Bà dẫn theo tất cả nữ quan thái giám có ích bên cạnh, nhưng không dẫn theo Lục Tâm Dao.
Vốn Lục Tâm Dao muốn đến thái miếu với Thái hoàng thái hậu.
Nhưng Thái hoàng thái hậu cảm thấy một nơi như thái miếu không thích hợp với một tiểu cô nương như Lục Tâm Dao, hơn nữa Lục Tâm Dao không phải là người trong hoàng thất nên không có tư cách vào thái miếu.
Cuối cùng, Lục Tâm Dao bị đưa về Lục gia.
Lục gia hiện giờ không còn như xưa, dù Lục Tâm Dao đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi tận mắt chứng kiến tình cảnh trong nhà, nàng vẫn rất bàng hoàng.
Những thứ có giá trị trong nhà đã bị bán đi, không còn tiền tiết kiệm, muốn sống qua ngày thì phải bán nô bộc lấy tiền.
Không có người hầu, bọn họ phải tự mình giặt giũ, nấu ăn, chẻ củi.
Những thứ mà Lục Tâm Dao mang từ trong cung ra cũng bán lấy tiền, một phần để dành trong nhà, một phần dùng để mua thuốc cho cha nàng.
Vết thương trên chân cha nàng vẫn chưa lành, cần phải uống thuốc, đây cũng là một khoản chi phí rất lớn.
Lục gia vốn đang chờ Thái hoàng thái hậu đến cứu, sau khi biết tin bà đã đến thái miếu, hy vọng cuối cùng tan thành mây khói.
Lục Tâm Dao bị buộc phải đổi sang quần áo vải thô.
Nàng làm việc nhà với mẹ, việc nhà trông thì không nhiều nhưng khi bắt tay làm lại rất vất vả.
Chỉ trong ba ngày, Lục Tâm Dao không chịu đựng được nữa.
Nàng nhìn móng tay dính đầy bùn đất của mình, nhớ tới lời dặn của Thái hoàng thái hậu trước khi đi.
“Nếu con sống ở Lục gia không được thì đi tìm Trưởng công chúa Hoa An, ai gia đã nói trước với bên đó, Trưởng công chúa Hoa An sẽ chọn cho con một hôn sự tốt ở trong kinh.”
Lục Tâm Dao sợ sệt nhát gan, nàng chưa từng gặp Trưởng công chúa Hoa An nên có hơi sợ, thế nên lúc đầu nàng không có ý định đi tìm Trưởng công chúa Hoa An.
Nhưng bây giờ nàng đã đổi ý.
Thái hoàng thái hậu nói đúng, Lục gia đã như vậy rồi, nếu nàng không tự đứng lên, sau này nàng sẽ phải làm dân thường cả đời.
Đối với nàng, cuộc sống khổ cực này dù chỉ một ngày cũng là cực hình, càng đừng nói đến cả đời.
Ngày hôm sau, nàng thu dọn đồ đạc, chạy đến phủ Trưởng công chúa Hoa An.
Lục Tâm Dao không nói gì, chỉ khóc, khóc đến mức gần như tắt thở.
Trưởng công chúa Hoa An thấy một tiểu thư khuê các rơi vào tình cảnh này, chợt nghĩ đến con gái mình, con gái của nàng sắp gả cho Tĩnh huyện vương, cuộc sống sau này e cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Trưởng công chúa Hoa An không đành lòng nên quyết định giữ Lục Tâm Dao ở trong phủ một thời gian.
Trong khoảng thời gia này, nàng định tìm một hôn sự cho Lục Tâm Dao, hoàn thành lời dặn của Thái hoàng thái hậu.
……
Trong cung.
Trần uyển nghi khổ luyện kèn bầu mấy chục ngày, cuối cùng cũng chơi được một đoạn ngắn.
Đương nhiên, không phải là khúc nhạc khó như “Quan Sơn Nguyệt” mà là một giai điệu dân gian đơn giản.
Nàng khá hài lòng, sau khi trang điểm cẩn thận, nàng vui vẻ chạy đến chỗ Hoàng đế.
Kết quả là nàng bị chặn bên ngoài ngự thư phòng.
Thường công công khách khí nói.
“Bệ hạ nói ngài đang bận, không có thời gian gặp người, mời người về cho.”
Trần uyển nghi không cam lòng từ bỏ.
Nàng ôm kèn bầu, ngồi xổm gần ngự thư phòng.
Lạc Thanh Hàn không cố ý từ chối qua loa với Trần uyển nghi, gần đây hắn thật sự rất bận.
Hắn định tháng sau Nam tuần, vừa đưa ra đề xuất này thì bị Hộ bộ Thượng thư phản đối kịch liệt.
Hộ bộ Thượng thư khóc lóc than nghèo, ông khóc thật, còn rơi nước mắt.
Ông vừa nói vừa khóc.
