Lại nói đội ngũ của Lãnh Mộ Hàn, rời đi Đô Thành sau đã qua một trấn nhỏ, bởi vì có không gian chứa đồ, cũng cân nhắc đến nhiều người đi không nhanh, vì lẽ đó một đội ngũ cũng là mấy chục người mà thôi, mắt nhìn qua, càng như là một nhóm người của môn phái nhỏ đi ra ngoài rèn luyện.
Mọi người một đường cũng không ngừng, đối với bọn họ đấu khí đã đạt đến màu xanh lam tới nói, lộ trình bộ hành điểm ấy vẫn không có vấn đề, ra trấn nhỏ là một mảnh rừng cây, còn đi chưa được mấy bước liền nghe đến tiếng kêu cứu của một nữ nhân.
Đi theo sau lưng Lãnh Mộ Hàn Khẩn y* nam tử dừng lại bước chân, nhìn vẫn như cũ vẫn cứ đi về phía trước Lãnh Mộ Hàn không khỏi lên tiếng kêu lên. "Thái tử điện hạ."
(* Khẩn y 紧衣男子 : Khẩn y những nam nhân mặc đồ bó sát giống như sát thủ vậy..)
Lãnh Mộ Hàn dừng lại, biết ý của hắn, nhìn về hướng âm thanh truyền đến, khẽ cau mày, thanh âm kia tựa hồ đang hướng về bọn họ đến gần, vốn là hắn là không muốn quản, không muốn gặp trở ngại, nhưng mà bây giờ bị tên khẩn y nam tử kia gấp gáp làm lỡ, dường như không thể kìm được hắn ta.
Mà cái tên gọi hắn lại, chính là thủ lĩnh của mấy chục người kia, bọn họ đều là người phụ hoàng của hắn phái cho hắn, ở bên ngoài cũng được cho là cao thủ cao cấp nhất.
Đúng như dự đoán, liền vì thế mà dừng lại một lúc, nữ nhân kia dĩ nhiên chạy đến phạm vi trong tầm mắt của bọn họ, chỉ thấy nữ nhân kia một tay cầm kiếm, một tay khác che ngực, chổ ngực còn có máu từ bên trong tràn ra, sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên là mất máu quá nhiều gây nên.
Mà phía sau của nàng còn có mấy chục tên nam tử mặc áo đen chính là đang truy đuổi nàng, sát khí phân tán, kinh động một mãnh chim nhỏ đang ở nghỉ trêи cây bay ra.
Khi Linh Thứu nhận được tin tức một tên quỷ trong đó, theo đuôi mà đến, trong rừng dĩ nhiên khắp nơi bừa bộn, chỉ có đầy đất thi thể cùng trong không khí mùi máu tanh, chỉ rõ nơi này trước đây không lâu đã trải qua một hồi sinh tử chém giết.
Linh Thứu đảo qua thi thể trêи đất, nhìn bọn họ ăn mặc, hẳn là tổ chức sát thủ, con ngươi không khỏi lành lạnh, ba đại tổ chức sát thủ, hai cái đã ở trong tay của nàng, tất nhiên là sẽ không xuống tay với Mộ Hàn, như vậy còn lại chính là Liệt Sát của Nam Cung Mặc, mà cùng Nam Cung Mặc có quan hệ tất nhiên là Lãnh Trạch Phong.
Trong con ngươi lửa giận từ từ bay lên, giơ tay, ánh sáng màu xanh trong suốt ở bốn phía di động, âm phong từ từ, có vẻ vạn phần quỷ dị, sau đó chỉ thấy quỷ hồn trong thi thể lướt ra.
"Các ngươi là người của Liệt sát?" Linh Thứu lạnh lùng nhìn những quỷ hồn kia, quanh thân nhiệt độ càng ngày càng thấp.
Đám Quỷ hồn nghe vậy dồn dập ngoan ngoãn mà lại mê man đối Linh Thứu gật gật đầu. "Vâng."
"Các ngươi muốn giết chính là Lãnh Mộ Hàn?" Linh Thứu hỏi lần nữa, con mắt cũng là híp lại.
"Chúng ta muốn giết, là Thái tử điện hạ." Quỷ hồn đáp.
