Rượu hoa đào thực chất là rượu được ủ từ hoa đào, quy trình nấu không phức tạp, nhiều người có thể làm được, tuy nhiên Bạch gia có công thức nấu rượu đặc biệt, rượu hoa đào ủ ra thơm ngọt đậm đà.
Tiêu Hề Hề còn chưa uống, chỉ mới ngửi qua đã đầy mong chờ.
Cung nữ đặt khay lên bàn, cầm bình rượu rót rượu hoa đào hồng nhạt vào cốc lưu ly.
Trong cốc lưu ly còn có vài cánh hoa đào.
Khi rót rượu vào, những cánh hoa xoáy nhẹ nhàng.
Nhìn qua kính trông như con bướm đang nhảy múa sống động tinh tế, rất đẹp.
Tiêu Hề Hề là người đầu tiên uống thử.
Rượu hoa đào này đậm đà mùi rượu, có hương hoa đào, lại có vị ngọt, rất thơm ngon!
Ngoài rượu hoa đào còn có nhiều món tráng miệng làm từ hoa đào như bánh ngọt hoa đào, bánh nhân hoa đào, bánh quy có hình hoa đào ……
Loại nào cũng làm rất tinh xảo, vừa nhìn đã biết tốn rất nhiều công sức.
Tiêu Hề Hề trước nay không từ chối món ngon.
Nàng ăn thử hết các món, cảm thấy rất ngon, thích nhất vẫn là rượu hoa đào.
Hết cốc này đến cốc khác, Tiêu Hề Hề nhanh chóng uống cạn bình rượu hoa đào trước mặt.
Lao phi thấy vậy liền sai người mang cho nàng một bình rượu hoa đào khác.
Loại rượu hoa đào này uống vào thì ngọt, hơi giống rượu hoa quả nhưng thực ra có tác dụng chậm.
Uống xong hai bình rượu, hai má Tiêu Hề Hề dần đỏ lên, phản ứng hơi chậm chạp.
Bảo Cầm đứng bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở.
“Nương nương, người say rồi.”
Tiêu Hề Hề biết đây là cung Yên Vũ, không phải là nơi nàng có thể say nên đặt cốc rượu xuống.
Bảo Cầm lập tức đưa tới một tách trà giải rượu.
Tiêu Hề Hề uống hai hớp trà, cảm giác uể oải dịu đi một chút.
Lúc này, những người khác cũng gần ăn xong, giảm tốc độ nếm thử.
Lao phi mỉm cười nói “Gần đây ta có mang một ít tranh chữ trong nhà về cung, muốn mời mọi người cùng thưởng thức, không biết ý mọi người thế nào?”
Tất nhiên mọi người đều đồng ý.
Vì vậy Lao phi sai người mang một ít tranh chữ đến, mở từng cái cho mọi người thưởng thức.
Tiêu Hề Hề không hứng thú với chuyện này, nàng vừa nghe mọi người khen tranh, vừa tiếp tục ăn bánh ngọt trước mặt.
Lúc này, Lao phi cầm một cuốn sách, quay đầu nhìn về phía Quý phi.
“Quý phi là người nước Nam Nguyệt, hẳn là biết rõ chữ viết Nam Nguyệt phải không? Cuốn sách này viết về phong tục Nam Nguyệt. Thần thiếp thấy nó khá thú vị nên đã đọc vài lần. Thần thiếp phát hiện trong sách này còn nhắc đến tiếng Nam Nguyệt, nhưng chữ viết quá phức tạp, thần thiếp xem không hiểu. Cho nên muốn nhờ Quý phi chỉ giáo đôi điều.”
Nói xong, nàng mở cuốn sách trên tay đưa cho Quý phi.
Tiêu Hề Hề nhìn cuốn sách trước mặt, các trang viết đầy chữ Nam Nguyệt, các chữ như những con nòng nọc nhỏ, vặn vẹo thành đủ loại tư thế kỳ lạ.
Nàng biết mà, Lao phi nhất định không có ý tốt, bây giờ chẳng phải lòi đuôi cáo rồi sao?
Chữ viết Nam Nguyệt và chữ viết Đại Thịnh hoàn toàn khác nhau, nếu người chưa từng học qua thì sẽ không thể hiểu được chữ viết Nam Nguyệt.
Rõ ràng Tiêu Hề Hề chưa từng học chữ viết Nam Nguyệt.
Lao phi thấy Quý phi không nhúc nhích, lại thúc giục nàng.
“Sao Quý phi nương nương không nói gì? Người là công chúa của Nam Nguyệt, một chữ Nam Nguyệt cũng không biết sao?”
