Sau khi Hồng Quốc công chết, Lục gia trải qua thời kỳ khủng hoảng nhất từ trước đến nay.
Cũng may có Thái hoàng thái hậu âm thầm giúp đỡ bọn họ, bây giờ bọn họ đã có nơi ở mới, còn tiêu tiền mua người hầu, xe ngựa, chi phí ăn uống dần dần trở lại như cũ.
Ngày tháng dường như đã giống như trước kia.
Tuy nhiên, mới sáng nay, quan binh của phủ Kinh Triệu bất ngờ xông vào Lục phủ, bắt giữ hết người trong Lục gia.
Trưởng tử của Hồng Quốc công, hiện giờ là gia chủ Lục gia Lục Dần thấy vậy sợ hãi hét lên.
“Các người muốn làm gì? Chúng ta đều là dân lành, sao các người lại bắt chúng ta?!”
Một quan binh lấy ra văn thư bắt giữ do Phủ doãn ký, lớn tiếng nói.
“Hơn mười thương nhân đã cùng nhau đệ đơn kiện Lục gia mua đồ không trả tiền, dung túng nô bộc đánh người, ức hiếp dân lành, hoành hành ngang ngược, đã được phủ Kinh Triệu xác minh, bây giờ bắt các ngươi về phủ Kinh Triệu xét xử!”
Giữa những tiếng la hét chửi bới, hơn ba mươi người Lục gia bị giải về phủ Kinh Triệu.
Mai Quảng Đào mặc quan phục ngồi giữa sảnh bắt đầu xét xử vụ án.
Lục Dần là gia chủ Lục gia đương nhiên là mục tiêu thẩm vấn chính.
Ông không thừa nhận mình nợ tiền không trả.
Ông rất có niềm tin, lúc người Lục gia mua chịu không hề viết giấy nợ gì, dù đám thương nhân kia muốn kiện cũng không thể đưa ra bằng chứng thuyết phục.
Thế nhưng, ông đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.
Tuy những thương nhân kia không lấy ra được giấy nợ, nhưng bọn họ có sổ sách, số lượng hàng bán ra hàng ngày đều được ghi rõ ràng trong đó.
Không những vậy, trên các mặt hàng như vải vóc, nội thất, trang sức vàng bạc đều có ký hiệu riêng của cửa tiệm, chỉ cần là mặt hàng bán ra từ cửa tiệm của bọn họ đều sẽ có ký hiệu riêng trên đó.
Chưa kể đến những bức tranh và thư pháp cổ, mỗi tác phẩm đều độc nhất vô nhị, vừa nhìn sẽ nhận ra ngay.
Quan binh của phủ Kinh Triệu mang sổ sách đối chiếu với từng vật trong Lục phủ, chẳng mấy chốc đã tìm ra hết.
Bây giờ Lục Dần không thể phủ nhận được nữa.
Ông chỉ đành cố hết sức bào chữa cho mình, nói không phải bọn họ không trả mà do gần đây bọn họ hơi túng thiếu, qua một thời gian nữa chắc chắn sẽ trả, khẩn xin Phủ doãn đại nhân thư thả thêm một thời gian.
Mai Quảng Đào thấy ông đến lúc này rồi vẫn còn ăn vạ, không khỏi cười lạnh.
“Ngươi có biết theo luật của Đại Thịnh, người nợ mà không trả sẽ bị xử thế nào không?”
Tục ngữ có câu, thượng bất chính, hạ tắc loạn, bản thân Hồng Quốc công không phải thứ tốt lành gì, thì trưởng tử được ông nuôi dạy cũng chẳng khá hơn.
Lục Dần từ nhỏ dốt nát, dù nhờ quan hệ trong nhà được vào Thái Học một thời gian, nhưng vẫn kém cỏi, không biết gì về luật của Đại Thịnh.
Chính vì không hiểu luật nên ông mới dám trắng trợn chỉ huy nô bộc đánh đập thương nhân đến đòi nợ.
Lúc này nghe Mai phủ doãn hỏi, Lục Dần không suy nghĩ nhiều, nhếch môi.
“Chỉ nợ chút tiền thôi mà, cùng lắm thì ta sai người trả mấy thứ đó lại là được.”
Mai Quảng Đào làm quan nhiều năm, loại người nào mà chưa từng thấy qua?
Mai Quảng Đào nhìn bộ dạng ngu xuẩn không biết trời cao đất dày của ông, liền biết nói nhiều vô ích, trực tiếp sai người chuyển hết đồ trong Lục phủ ra ngoài, bán cho tiệm cầm đồ, sau đó dùng tiền đó trả cho các thương nhân.
Các thương nhân nhận được tiền, đương nhiên hài lòng vui mừng.
Lục Dần thì khổ sở, tức giận nhưng không dám lên tiếng.
Nhưng đây vẫn chưa phải kết thúc.
