Linh thứu cảm giác ngực giống như bị đè ép, mạnh thở không được liền ho khan vài tiếng, nghe được có người gọi mình, chậm rãi mở mắt ra, nhập vào mắt là ánh mắt thân thiết khẩn trương của Mộ Hàn.
Linh thứu hơi sửng sờ, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, trong lòng một dòng nước ấm xẹt qua, cười cười ôn nhu nói: "Mộ Hàn."
Linh thứu hơi thở rõ ràng từ suy nhược rồi đột nhiên bình thường, điều này làm cho mấy Thái y đang quỳ trêи mặt đất chớp mắt nhìn nhau, sắc mặt toát ra nghi hoặc.
Lãnh Mộ Hàn đầu tiên là kinh hỉ, tảng đá trong lòng lúc này mới buông xuống, nhưng lập tức liền nhíu chặt lông mày, quay đầu hướng mấy người Thái y còn quỳ trêи mặt đất: "Còn không nhanh xem cho nàng."
"Nga nga, đúng đúng..." Cả đám luyện đang sư nhanh chóng tiến lên, từng người bắt mạch cho Linh Thứu, đủ để nhìn ra được đối với Lãnh Mộ Hàn kính sợ thế nào.
Linh thứu nháy mắt mấy cái tùy ý cho bọn họ bắt mạch, nàng hẳn là đã không sao, chỉ là đợt lát nữa nàng phải giải thích thế nào đây?
Chỉ chốc lát, mấy người luyện đan sư lộ ra biểu tình không thể tin nổi, làm sao có thể! Rõ ràng trước đó mạch của nàng đã không thấy, không có khả năng vẫn còn sống: "Đây..."
"Thế nào." Lãnh Mộ Hàn thấy tên Thái y muốn nói lại thôi, hỏi.
Mấy vị trong đó lau mồ hôi, bọn họ trước đó mới nói Thái tử phi không thể xoay chuyển, lúc này nếu nói Thái tử phi không còn đáng ngại, Thái tử có thể hay không cho rằng bọn họ là lang băm trực tiếp giết bọn họ đây?
Nhưng có lo lắng bọn họ cũng không dám đối với Thái tử nói lời không đúng: "Hồi bẩm thái tử điện hạ, Thái tử phi người, đã không còn đáng ngại."
"Nga?" Lãnh Mộ Hàn nhìn về phía Linh Thứu, đáy mắt sâu xa nói: "Các ngươi đều lui ra đi..."
Nhóm Thái y thấy Lãnh Mộ Hàn không có ý tứ trách tội, như trút được gánh nặng, chạy trối chết nói: "Dạ, ty chức xin cáo lui."
Lãnh Mộ Hàn suy nghĩ một chút, ở lúc mấy người bước tới cửa, chẳng thế nào bỏ thêm một câu: "Việc hôm nay Thái tử phi thụ thương, bản thái tử không hy vọng ở bên ngoài nghe được tiếng gió thổi nào?"
Cả đám luyện đan sư nơi nào nghe không ra trong lời nói uy hϊế͙p͙, liên tục gật đầu, chứng minh mình cái gì cũng không biết.
Lúc mọi người lui ra, Lãnh Mộ Hàn phức tạp nhìn về phía Linh Thứu, cũng không nói một lời.
Linh thứu bị nhìn chằm chằm có chút phát 囧:"Mộ Hàn, làm sao vậy?"
Vốn tưởng rằng Mộ Hàn sẽ hỏi nàng cái gì? Ai biết Lãnh Mộ Hàn vừa mở miệng đó là...
"Làm nữ nhân của ta."
Lãnh Mộ Hàn đứng ở bên giường, không giống thương lượng, ngược lại giống tự thuật (kể ra những sự việc mình nhìn nghe thấy).
