế, nhân mè đen, nhân đậu xanh, thậm chí có cả thịt tươi.
Có đủ loại nhân từ ngọt đến mặn.
Tiêu Hề Hề không từ chối thứ gì, ăn hết tất cả.
Lạc Thanh Hàn chỉ ăn một bát chè trôi nước nhân mè đen, không có hứng thú với nhân khác.
Buổi tối trong cung bày gia yến.
Hoàng đế và Thái hoàng thái hậu ngồi trên cao, dự lễ cùng với các phi tần.
Sau khi gia yến kết thúc, trời vẫn còn sớm, Tiêu Hề Hề muốn ra cung chơi một chút, nghe nói đêm nay trong thành có miếu hội, không chỉ có tiết mục để xem mà còn có rất nhiều món ngon.
Mấy chuyện nhỏ này, trước nay Lạc Thanh Hàn luôn chiều theo nàng.
Hai người ngồi xe ngựa rời cung trong màn đêm bao phủ.
Người đến miếu hội rất đông, dù trời không còn sớm nhưng đường phố vẫn đông đúc, người đi đường chen lấn nhau.
Nhà nào cũng treo đèn lồng nhiều màu sắc, thậm chí trong đêm khuya, đường phố vẫn sáng như ban ngày.
Trên đường có rất nhiều sạp hàng nhỏ, vài sạp bán đồ chơi, vài sạp bán đồ ăn, vài sạp bán quần áo và nhu yếu phẩm, Tiêu Hề Hề nhìn hoa cả mắt.