Mai Quảng Đào “Lục gia ỷ thế hiếp người, dung túng nô bộc đánh người, dưới chân thiên tử, các ngươi lại dám ngang ngược như vậy, nếu không dạy một bài học, e là sau này các ngươi sẽ càng mạnh tay ức hiếp dân lành, người đâu, giải tất cả đàn ông trên mười hai tuổi trong Lục gia đến mỏ đá Đồng Sơn làm lao dịch một tháng, lấy đây làm cảnh cáo!”
Lục Dần sợ hãi hét lên “Ta không muốn làm lao dịch! Chúng ta là sĩ tộc, có đặc quyền không làm lao dịch!”
Từ khi giai cấp sĩ tộc trỗi dậy, giữa giai cấp sĩ tộc và dân thường có khác biệt rất lớn.
Sĩ tộc không phải thực hiện nghĩa vụ quân sự hay lao dịch, không cần đóng thuế với những tài sản hay công việc kinh doanh dưới tên mình. Một vài gia tộc lớn có quyền lực thậm chí còn nuôi binh riêng.
Còn dân thường phải làm lao dịch ba tháng vào mỗi mùa xuân hè, mỗi hộ gia đình phải có ít nhất một người đàn ông đi nghĩa vụ quân sự, nộp nhiều loại thuế cao đến mức đáng sợ. Công việc kinh doanh thì không cần phải nói, các loại thuế linh tinh gần như cắt cổ, số tiền mỗi năm mà thương nhân kiếm được sau khi trừ thuế thì không còn bao nhiêu.
Ở tiền triều, dân thường thậm chí còn không có tư cách tham gia khoa cử, khoa cử là một trò chơi mà chỉ có sĩ tộc mới có thể tham gia.
Phải đến triều Đại Thịnh, hạn chế này mới được phá bỏ, dân thường mới có cơ hội tham gia khoa cử thay đổi cuộc đời.
Nhưng cũng chỉ vậy.
Đặc quyền của sĩ tộc vẫn còn đó, vẫn độc chiếm phần lớn tài nguyên của đất nước.
Mai Quảng Đào nghe Lục Dần nói xong, chế giễu cười.
“Các ngươi đã bị phế làm dân thường, không còn là sĩ tộc.”
Lục Dần nghẹn họng, hét lên “Tuy chúng ta không còn là sĩ tộc, nhưng ta là cháu của Thái hoàng thái hậu, các ngươi đối xử với ta như vậy, không sợ Thái hoàng thái hậu trách tội sao?!”
Mai Quảng Đào đặt một tay lên bàn, hơi nghiêng người về phía trước, cười lạnh.
“Bổn quan không ngại nói thật với ngươi, một số quan văn đã tấu những việc xấu mà Lục gia ngươi làm lên Hoàng thượng, Hoàng thượng rất không vui, dặn dò bổn quan phải xử nghiêm chuyện này, ngươi có hiểu không?”
Lục Dần không ngờ mình chỉ nợ ít tiền mà cả Hoàng đế cũng biết.
Ông sợ tái mặt, không dám nói nữa.
Mai Quảng Đào phất tay.
Tức thì có quan binh tiến tới, thô bạo tóm lấy Lục Dần lôi ra ngoài.
Chiều hôm đó, tất cả đàn ông trên mười hai tuổi trong Lục gia đều bị đưa đến mỏ đá Đồng Sơn làm lao dịch.
Chuyện này nhanh chóng truyền vào cung.
Lục Tâm Dao lo lắng bật khóc, cha và ca ca của nàng chưa từng làm việc nặng nhọc, nếu bắt bọn họ đi lao dịch một tháng, nhất định sẽ kiệt sức mà chết!
Nàng khóc lóc đến gặp Thái hoàng thái hậu, cầu xin bà cứu Lục gia.
Khi Thái hoàng thái hậu nghe được chuyện này, vừa sốc vừa giận.
Bà lập tức sai người đi mời Hoàng đế.
Thái hoàng thái hậu chất vấn “Hoàng đế đã tịch thu toàn bộ tài sản của Lục gia, tại sao còn đày bọn họ đi làm lao dịch? Lao dịch nặng nhọc đến mức nào, đâu phải người không biết, lẽ nào người muốn đuổi cùng giết tận Lục gia?!”
Hiện giờ hai mảnh binh phù nằm trong tay Lạc Thanh Hàn, hắn nắm binh quyền trong tay, lười ra vẻ này nọ với Thái hoàng thái hậu.
Hắn mặt không biểu cảm nói.
“Chỉ cần hoàng tổ mẫu hứa không can thiệp vào chuyện riêng của trẫm, Lục gia đương nhiên sẽ bình an vô sự.”
Thái hoàng thái hậu bị sốc trước lời đe dọa không hề che giấu của hắn.
Phải mất hồi lâu bà mới khó tin thốt ra một câu.
“Người tốn công như vậy chỉ vì muốn trút giận cho Quý phi?”
Lạc Thanh Hàn không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn bà.