"Các ngươi có thương tổn được hắn?" Tuy rằng tin tưởng thực lực của Mộ Hàn, nhưng nàng vẫn là không ngừng được lo lắng, trong rừng quá lớn, cũng không biết Mộ Hàn sẽ từ con đường nào đi, liền lại từ bên trong không gian triệu ra vài đám quỷ để bọn họ phân công nhau đi tìm.
Quỷ hồn thoáng suy tư một lúc tựa hồ là ở hồi ức, lúc này mới lắc lắc đầu. "Không có."
Được đáp án Linh Thứu thở phào nhẹ nhõm, nhưng vào lúc này tên quỷ kia lại từng câu từng chữ chất phác mở miệng nói. "Thế nhưng, người của chúng ta, đã trà trộn vào..., đội ngũ của hắn..., rất nhanh sẽ có thể,.. giết chết hắn!"
"Người của các ngươi?" Linh Thứu nghe nói như thế không bình tĩnh, mạnh mẽ cắn răng nói, tên quỷ này chết rồi lại còn muốn Mộ Hàn của nàng chết! Quả thực là tội không thể tha!
"Hồ Nương." Quỷ hồn báo ra danh tính người nọ.
Hồ Nương? ! Vừa nghe tên chính là nữ, còn Hồ Nương nữa! Nàng xem là hồ ly tinh đi! Linh Thứu nhất thời đen mặt.
Nhìn về phía những quỷ hồn kia lộ ra một chút cười tàn nhẫn, rất tốt, thật sự rất tốt, dám động Mộ Hàn của nàng? ! Linh Thứu vung tay lên đem bọn họ thu vào không gian, rồi hướng bên trong không gian Bộ Xương Máu truyền âm nói. "Tiểu quai quai, hôm nay tỷ tỷ mời ngươi ăn bữa tiệc quỷ hồn lớn nha! Nhớ tới, nhai! Bể! Rồi! Ăn!"
Mà đoàn người của Lãnh Mộ Hàn vì mang theo một nữ tử bị thương tự nhiên là đi không xa, không thể làm gì khác hơn là rất sớm ra rừng cây đi tới một thành trấn, con đường chếch đi quỹ tích dự định ban đầu.
Nữ tử do dẫn đầu Khẩn y nam tử đỡ, tuy rằng bị thương, nhưng vẫn khó nén dung nhan tuyệt mỹ của nàng, mặt nàng trắng bệch cùng dáng người suy yếu đến như nhũn ra làm cho nàng có vẻ càng yêu mị.
Xúc cảm mềm mại để cho Khẩn y nam tử không khỏi mà căng thẳng thân thể, trêи mặt lộ ra khả nghi đỏ ửng.
Nữ tử tuy bị Khẩn y nam tử đỡ, nhưng tầm mắt lại vẫn đều không hề rời đi quá Lãnh Mộ Hàn bóng lưng, bàn tay lớn trêи eo để nàng trong mắt loé ra một tia sát ý, bất quá cuối cùng vẫn là bị nàng bí ẩn nhịn xuống.
Lãnh Mộ Hàn thoáng trầm mặt đi ở phía trước, trong đầu còn đang nhớ lại cảnh tượng lúc nãy, tổng cảm giác tất cả quá mức kỳ lạ, tuy rằng bọn họ cũng không bị tổn thương bao nhiêu người, nhưng hắn vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
"Thái tử điện hạ, phía trước có khách sạn." Dò đường nam tử trở lại bên cạnh Lãnh Mộ Hàn nói, Lãnh Mộ Hàn gật gật đầu, đem chính mình lo lắng tạm thời đặt ở một bên.
"Mấy vị khách quan, nghỉ trọ vẫn là ở trọ?" Tiểu nhị ngước nhìn trước mắt một nhóm người liền biết là có lai lịch, lập tức nhiệt tình ra đón.
Lãnh Mộ Hàn liếc nhìn nữ tử bị thương, nhàn nhạt nói. "Một gian liền được rồi, đi tìm một vị đại phu." Nói lấy ra một nén bạc đặt ở trêи bàn. "Nàng ở đến thương tổn tốt sau liền rời đi."