Hắn không ngu ngốc, sau vài lần ngay cả tình cảm của mình đều thấy không rõ. Nếu hắn đã thấy rõ tâm ý của mình, như vậy hắn tự nhiên sẽ theo tâm ý của mình đi, thích, đó chính là thích
Hắn mặc kệ nàng có bí mật gì. Cũng bất kể nàng rốt cuộc gả cho hắn có mục đích gì, hắn đều muốn nàng, nàng cũng chỉ có thể là của hắn.
Hả? Linh thứu ngây ngô ngẩn người một hồi, phản ứng kịp sau chỉ cảm thấy từ ngực tràn ra hạnh phúc cùng cảm động.
Có lẽ thực sự mất đi một lần mới cảm thấy trân quý, khϊế͙p͙ trước Mộ Hàn cũng nói với nàng những lời này chỉ tiếc nàng chung quy vẫn phụ hắn, nàng vốn cho rằng kiếp này mình sẽ không thể nghe được hắn nói với nàng những lời này nữa.
Linh thứu nghĩ, viền mắt hơi có chút ướt át, Lãnh Mộ Hàn ngồi ở bên giường, cơ hồ là cau mày dùng ngón tay thay Linh Thứu lau sạch nước mắt, thanh âm có chút lạnh, "Không muốn?"
"Làm sao sẽ!" Linh Thứu nói liền cầm lấy tay Mộ hàn đang thay nàng lau nước mắt, nàng không có không muốn, nàng chỉ là vì phần này đến không dễ mà hạnh phúc cảm động.
"Ta đã sớm nói, ta sẽ chỉ là người của Mộ Hàn." Linh Thứu dừng một chút, dựng thẳng hai ngón tay để bên tai phát thệ nói: "Ta, Linh Thứu, chỉ làm nữ nhân của Mộ Hàn, bằng không thiên lôi đánh xuống, chết không... "
"Được rồi! Bản thái tử muốn có đã nhận được, liền nhất định có thể được, không cần dựa vào một nữ nhân thề thốt gì đó."
Linh thứu che miệng cười cười, kết quả bị Lãnh Mộ Hàn trừng, lập tức nghiêm nghị. "Dạ! Đúng! Thái tử điện hạ dung mạo thiên thần! Anh dũng không gì so sánh được! Thϊế͙p͙ căn bản không cần thề cũng đã quỳ dưới vạt áo của Thái tử điện hạ."
Lãnh Mộ Hàn từ chối cho ý kiến, nhìn quanh gian phòng một chút: "Ta sẽ đem Lâm viện thu thập một chút, ở đây quá ẩm ướt, nàng khôi phục không tốt."
"Không cần!" Linh Thứu cơ hồ là theo bản năng trả lời, không có biện pháp a, nàng đối với Thái tử phủ quá quen thuộc.
Lâm viện chính là sân của chính phi vốn nên ở, thuộc về chính viện, ngay bên cạnh sân của Mộ Hàn, ban đầu, nếu như đi nơi nào có thể nhìn thấy Mộ Hàn dễ dàng hơn, nàng tự nhiên là nguyện ý.
Nhưng mà nếu như vậy, tu luyện của nàng nhất định phải thả chậm, mà chuyện Nguyệt Dung lần này chính là lần nữa cảnh báo với nàng: "Ta muốn tiếp tục ở nơi này, thanh tĩnh."
Lãnh Mộ Hàn sắc mặt lạnh lùng, nhìn Linh Thứu ánh mắt thâm thúy làm người khác nhìn không thấu, nhưng cũng không có ép buộc nàng: "Vậy nàng nghỉ ngơi trước, chậm chút ta trở lại thăm nàng."
Linh Thứu có chút bất đắc dĩ nhìn bóng lưng Mộ Hàn, hắn tựa không hiếu kỳ nàng vì sao rõ ràng đã chết, lại đột nhiên sống lại? Hắn sẽ không hỏi nàng vì sao chữ viết trêи thư cho hắn lại không giống chữ nàng viết?
