Lao phi vừa nhìn đã nhận ra, váy trên người Quý phi được may từ lụa tuyết, là cống phẩm được đưa vào hoàng cung năm nay, tên là lụa Tinh Vân.
Vì thủ công của nó rất phức tạp, nên hiếm có và vô cùng quý giá.
Hoàng đế chắc chắn sẽ không may y phục bằng lụa Tinh Vân, số lụa Tinh Vân này chỉ có thể cho phi tần hậu cung sử dụng.
Lao phi từng nghĩ bản thân là phi tần nhị phẩm, ít nhất cũng được một hai xấp.
Thế nhưng dù là một xấp, nàng cũng không nhận được.
Không chỉ nàng, mà các phi tần khác cũng không có.
Cả hậu cung chỉ Quý phi mới có lụa Tinh Vân.
Xét kích thước và chiều dài chiếc váy thì chắc chắn dùng rất nhiều chất liệu.
Xem ra Hoàng đế đã tặng hết lụa Tinh Vân cho Quý phi.
Vừa nghĩ đến thứ mà bản thân cầu không được, lại bị đối phương công khai mặc trên người, Lao phi lòng đầy oán hận.
Nàng hít một hơi thật sâu, cố đè nén cảm xúc ghen tị trong lòng, giữ bình tĩnh theo sau.
Tiêu Hề Hề vừa xuất hiện, sự chú ý của mọi người đều bị chiếc váy nàng đang mặc hấp dẫn.
Diêu tiệp dư ngạc nhiên, không khỏi hỏi.
“Váy này của Quý phi nương nương đẹp quá, đây là lụa Tinh Vân phải không? Nghe nói chất liệu này quý hiếm, thần thiếp cũng chỉ nghe người ta nói lụa Tinh Vân có thể tỏa ra ánh sáng, thần thiếp cứ nghĩ là nói quá, không ngờ lại là thật.”
Các phi tần khác cũng tỏ ra nưỡng mộ.
Cả Lý phi cũng ngưỡng mộ.
Dù bây giờ nàng đã trở thành tuyển thủ nặng ký, nhưng nàng vẫn có lòng yêu thích cái đẹp.
Thử hỏi nữ nhân nào có thể từ chối một chiếc váy đẹp như vậy?
Dù sao Lý phi cũng không từ chối được.
Tiêu Hề Hề không ngờ váy của mình làm cho mọi người phản ứng lớn như vậy.
Nàng mỉm cười nói “Ở chỗ ta còn rất nhiều lụa Tinh Vân, nếu mọi người thích, có thể đến gặp bổn cung.”
Hai mắt Lý phi sáng lên “Người muốn tặng lụa Tinh Vân cho chúng ta?”
Tiêu Hề Hề “Cô nghĩ sao vậy? Lụa Tinh Vân này quý lắm, sao có thể tùy tiện cho không chứ? Ý bổn cung là, nếu mọi người muốn lụa Tinh Vân thì có thể đến chỗ bổn cung chơi bài, chỉ cần người nào có thể thắng bổn cung một ván, bổn cung sẽ tặng người đó một xấp, thắng nhiều sẽ nhận được nhiều lụa Tinh Vân.”
Lý phi nghe lụa Tinh Vân không thể tùy tiện tặng thì có hơi thất vọng, sau đó nghe Quý phi xong lập tức hưng phấn trở lại.
“Người nói đấy nhé, nếu thần thiếp thắng, người không thể giở trò đâu đấy.”
Tiêu Hề Hề “Nhiều người nhìn thế này, ta làm sao gian lận được?”
Lý phi xoa xoa đôi tay nhỏ nhắn, ánh mắt đảo quanh gấu váy của Quý phi, trong lòng tràn đầy khao khát chiếc váy nhỏ xinh.
Các phi tần khác nghe nói chơi bài thắng được lụa Tinh Vân, tức thì dấy lên hứng thú, hỏi chơi bài là gì?
Diêu tiệp dư thích góp vui nhất, nàng chủ động làm người giảng giải, bắt đầu giải thích chi tiết cách chơi bài lá và mạt chược.
Thấy Quý phi vừa xuất hiện đã thu hút chú ý của mọi người, thậm chí chủ đề trò chuyện đều xoay quanh Quý phi, làm Lao phi thấy không vui.
Rõ ràng đây là tiệc do nàng tổ chức, mọi người nên tập trung vào nàng mới đúng!
Lao phi đè nén oán hận trong lòng, ho khan hai tiếng, cố thu hút chú ý của mọi người.
Tuy nhiên, không ai chú ý đến nàng.
Lao phi phải ho thêm hai lần nữa.
Lần này cuối cùng cũng có người chú ý.