Ánh mắt không có một tia thương tiếc để cho trong lòng của nữ tử có chút thất bại, chẳng trách chủ nhân sẽ phái nàng lấy phương thức này tiếp cận hắn, mà không phải trực tiếp phái sát thủ giết hắn.
Vừa nãy chém giết, nàng còn rõ ràng trước mắt, người này căn bản cũng không có dùng toàn lực, nhưng lại dễ như ăn cháo giải quyết Liệt Sát bọn họ nhiều tinh anh như vậy, càng là đang nhìn đến nàng sau đối với nàng không có nửa điểm tưởng niệm.
Bây giờ nghe hắn nói, là muốn đem nàng một người ở lại khách sạn, bọn hắn chính muốn lên đường. "Không, không cần, các ngươi không cần bỏ lại ta, những người kia nhất định còn lại đến nữa, nhất định còn đến nữa! Van cầu các ngươi không cần bỏ lại ta..."
Nữ tử tỏ rõ vẻ khủng hoảng, dường như sợ sệt cực kỳ, nước mắt cũng ào ào chảy xuống, vẻ mặt yếu đuối khiến người khác không đành lòng, nhưng cũng chỉ là đối với những người khác tới nói, Lãnh Mộ Hàn lại không có cảm giác gì, chỉ là nhíu nhíu mày.
Đỡ nữ tử lên, Khẩn y nam tử nhìn nàng như vậy, cũng không nhịn được mở miệng hướng về Lãnh Mộ Hàn cầu xin. "Thái tử điện hạ, chúng ta liền lưu mấy ngày đi, nàng một cô nương gia bị thương nặng như vậy, nếu gặp đến một nhóm sát thủ tất nhiên chạy không thoát."
"Không cần quên mất mục đích chuyến đi này của chúng ta." Ý nghĩ của hắn Lãnh Mộ Hàn làm sao không biết, lạnh lùng liếc hắn một cái, quyết định là không thể nghi ngờ.
Khẩn y nam tử nhìn thấy Lãnh Mộ Hàn mặt lạnh xuống, trong lòng có chút bất mãn, nhưng không tiện nói gì, dù sao đối phương là Thái tử, mà hắn bất quá là thuộc hạ hoàng thượng phái cho thái tử, hiệp trợ thái tử đồng thời đi tới Kiền huyện giúp nạn thiên tai.
Nữ tử thấy mình mưu kế vô dụng, tâm trạng có chút nóng nảy, nàng thật vất vả tiếp cận mục tiêu, kiên quyết là không thể vào lúc này thoát ra khỏi đội ngũ của bọn họ.
Chỉ là, nàng nên làm cái gì bây giờ...
Nữ tử tay dần dần xiết chặt dưới tay áo, tâm tư nhanh chóng chuyển động.
Hắn không mang theo nàng, lý do là hắn chính muốn đi tới Kiền huyện giúp nạn thiên tai, nói cách khác nếu nàng không trở ngại mục đích chuyến đi này của bọn họ, đồng thời nói không chắc còn có thể đến giúp bọn họ, bọn họ liền có thể sẽ mang theo nàng.
Nghĩ như vậy, nữ tử trong lòng có chủ ý, xoa xoa lệ, đẩy ra Khẩn y nam tử đỡ nàng, giả vờ kiên cường mà lùi lại mấy bước.
Bởi vì suy yếu, để thân thể nàng nhìn qua không phải rất ổn, Khẩn y nam tử muốn đi tới nâng nhưng vẫn bị nàng tránh ra.
"Xin lỗi, là ta quá ích kỷ, các ngươi đi đi, bất quá khách sạn này ta sẽ không ở, ca ca ta ở Kiền huyện làm ăn, ta lần này rời nhà chính là vì đi nơi đó tìm hắn, chỉ là không biết đắc tội người nào, càng mượn cơ hội này phái sát thủ giết ta."
Đột nhiên chuyển biến trái lại để người ở chỗ này càng thêm đau lòng nữ tử này, nhìn một cái, thật là người hiểu chuyện a, chính mình bị thương nặng nhưng không muốn trở thành người khác trói buộc.
Kiền huyện? Lãnh Mộ Hàn suy tư mà nhìn nữ tử. "Theo ta được biết, Kiền huyện phát sinh địa chấn."