“Chúng ta phái ba mươi ngàn binh mã đến chi viện Nam Nguyệt, cung cấp lương thảo không ngừng, mỗi ngày đều phải chi tiền, tiền chảy ra như nước. Còn có nạn tuyết ở quận Phượng Dương, cũng tốn rất nhiều tiền. Trước mắt sắp tới lũ mùa hè, đập sông phía Nam cần gia cố, phải tốn thêm khoản tiền lớn. Nếu Nam tuần lúc này, quốc khố sẽ lập tức cạn kiệt. Quốc khố thật sự hết tiền rồi! Nếu bệ hạ không tin, có thể đích thân đến quốc khố xem thử!”
Lạc Thanh Hàn thật sự đến quốc khố dạo một vòng.
Quả nhiên Hộ bộ Thượng thư nói đúng, quốc khố trống rỗng, tiền cất giữ bên trong không còn bao nhiêu.
Tổng số tiền thậm chí còn không bằng tiền tiết kiệm trong Thiếu phủ.
Lạc Thanh Hàn không tin được.
“Thuế các nơi nộp hàng năm thì sao? Dù có chi tiêu thì cũng không thể còn ít vậy chứ?!”
Hắn thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ có người tham ô quốc khố.
Hộ bộ Thượng thư lau nước mắt, lập tức lấy bàn tính, bắt đầu tính cho Hoàng đế xem.
Kết quả tính toán hoàn toàn giống với số dư trong quốc khố.
Không ai tham ô tiền trong quốc khố.
Trên thực tế, quốc khố chỉ có bấy nhiêu tiền.
Hai chữ nghèo túng viết to đùng!
Vì chuyện này, tâm trạng Hoàng đế rất không tốt.
Hắn về cung, một mình tính lại sổ sách trong ngự thư phòng.
Hắn bận rộn tính toán, đầu cũng sắp nổ tung, Trần uyển nghi đền cầu kiến lúc này, đương nhiên bị hắn từ chối không thương tiếc.
Kết quả tính toán cuối cùng khớp với kết quả do Hộ bộ Thượng thư tính ra.
Hoàng đế bệ hạ muốn tự kỷ!
Lúc hắn ra khỏi ngự thư phòng, ngoài trời đã tối.
Hắn theo thói quen nói với Thường công công.
“Đến cung Vân Tụ.”
Nói xong hắn mới nhận ra Quý phi vẫn còn bị cấm túc.
Tâm trạng của Lạc Thanh Hàn ngày càng bực bội.
Thường công công thấy sắc mặt hắn không tốt, thận trọng hỏi.
“Về cung Vị Ương?”
Lạc Thanh Hàn không nói gì, cắm đầu đi ra ngoài.
Thường công công không dám hỏi thêm, chỉ dẫn người đi theo.
Trần uyển nghi vẫn trốn ở gần ngự thư phòng, nàng đợi rất lâu mới thấy Hoàng đế bước ra.
Vốn nàng muốn trực tiếp xông ra ngoài, nhưng nghĩ lại thì nàng cảm thấy làm vậy quá ngốc.
Thế là nàng rút chân về, cầm kèn bầu lên dùng sức thổi.
Kế đó tiếng kèn bầu chói tai vang lên.
Những con chim gần đó sợ hãi vỗ cánh bay tán loạn.
Lạc Thanh Hàn dừng bước.
Hắn nhìn về hướng phát ra tiếng kèn bầu, nghe giai điệu như tiếng ma hú đâm vào tai, hắn thấy thái dương mình đập thình thịch.
Chỉ số tâm trạng vốn đã tồi tệ lại giảm mạnh.
Cơn giận dồn nén lập tức bùng nổ.
Sắc mặt Lạc Thanh Hàn đen lại, lạnh giọng hỏi.
“Ai đang thổi kèn bầu?”
Lập tức có hai tiểu thái giám đi theo tiếng kèn tìm tới.
Khi hai tiểu thái giám quay lại, phía sau còn có một phi tần mặc nhu quần màu khói, chính là Trần uyển nghi.
Trần uyển nghi đang cầm kèn bầu trong tay.
Nàng ngượng ngùng hành lễ.
“Thần thiếp thỉnh an bệ hạ.”
Lạc Thanh Hàn “Sao lại thổi kèn bầu ở đây?”
Trần uyển nghi tưởng chiêu thổi kèn bầu này có tác dụng, vừa mới thổi đã thu hút được Hoàng đế chú ý.
Nàng đỏ mặt nói “Thần thiếp mới học thồi kèn bầu nên muốn thổi cho bệ hạ nghe thử, thần thiếp kém cỏi khiến bệ hạ chê cười rồi, mong bệ hạ thứ lỗi.”
Lạc Thanh Hàn “Nếu biết mình kém, còn thổi làm gì?”
Trần uyển nghi “……”
Lạc Thanh Hàn “Nửa đêm ở đây thổi kèn bầu cho trẫm nghe, còn thổi khó nghe như vậy, nàng muốn thổi kèn bầu tiễn trẫm đi luôn sao?”
Trần uyển nghi sợ hãi.
Thường công công trực tiếp quỳ xuống “Xin bệ hạ cẩn thận lời nói!”