Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 820: Lòng tham không đáy



Tiêu Hề Hề nói “Huy chương vàng là do Anh vương cho người làm, hai tờ ngân phiếu có một tờ là của Anh vương, tờ còn lại là của bổn cung, chúc mừng cô thắng giải, hi vọng cô sẽ tiếp tục nỗ lực tạo ra tác phẩm tốt hơn.”

Lý phi cầm huy chương vàng bằng hai tay, đôi mắt phấn khích đỏ lên.

Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng nhận được vinh dự thế này!

Diêu tiệp dư hào hứng nói “Lý phi tỷ tỷ, chúc mừng tỷ! Tỷ giỏi quá!”

Lý phi cầm chiếc huy chương vàng, sờ một lúc lâu mới cất lại vào hộp.

Nàng nhẹ nhàng đóng nắp hộp, hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi nói.

“Đa tạ Quý phi nương nương, nếu không có người, thần thiếp cũng không biết truyện mình viết có nhiều người thích như vậy.”

Tiêu Hề Hề cười nói “Nếu mọi người thích truyện cô viết, vậy cô nên viết nhiều hơn, sau này bổn cung bàn bạc với Anh vương, bảo ngài ấy tìm người in truyện của cô bán trong tiệm sách, nếu kiếm được tiền thì cô cũng được chia một phần, thế nào?”

Lý phi ngơ ngác.

Nàng khó tin hỏi lại “Thần thiếp cũng có thể kiếm tiền sao?”

Tiêu Hề Hề “Đương nhiên, truyện cô viết có nhiều người thích như vậy, doanh số bán ra chắc chắn sẽ rất tốt, nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Nếu cô có thể tự mình kiếm tiền, sau này không cần phải dựa vào người nhà nữa, muốn mua gì thì mua, thoải mái biết bao.”

Lý phi nghe vậy động lòng.

Diêu tiệp dư nói nhỏ “Tỷ tỷ cứ đồng ý đi, dù sao bình thường tỷ cũng rảnh, viết truyện vừa có thể giết thời gian vừa kiếm tiền, tốt biết bao.”

Lý phi thận trọng nói “Ý của Quý phi nương nương rất hay, nhưng thần thiếp dù gì cũng là phi tần hậu cung, không tiện xuất đầu lộ diện, nếu người khác phát hiện thần thiếp viết số truyện lung tung đó, sẽ bị cười nhạo.”

Tiêu Hề Hề “Chuyện này dễ, cô chọn một bút danh là được, chúng ta sẽ giữ bí mật cho cô, sẽ không ai biết cô viết truyện.”

Lý phi nhìn hộp gấm trước mặt, do dự hồi lâu, cuối cùng gật đầu chấp nhận lời đề nghị của Quý phi.

Đối với nàng, viết truyện không chỉ kiếm tiền mà còn mang lại cho nguồn sống tinh thần.

Nàng không có hy vọng gì vào Hoàng đế, nhưng thân phận của nàng đã định sẵn sẽ bị nhốt trong hậu cung này cả đời, thay vì mỗi ngày sống vô tri vô giác, chi bằng tìm việc gì đó cho mình làm.

Tiêu Hề Hề nghĩ mình mới bị bắt cóc, trong thời gian ngắn, Hoàng đế sẽ không cho nàng rời cung, bèn nói.

“Hai ngày nữa bổn cung sẽ mời Anh vương phi vào cung ngắm hoa, đến lúc đó hai cô cũng tới đi.”

Lý phi và Diêu tiệp dư hơi kinh ngạc.

Các nàng không quen Anh vương phi, mời các nàng làm gì?

Tiêu Hề Hề nhìn ra nghi ngờ của họ, chủ động giải thích “Lý phi không phải định xuất bản sách sao? Lúc Anh vương phi tới, Lý phi có thể tự mình bàn bạc những vấn đề cụ thể với Anh vương phi, ví như phân chia lợi nhuận thế nào? Bản thảo có cần sửa không? Mấy chuyện này phải tự cô bàn bạc, bổn cung không quản được.”

Lý phi hiểu ra nói “Thần thiếp hiểu rồi, đa tạ Quý phi nương nương nhắc nhở.”

Tiêu Hề Hề động viên “Cố lên, bổn cung hi vọng cô có thể viết nhiều tác phẩm hay hơn!”

Lý phi dâng trào cảm xúc trong lòng.

Cảm giác thành tựu khi được người khác công nhận là điều nàng chưa từng cảm nhận được.

Nàng thầm siết chặt nắm tay “Thần thiếp sẽ cố gắng!”

Sau khi bàn xong chuyện, Diêu tiệp dư nhắc đến chuyện xảy ra trong cung hôm qua.

“Quý phi nương nương, hôm qua Hồng Quốc công đã đưa cháu gái Lục Tâm Dao vào cung rồi, muốn Lục Tâm Dao nói chuyện với Thái hoàng thái hậu, nhưng tối qua Thái hoàng thái hậu cố ý gọi Hoàng thượng đến cung Trường Lạc, xem ra hình như có ý muốn tác hợp Lục Tâm Dao với Hoàng thượng.”