Nữ tử nghe vậy sắc mặt trắng nhợt. "Cái, cái gì? Địa chấn?!" Nhưng trong lòng là thở phào nhẹ nhõm, cũng còn tốt chủ nhân lúc trước nói với nàng, Kiền huyện địa chấn ngoại trừ những thành chấn gần đó, cũng chỉ có người trong hoàng cung biết được, để tránh đưa tới khủng hoảng không cần thiết, vì lẽ đó hoàng thượng cùng các đại thần cũng không có hướng ra phía ngoài công khai việc này.
Lãnh Mộ Hàn con ngươi lóe lóe, chẳng lẽ đúng là hắn lo xa rồi?
Khẩn y nam tử nhìn nàng một chút, không đành lòng an ủi. "Cô nương ngươi không cần quá lo lắng, tin tưởng ca ca ngươi không có việc gì."
Quay đầu thấy Lãnh Mộ Hàn không nói gì nữa, không khỏi đề nghị. "Thái tử điện hạ, ngược lại chúng ta cũng là muốn đi Kiền huyện, mang theo nàng cũng không phải là không thể, hơn nữa nàng không muốn ở khách sạn, một cô nương bị thương đi ra ngoài quá nguy hiểm." Không chỉ là đám sát thủ kia nguy hiểm, vạn nhất dọc theo đường đi gặp phải người muốn đối với nàng gây rối làm sao bây giờ?
Cuối cùng Lãnh Mộ Hàn thẳng thắn để mọi người nghỉ ngơi một ngày, cũng tranh thủ ở trong vòng một ngày đem thương thế của nữ tử kia khống chế lại, thế nhưng ngày thứ hai dù như thế nào cũng nhất định phải khởi hành, lại không nói con đường bọn họ đã lệch hướng đi, chính là thời gian cũng đã trì hoãn không ít.
Mà ai cũng không có thấy, nữ tử trong mắt loé ra một tia tinh quang, chỉ cần có thể theo bọn họ, nàng còn cần lo lắng không có cơ hội ra tay sao?
Bởi vì Lãnh Mộ Hàn tiến vào khách sạn, đám quỷ của Linh Thứu tìm người có chút vất vả, suy nghĩ một chút, thẳng thắn chính mình phân tích nổi lên Lãnh Mộ Hàn hành trình, chiếu những quỷ hồn kia nói, bọn họ còn mang theo một nữ nhân, vì lẽ đó tất nhiên là đi không nhanh, khả năng nhất vẫn không có thông qua cánh rừng này, đương nhiên cũng có thể là đi xung quanh thành trấn bên ngoài.
Nhưng mà không quản bọn họ đi thành trấn nào tìm chổ đặt chân, cuối cùng đều sẽ trở lại cánh rừng này, không bằng để cho vài con quỷ ở chỗ này chờ, mà nàng tiếp tục hướng về phương hướng Kiền huyện đi, như vậy mặc kệ Mộ Hàn lựa chọn như thế nào, cuối cùng bọn họ đều sẽ đụng phải, chỉ hy vọng nàng có thể đến trước khi nữ nhân kia động thủ.
Linh Thứu một đường hướng về phía bắc, đồng thời, Lãnh Mộ Hàn cũng như Linh Thứu sở liệu trở lại trong rừng cây, bắt đầu hướng về Kiền huyện phương hướng đi đến.
Còn nữ tử kia mỗi khi muốn tiếp cận Lãnh Mộ Hàn đều là bị hắn mắt lạnh trừng trở lại, nữ tử trong lòng rất là không cam lòng, Hồ Nương nàng còn chưa từng gặp phải một người đàn ông không bị nàng mê hoặc! Chính là chủ nhân của nàng cũng đã nói qua nàng rất đẹp!
Như vậy không cam lòng dần dần làm cho nàng mang trong lòng oán ý, cũng không biết là bất mãn Lãnh Mộ Hàn lạnh nhạt vẫn là đơn thuần không chịu được chênh lệch như vậy.
Nàng nguyên bản còn thật thưởng thức dung mạo của hắn, muốn phế bỏ linh lực của hắn để chủ nhân đem hắn ban cho nàng vui đùa một chút, nhưng nếu hắn không biết lý lẽ như vậy, nàng cũng sẽ không tính toán lưu lại một mạng này của hắn!