Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 831: Ta sắp làm cha rồi!



Sáng sớm hôm nay, Anh vương phi đã vào cung, Lạc Dạ Thần ở nhà một mình chán quá nên cũng ra ngoài.

Đầu tiên y đến nha môn Tuần Phòng Ti dạo một vòng, sau đó mời vài người bạn đi đánh mã cầu.

Một nhóm người hưng phấn chơi đùa, chớp mắt đã đến giữa trưa.

Lạc Dạ Thần biết Bộ Sanh Yên sẽ ăn trưa trong cung, dù y về phủ thì cũng phải ăn một mình, chẳng vui chút nào, vì thế y ném gậy vào tay tùy tùng, vẫy tay với đám bạn.

“Đi, hôm nay ta mời mọi người tới Lưu Quang Các ăn cơm, muốn gọi gì cũng được!”

Đám bạn đương nhiên rất vui, nhao nhao khen Anh vương hào phóng!

Nhóm người háo hức đi đến Lưu Quang Các.

Lạc Dạ Thần vừa ngồi xuống, ghế còn chưa nóng thì chưởng quầy của Lưu Quang Các vội vã chạy vào.

Chưởng quầy quỳ xuống bên cạnh Lạc Dạ Thần, nhỏ giọng nói.

“Vương gia, vương phi về phủ rồi, mời ngài mau chóng trở về, vương phi nói có chuyện rất quan trọng muốn nói với ngài.”

Tuy chưởng quầy hạ giọng nhưng vẫn bị hai người đứng gần nhất nghe thấy.

Bọn họ cố tình la ó với Lạc Dạ Thần.

“Anh vương mới đi bao lâu đâu, Anh vương phi lại nóng lòng gọi người về, sao lại không tin đến vậy chứ?!”

Những người khác cũng phụ họa.

“Vương gia, ngài tuyệt đối không được trọng sắc khinh bạn, ngài không thể vì vương phi mà bỏ mặc bạn bè chứ!”

“Đúng đó! Hôm nay vương gia mời chúng ta đi ăn, chúng ta ở đây cả rồi, nếu lúc này ngài đột nhiên bỏ đi, chúng ta phải làm sao?”

“Ta mặc kệ, dù hôm nay có chuyện lớn gì, ngài cũng phải ăn xong bữa này mới được đi!”

……

Nếu là trước đây, Lạc Dạ Thần ưa sĩ diện, nhất định sẽ ở lại.

Nhưng sống cùng nàng hai năm qua, Lạc Dạ Thần hiểu rõ tính tình vương phi nhà mình, nếu không phải chuyện gấp, nàng sẽ không cho người tới đây gọi y về.

Dù trong nhà thế nào thì khi ra ngoài, nàng luôn chừa thể diện cho y, chưa từng làm khó y trước mặt bạn bè.

Đây là lần đầu tiên y bị gọi về đột ngột thế này.

Lạc Dạ Thần phớt lờ tiếng kêu gọi của đám bạn, trực tiếp đứng dậy.

“Ở nhà có chút chuyện, bổn vương phải về trước, mọi người cứ ăn uống thoải mái, chi phí cứ ghi vào sổ của bổn vương, sau này có thời gian rảnh thì lại hẹn.”

Nói xong y bước thẳng ra ngoài.

Chưởng quầy thấy thế lập tức nở nụ cười, nhiệt tình mời khách uống trà, đồng thời bắt đầu giới thiệu những món ăn mới của Lưu Quang Các.

Mọi người thấy Anh vương nói đi là đi, không khỏi thở dài trong lòng.

Anh vương thay đổi thật rồi!

Y không còn là hoàng tử ăn chơi, chỉ biết tự mình vui, mặc kệ mọi thứ như trước kia nữa rồi.

Bây giờ trong lòng y, Anh vương phi xếp thứ nhất, những người khác ở phía sau.

……

Lạc Dạ Thần ngồi xe ngựa ra ngoài, nhưng y chê xe ngựa quá chậm nên sai người dắt một con ngựa tới.

Y trực tiếp cưỡi ngựa về phủ.

Lưu Quang Các khá gần với phủ Anh vương, chốc lát đã về tới vương phủ.

Y trở mình xuống ngựa.

Y tiện tay ném dây cương cho tiểu tư gác cửa, hỏi.

“Vương phi đâu?”

Tiểu tư gác cửa vội nói “Vương phi ở hậu viện, nói nếu thấy ngài về thì bảo ngài đến hậu viện tìm vương phi.”

Lạc Dạ Thần đi được hai bước thì dừng lại, quay đầu nhìn tiểu tư gác cửa, trầm giọng hỏi.

“Lúc vương phi về trông sắc mặt thế nào?”

Tiểu tư gác cửa lanh lợi, biết nhìn sắc mặt người khác, vừa nghe vậy liền hiểu ý của vương gia, vội vàng hạ giọng.