Dựa vào nàng đối với Mộ Hàn lý giải, sợ là hắn căn bản không tin nàng, hắn có lẽ cho rằng thư nàng cho hắn là người khác viết đi! Nghĩ như vậy Linh Thứu tích tụ.
Lãnh Mộ Hàn đi ra cửa phòng, để Thiệu Ngôn chọn mấy người nha hoàn hầu hạ Linh Thứu. Thiệu Ngôn nói đã ăn bài xong, vài lần nhìn Lãnh Mộ Hàn muốn nói lại thôi.
"Nói đi, chuyện gì." Lãnh Mộ Hàn thản nhiên nói.
"Thái tử điện hạ, Thiệu Lỗi hắn. . ." Thiệu Ngôn nói đến phân nữa, có chút chẳng biết nói thêm gì nữa, Thiệu Lỗi lần này phạm lỗi quả thật không nhỏ a.
Thiệu Ngôn nghe lãnh ý trong lời nói của Thái tử, lập tức cúi đầu: "Thuộc hạ không dám."
"Hừ" Lãnh Mộ Hàn hừ một tiếng, liền hướng địa lao đi đến.
Thiệu Ngôn đuổi kịp, cũng không dám nhiều lời nữa, mặc dù là huynh đệ tốt, nhưng trong lòng cũng không đồng ý cách làm lần này của Thiệu Lỗi, có lẽ là nên cho hắn một chút giáo huấn, bằng không tương lai nhất định sẽ có chuyện xấu.!
Trong địa lao, Thiệu Lỗi còn đang tức giận bất bình: "Nguyệt Dung thế nào! Thái tử tại sao có thể vì phế vật tâm hoài bất quỹ kia mà tổn thương cô như vậy."
Nguyệt Dung ngồi dựa vào tường thống khổ cười: "Đúng vậy, hắn tại sao có thể đối với ta như vậy." Khi nói hiện lên một tia ác độc: "Không! Đều là con tiện nhân kia! Nếu không phải ả ta, Thái tử điện hạ sẽ không đối với ta như vậy."
"Đúng! Đều là phế vật kia! Cũng không biết nàng ta rốt cuộc có thủ đoạn gì làm cho Thái tử bảo hộ nàng ta như vậy.!"Thiệu Lỗi nắm chặc quyền, tràn đầy không cam lòng.
Nguyệt Dung cũng đột nhiên cười mở: "Bất kể nàng ta có thủ đoạn gì! Cuối cùng cũng chết ở trong tay ta! Hừ! Để cho nàng ta dễ dàng chết như vậy thực sự là lợi cho nàng ta quá! Ta còn không có đem mặt của nàng ta huỷ đâu, còn không có đem nàng ta đem đến kỹ viện để cho nàng ta nằm dưới thân của cả đám nam nhân."
Nguyệt Dung càng nói càng âm ngoan độc ác, nhưng thật ra làm cho Thiệu Lỗi có chút chẳng biết nói tiếp thế nào, hắn đồng ý hợp tác cùng Nguyệt Dung là bởi vì hắn cũng hoài nghi Bắc Ảnh Linh Thứu ý đồ bất chính, sỡ dĩ bị thái tử trách phạt, hắn cũng muốn trừ khử nàng, nhưng hắn cũng chỉ là muốn bỏ đi uy hϊế͙p͙ cho Thái tử, nhưng không khĩ qua sẽ dằn vặt nàng...
Nhìn vẻ mặt độc ác của Nguyệt Dung, Thiệu Lỗi có chút phiền não mà vỗ cái đầu.
Giữa lúc Nguyệt Dung nói hăng say, cửa địa lao đột nhiên truyền đến thanh âm lạnh tới mức thấu xương: "Ngươi muốn huỷ măyj người nào? Muốn đem ai đưa đi kỹ viện? Bản điện sẽ đưa ngươi đi cho tốt?"