Lý phi vừa mới nhận giải thưởng từ Quý phi, nên trong lòng tự nhiên nghiêng về phía Quý phi, nàng nói.

“Quý phi nương nương nhất định phải cẩn thận, đừng để Lục Tâm Dao kia được lợi.”

Tiêu Hề Hề hơi kinh ngạc “Có chuyện này nữa à.”

Lý phi bĩu môi “Thần thiếp cũng không biết Hồng Quốc công nghĩ gì, một cô cháu gái mới vừa rớt đài trong cung, không rút được bài học đã đành, còn muốn nhét tiếp người vào cung, ông ta không sợ cháu gái còn lại cũng sẽ đi luôn à?”

Diêu tiệp dư “Còn không phải vì vị trí kia sao.”

Vị trí mà nàng nhắc tới đương nhiên ám chỉ ngôi vị Hoàng hậu.

Lục gia đã có một Thái hoàng thái hậu, vậy mà vẫn chưa biết đủ, còn muốn thêm một Hoàng hậu.

Đúng là lòng tham không đáy.

……

Buổi thượng triều sáng nay xảy ra rất nhiều chuyện.

Đầu tiên có quan văn ra mặt đề cập chuyện Quý phi bị bắt cóc, thanh danh tổn hại, không xứng làm Quý phi, phải lập tức đưa nàng đến am Tử Vân, tránh làm hoen ố danh dự hoàng thất.

Sau đó, Lại bộ Thị lang Lệ Khinh Ngôn đứng ra nói bọn bắt cóc dám ra tay với Quý phi và Anh vương trong thành, đây là do phủ Kinh Triệu và nha môn Tuần Phòng Ti lơ là nhiệm vụ.

Tả Tuần Phòng Ti Tiêu Lăng Phong và Hữu Tuần Phòng Ti Lạc Dạ Thần không thể đứng yên, lập tức đứng ra bào chữa, đồng thời tố cáo Hồng Quốc công cấu kết với bọn bắt cóc, phải truy cứu trách nhiệm chuyện này với Hồng Quốc công.

Hồng Quốc công không thượng triều, không thể tự bào chữa, nhưng lại có người lên tiếng thay ông.

Ví như Lạc Diên Chi vừa bị giáng làm Huyện vương.

Lạc Diên Chi đứng ra nói Hồng Quốc công không thể cấu kết với bọn bắt cóc, chuyện này chắc chắn là hiểu lầm.

Sau đó, nhiều người cũng đứng ra nói thay Hồng Quốc công.

Một số người là bạn bè với Hồng Quốc công, một số người muốn nhân cơ hội này bán cho Thái hoàng thái hậu một ân tình.

Lạc Diên Chi thuộc vế sau.

Y đã cưới Hạ Ngữ Nhiên, mà Hạ Nghữ Nhiên là cháu gái của Thái hoàng thái hậu.

Dù y không thích Hạ Ngữ Nhiên, nhưng chuyện này cũng không cản được y thông qua quan hệ của Hạ Ngữ Nhiên thiết lập quan hệ với Thái hoàng thái hậu.

Thái hoàng thái hậu tuy đã lớn tuổi nhưng cũng không hề đơn giản, nghe nói Thịnh Vĩnh Đế sau khi băng hà đã để lại binh phù cho bà, chỉ cần nhận được sự ủng hộ của bà, Lạc Diên Chi có thể lại có cơ hội tranh đấu.

Trong triều xảy ra cãi vã lớn vì chuyện của Hồng Quốc công.

Mãi đến khi Hoàng đế lên tiếng, mọi người mới im lặng.

Triều đường yên tĩnh trở lại.

Lúc này, Phủ doãn Mai Quảng Đào của phủ Kinh Triệu đứng ra.

“Vi thần có lời muốn tấu!”

Lạc Thanh Hàn “Nói.”

Mai Quảng Đào “Bọn bắt cóc Quý phi và Anh vương đã bị bắt hết, sau khi thẩm vấn, bọn bắt cóc đã nhận tội. Sở dĩ bọn chúng bắt cóc Quý phi và Anh vương là để hãm hại Hồng Quốc công, vụ bắt cóc này không liên quan gì đến Hồng Quốc công!”

Lạc Diên Chi nghe được lời này, lập tức cười đắc ý.

Y khiêu khích nhìn Lạc Dạ Thần.

Nếu là bình thường, Lạc Dạ Thần sớm đã nổi đóa.

Nhưng hôm nay Lạc Dạ Thần bình tĩnh đến lạ thường.

Thậm chí, Lạc Dạ Thần còn có tâm trạng cười với Lạc Diên Chi.

Lạc Diên Chi sững người trước trạng thái bất thường của Lạc Dạ Thần.

Chẳng lẽ hôm nay Anh vương uống nhầm thuốc?

Mai Quảng Đào dâng bản lời khai của bọn bắt cóc lên rồi nói tiếp.

“Tuy vụ bắt cóc này không liên quan gì đến Hồng Quốc công, nhưng vụ phóng hỏa giết người ở Tập Hương Quán là do Hồng Quốc công tự mình thực hiện!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.