“Vương gia yên tâm, lúc vương phi về trông rất vui vẻ, tâm trạng chắc là rất tốt.”

Lạc Dạ Thần thở phào nhẹ nhõm, xem ra chuyện vương phi sắp nói không phải chuyện xấu.

Y ném một nén bạc cho tiểu tư gác cửa.

“Thưởng cho ngươi.”

Tiểu tư gác cửa bắt tiền bằng hai tay, vui mừng khôn xiết.

“Đa tạ vương gia ban thưởng!”

Lạc Dạ Thần đi tới hậu viện, tìm kiếm một vòng, cuối cùng tìm thấy Bộ Sanh Yên trên tầng hai ở Thưởng Tâm Các.

Bộ Sanh Yên dựa vào cửa sổ tầng hai, nhìn xuống rừng đào bên ngoài.

Lúc này đương xuân, hoa đào nở rộ, những cây đào hồng đậm nhạt xen lẫn với nhau.

Gió thổi ngang, những cánh hoa đào rung rinh rơi xuống như cơn mưa cánh hoa khiến người ta có cảm giác đang lạc vào chốn thần tiên.

Bình thường Bộ Sanh Yên rất cảnh giác, chỉ cần một động tĩnh nhỏ cũng sẽ tức thì phát hiện, nhưng hôm nay nàng hoàn toàn không chú ý đến tiếng bước chân phía sau, cứ ngơ ngác nhìn rừng đào bên ngoài.

Cho đến khi giọng của Lạc Dạ Thần từ phía sau vang lên.

“Nàng nhìn gì vậy? Nhìn đến ngẩn người.”

Bộ Sanh Yên chợt hoàn hồn lại.

Nàng quay lại nhìn Lạc Dạ Thần không biết đến từ lúc nào.

Sau một thoáng ngạc nhiên, nàng buột miệng nói ra.

“Sáng nay ta vào cung.”

Lạc Dạ Thần “Ta biết chứ, Quý phi mời nàng vào cung ngắm hoa. Lúc nàng ra ngoài còn nói với ta hôm nay ăn trưa trong cung, cho nên ta ra ngoài ăn cơm với bạn.”

Y nói đến đây thì dừng lại một chút, cuối cùng nhận ra có gì đó không ổn.

“Không đúng, nếu nàng đã định ăn trưa trong cung, sao lại về lúc này? Chẳng lẽ trong cung có người bắt nạt nàng? Là Quý phi phải không? Ta đã nói Quý phi không phải người tốt, nàng không nên vào cung gặp cô ta …”

Bộ Sanh Yên ngắt lời y “Không phải như vậy, vốn ta định ăn trưa trong cung với Quý phi, nhưng giữa chừng xảy ra chuyện, cho nên mới về sớm.”

Lạc Dạ Thần lo lắng hỏi “Xảy ra chuyện gì? Lẽ nào nàng thăm dò được Quý phi là Tiêu trắc phi?”

Bộ Sanh Yên “Không liên quan tới Quý phi, nhưng cũng có hơi liên quan, thì là …… thì là ……”

Nói đến đây, mặt nàng hơi nóng bừng, giọng nói không tự chủ mà nhỏ xuống.

“Thì là gần đây ta hay buồn ngủ, cứ tưởng do xuân đến, thời tiết ấm lên, đến hôm nay ta vào cung, Quý phi mời thái y đến khám, ta mới biết lý do làm ta hay buồn ngủ là do ta mang thai.”

Lạc Dạ Thần còn tưởng nàng bị bệnh, tim không khỏi bắt đầu đập nhanh.

Khi biết nàng không bị bệnh, y mới thở phào nhẹ nhõm.

“Nàng không bệnh thì tốt, không phải là mang thai thôi sao, nàng ……”

Y chợt ngừng lại, rồi chợt tỉnh táo, đôi mắt từ từ mở to.

Giọng y hơi nghẹn vì quá sốc.

“Nàng …… nàng mang thai?”

Bộ Sanh Yên đỏ mặt gật đầu “Ừm, Phương thái y bắt được hỉ mạch, sau khi về phủ, ta đã gọi đại phu kiểm tra lại, đại phu cũng nói là hỉ mạch, hơn một tháng rồi.”

Lạc Dạ Thần bất giác cúi đầu nhìn chằm chằm vùng bụng phẳng của nàng.

Y chưa từng nghĩ mình sẽ được làm cha!

Y muốn đưa tay sờ bụng nàng, nhưng sợ dùng sức quá mạnh sẽ làm hại đứa bé.

Y muốn ôm vương phi nhà mình, nhưng sợ đứa bé trong bụng bị sốc.

Cuối cùng, y chỉ đành đi vòng quanh vương phi nhà mình lẩm bẩm.

“Ta sắp làm cha rồi, ta sắp làm cha rồi, ta sắp làm cha rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.