Tiêu Hề Hề nhìn nàng, phát hiện nét mặt nàng vẫn dịu dàng, nhưng trong ánh mắt lại có một tia khiêu khích.
Đây rõ ràng là kế khích tướng.
Những người khác nghe Lao phi nói, đều nhao nhao nhìn sang.
Trước mặt nhiều người, Tiêu Hề Hề không thể thừa nhận mình không biết chữ viết Nam Nguyệt, dù sao thân phận của nàng là công chúa của Nam Nguyệt, thân là công chúa lại không biết chữ viết nước mình, ai sẽ tin đây?
Tiêu Hề Hề đặt bánh hoa đào trên tay về dĩa, thầm nghĩ tiếc cho món bánh ngon như vậy.
Nàng đưa tay cầm cuốn sách, táy áo rộng vô tình làm đổ tách trà và dĩa.
Toàn bộ trà bánh trên bàn rơi xuống, vương vãi khắp sàn.
Tiêu Hề Hề giật mình vô thức buông ngón tay, cuốn sách rơi xuống đất, vừa hay rơi trúng chỗ đầy nước trà.
Mọi người giật mình đứng dậy.
Bảo Cầm vội hỏi “Quý phi nương nương, người không sao chứ? Có bị bỏng không?”
Tiêu Hề Hề “Bổn cung không sao, nhưng váy ướt rồi.”
Bảo Cầm thở phào “Người không sao là được.”
Lao phi lập tức cúi xuống nhặt cuốn sách lên.
Lúc nhặt lên thì phát hiện cuốn sách đã bị nước trà làm ướt, chữ viết trên đó đã nhòe hết.
Sách ghi chép về nước Nam Nguyệt rất ít, nàng bỏ rất nhiều công sức nhờ người tìm một cuốn sách về chữ viết Nam Nguyệt để dò thám lai lịch của Quý phi.
Mà bây giờ mới bắt đầu dò thám thì cuốn sách đã hỏng!
Tiêu Hề Hề thấy vành mắt Lao phi đỏ lên, chủ động an ủi nói.
“Xin lỗi, lần này do bổn cung bất cẩn, bổn cung sẽ nghĩ cách tìm cho cô một cuốn sách giống hệt, nếu không tìm được, bổn cung sẽ bồi thường gấp mười cho cô.”
Người khác cảm thấy lời của Quý phi rất có lý, nhưng khi lọt vào tai Lao phi lại như đổ thêm dầu vào lửa.
Lao phi tức giận đến suýt thì nổ tung tại chỗ.
May là nàng giữ được chút lý trí cuối cùng, không bùng nổ trước mặt nhiều người.
Nàng nhếch khóe miệng nói “Quý phi nương nương nặng lời rồi, cuốn sách này thật ra không đáng giá bao nhiêu, chủ yếu là vì thần thiếp thích đọc thôi.”
Tiêu Hề Hề “Thành thật xin lỗi.”
Lao phi ôm chặt cuốn sách, các đốt ngón tay trắng bệch nhưng vẫn giả vờ như không sao.
“Không sao, một cuốn sách thôi, Quý phi nương nương không cần tự trách mình.”
Lý phi cố ý cười nói “Đúng vậy, một cuốn sách thôi, hỏng thì cứ hỏng, dù đắt tiền đến đâu thì có đáng giá bằng y phục của Quý phi không?”
Lúc này mọi người mới chú ý tới vạt váy của Quý phi đã ướt đẫm nước trà.
Đó là lụa Tinh Vân quý giá, thế mà bị bẩn rồi, ai nhìn thấy cũng đau lòng.
Bảo Cầm vội nói “Quý phi nương nương, chúng ta về thay y phục đi?”
Tiêu Hề Hề đứng lên nói “Vậy bổn cung về trước, ngày khác chúng ta lại gặp.”
Nàng dừng lại, cố ý nhìn Lao phi.
“Đa tạ cô đã tiếp đãi.”
Lao phi gượng cười “Thần thiếp tiễn người ra ngoài.”
Nàng đích thân tiễn Quý phi rời cung Yên Vũ.
Đợi xe ngựa của Quý phi đi xa, sắc mặt Lao phi đột nhiên tối sầm.
Nàng siết chặt khăn lụa, gần như muốn xé rách nó.
Liễu Nhứ thấy sắc mặt nàng khó coi, thận trọng hỏi.
“Nương nương, người không sao chứ?”
Lao phi hít sâu một hơi, cố đè nén cơn giận trong lòng.