Tiêu Hề Hề dùng khăn lụa che miệng mũi, cau mày nhìn Lao phi hỏi.
“Có phải cô bệnh rồi không? Sao cứ ho liên tục vậy? Nếu cô bệnh thì mau đi nghỉ đi, tránh lây nhiễm cho người khác.”
Lao phi thở hổn hển.
Lời vừa nãy, thái độ vừa nãy, hoàn toàn giống hết Tiêu trắc phi!
Ban đầu Lao phi có hơi nghi ngờ nội dung trên giấy, nhưng bây giờ có vẻ như là thật.
Cách đây không lâu, Bạch Hạo Thành tổ chức thọ yến tại nhà, Lao phi là con gái của ông, cũng rời cung tham dự.
Sau khi thọ yến kết thúc, Lao phi về cung.
Lúc nàng đang thay y phục, một cuộn giấy nhỏ rơi ra từ tay áo.
Ban đầu nàng còn tưởng cuộn giấy là trò đùa của người khác, nhưng khi mở ra, nàng giật mình.
Trên giấy viết một dòng chữ —
Tiêu trắc phi chưa chết, Quý phi và Tiêu trắc phi là cùng một người.
Lao phi thử tìm người đã đưa tờ giấy cho mình, nhưng hỏi hết người hầu xung quanh, ai cũng nói không biết.
Lúc nàng tham dự thọ yến, tiếp xúc với rất nhiều người, thật sự không thể xác định ai đã nhét tờ giấy vào tay áo mình.
Trong thời gian này, Lao phi cứ suy nghĩ về nội dung trên giấy.
Trước đây nàng chỉ nghĩ Quý phi cố tình bắt chước Tiêu trắc phi mê hoặc Hoàng đế để được sủng ái.
Nhưng nếu hướng suy nghĩ của nàng sai ngay từ đầu thì sao?
Nếu Tiêu trắc phi chưa chết thì sao?
Nếu Tiêu trắc phi và Quý phi là cùng một người thì sao?
Lao phi càng nghĩ càng sợ.
Sở dĩ nàng mời Quý phi đến cung Yên Vũ làm khách là để dò thám Quý phi.
Nàng còn chưa dò thám, nghi ngờ của nàng với Quý phi đã nhiều hơn vài phần.
“Quý phi nương nương hiểu lầm rồi, chỉ là cổ họng thần thiếp hơi khó chịu, uống chút nước làm ẩm cổ họng sẽ ổn thôi, không có gì nghiêm trọng.”
Nói xong nàng cầm tách trà lên giả vờ nhấp một ngụm.
Tiêu Hề Hề thở phào nhẹ nhõm, bỏ khăn lụa xuống, không lây nhiễm là được.
Ánh mắt nàng lướt qua váy Quý phi, kìm nén cảm giác đố kỵ, mỉm cười hỏi.
“Lụa Tinh Vân hẳn là vật ngự ban, dùng vật ngự ban làm vốn đánh bạc chẳng phải không thỏa đáng sao?”
Tiêu Hề Hề “Chỗ bổn cung còn rất nhiều lụa Tinh Vân, để đó không thì lãng phí lắm, chi bằng lấy ra tạo phúc cho mọi người. Hơn nữa, đây không phải là tiền đánh bạc, cùng lắm thì là tiền trúng thưởng thôi, không sao đâu.”
Nàng quay sang nhìn các phi tần khác.
“Các cô nói phải không?”
Các phi tần đương nhiên gật đầu đồng ý, biểu thị Quý phi nói đúng lắm!
Mọi người đều đứng về phía Quý phi, Lao phi lại trở thành người bị cô lập khiến nàng rất giận.
Nàng nghiến răng nghĩ thầm, ngươi đợi đó, đợi ta xé bỏ lớp ngụy trang trên mặt ngươi, xem ngươi còn giả vờ thế nào?!
Lao phi “Nếu Quý phi đã nói không sao thì nhất định không sao, thần thiếp nghĩ nhiều rồi, mong Quý phi nương nương đừng trách.”
Tiêu Hề Hề xua tay “Không trách không trách, không nói những chuyện này nữa, không phải cô nói có rượu hoa đào ngon sao? Ở đâu?”
Lao phi mím môi cười “Người đừng gấp, thần thiếp sai người mang rượu hoa đào đến ngay.”
Nàng liếc nhìn Liễu Nhứ.
Liễu Nhứ lui ra ngoài, một lúc sau dẫn mấy tiểu cung nữ trở về, trên tay bưng khay đựng bình rượu và ly rượu được làm từ lưu ly.
Rượu hoa đào hồng nhạt đựng trong bình phản chiếu ánh sáng rực rỡ qua màn kính trong suốt.