Quý Phi Trọng Sinh Thành Cung Nữ

Chương 39: Sắc phong hậu cung



 
Giọng Tiêu Thành Dục có chút khàn, không còn trong trẻo như trước nữa.

Cho dù là Hoàng Đế, hắn cũng không thể lơ là một ngày nào, ngược lại vì là đích trưởng tử, càng phải hiếu thảo hơn người khác. Giờ đây rốt cuộc đã chịu đựng đến những ngày cuối cùng, lại đột nhiên nghe tin Thái Hậu bệnh nặng, điều này khiến lửa giận trong lòng Tiêu Thành Dục bùng phát, vội vàng chạy đến đây, sắc mặt càng thêm u ám.

Hắn vừa mở miệng, là có thể nghe ra lửa giận trong lòng.

Trong tĩnh thất ngoại trừ Triều Vân và Vãn Hạ đang hầu hạ Thái Hậu, những người còn lại đều quỳ xuống, không ai dám trả lời.

Chu viện chính đã ngoài bốn mươi tuổi, vì quanh năm bận rộn ở Thái Y Viện nên trông có vẻ hơi gầy yếu, đủ thấy áp lực của ông ấy lớn đến nhường nào. Nhưng những năm nay vì sức khoẻ Hoằng Trị Đế không tốt, ông ấy trở thành nội quan bận rộn nhất trong cung, cũng đã quen với việc bị Hoàng Đế, Hoàng Hậu và Thái Tử nương nương hỏi han.

Lúc này nghe thấy Tiêu Thành Dục nổi giận, ông ấy cũng chỉ im lặng một lát, rồi mới cẩn thận mở miệng: "Hoàng Thượng, Thái Hậu nương nương từ những năm trước đã mắc chứng hàn, chứng này phải tĩnh dưỡng ở nơi ấm áp như xuân, nhưng nương nương lo lắng cho quốc gia đại sự, vẫn luôn không thể rời khỏi hoàng cung, cứ như vậy bệnh tình mới kéo dài."

Ông ấy không lập tức trả lời Tiêu Thành Dục, mà là thuật lại bệnh tình của Tô Dao Hoa một lần nữa.

"Hoàng Thượng, hiện giờ đang trong thời gian quốc tang, nương nương đau buồn quá độ nên chứng hàn tái phát, theo khẩu dụ của Hoàng Thượng, thần đã cho nương nương dùng phương thuốc dưỡng sinh ôn hòa nhất, tuy hiệu quả chậm nhưng dược lực đủ, trong đó có một vị nhiệt chích là thuốc trị chứng hàn hiệu quả nhất, nhưng thuốc này không thể dùng nhiều, mỗi thang thuốc chỉ có thể dùng một tiền, dùng lâu dài, tích lũy đến một thời gian nhất định là có thể khỏi hẳn."

Phương thuốc này không chỉ Thẩm Khinh Trĩ đã xem qua, Tiêu Thành Dục cũng mỗi ngày đều xem, tiện thể nhận xét phương hướng điều trị của Chu viện chính.

Tiêu Thành Dục đứng bên giường, một bên lo lắng nhìn mẫu hậu khóe miệng còn vương máu, một bên yên lặng lắng nghe câu trả lời của thái y.

Mồ hôi trên trán Chu viện chính chảy xuống tận cổ, nhưng ông ấy không dám lau.
Thái Hậu mắc chứng hàn, Khôn Hòa cung quanh năm không dám dùng đá lạnh, tuy trong tĩnh thất có phần mát mẻ hơn đôi chút, nhưng lúc này có nhiều người bước vào như vậy, nhất thời có vẻ hơi ngột ngạt.

Trong lòng Chu viện chính thở dài, nhưng trên mặt vẫn cung kính: "Hoàng Thượng, những gì thần vừa nói chỉ là đang nói về tình hình dùng thuốc của nương nương gần đây, theo mạch án sau khi nương nương dùng thuốc, ở trong cung cứ uống thuốc như vậy, tĩnh dưỡng một năm nửa năm cũng có thể khỏi hẳn, vị thuốc nhiệt chích kia rất hiệu quả với nương nương, nhưng hôm nay nương nương lại ăn phải hàn băng thảo."

Hàn băng thảo rốt cuộc là thế nào mà Thái Hậu ăn phải, việc này không liên quan đến Chu thái y, ông ấy phải nói là chữa trị như thế nào.

"Nương nương vì lâu ngày không ăn đồ lạnh, nên mới đột nhiên nôn ra máu ngất xỉu, nhưng việc này cũng không khiến nương nương gặp nguy hiểm, nói cách khác là có thể chữa trị."

Đợi đến khi nói ra câu này, ông ấy mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Tiêu Thành Dục ừ một tiếng, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, nhàn nhạt mở miệng: "Mọi người đứng dậy đi."

Chu viện chính run rẩy đứng dậy, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm tấu đối trước mặt Hoàng Đế, cũng đứng rất vững. Ông ấy tạ ơn Tiêu Thành Dục, rồi mới nói: "Hoàng Thượng, kẻ hạ độc nương nương một là không biết rõ phương thuốc gần đây của thần, hai là không biết nương nương đã khá hơn, chính vì hai điều này, người đó mới dùng một chút hàn băng thảo kia, ngược lại k.ích th.ích dược tính của nhiệt chích."

"Lúc nãy nương nương nôn ra máu ngất xỉu, là bởi vì hàn băng thảo đã k.ích th.ích hàn độc trong người nương nương ra ngoài, nhưng trước khi bị k.ích th.ích, nương nương đã liên tục uống thuốc hơn hai mươi ngày, nhiệt chích uống vào vẫn luôn từ từ điều dưỡng kinh mạch của nương nương, bây giờ hàn độc bị k.ích th.ích ra khỏi huyết mạch, chính là lúc nhiệt chích phát huy tác dụng."

Nhưng điều này không có nghĩa là Thái Hậu không sao. Nếu bà thật sự không sao, Chu viện chính sẽ không dài dòng nói nhiều lời như vậy.

Tiêu Thành Dục không giống phụ hoàng hắn, tuy còn trẻ nhưng vì được dạy dỗ để trở thành trữ quân từ nhỏ, khiến hắn càng thêm trầm ổn. Hoằng Trị Đế tuy cũng là đích trưởng tử, nhưng là do Hoàng Hậu đích thân sinh ra, cũng không có huynh đệ nào bằng tuổi, ngoài thân thể yếu ớt, kỳ thật không có bất kỳ phiền não nào.

Tiêu Thành Dục hoàn toàn khác. Hắn là đích trưởng tử nhưng không phải do Hoàng Hậu sinh ra, phía dưới lại có nhiều hoàng đệ có mẫu tộc hùng mạnh, ngôi vị Thái Tử của hắn có thể nói là long đong lận đận.

Nếu không phải Hoằng Trị Đế và Hoàng Hậu đều chỉ coi trọng hắn, hắn có thể kế thừa đại thống từ ngôi vị Thái Tử hay không cũng còn chưa biết.

Cho nên tính cách hắn rất khác với Hoằng Trị Đế.

Ví dụ như bây giờ, nếu là Hoằng Trị Đế trước đây, không chỉ các vị nương nương sẽ hỏi han bệnh tình, ngay cả Hoằng Trị Đế cũng sẽ thảo luận đủ loại y lý, tục ngữ nói "bệnh lâu thành y" chính là như vậy.

Nhưng Tiêu Thành Dục thì khác, trước khi Chu viện chính nói xong, hắn không hỏi một câu nào, đôi mắt phượng lạnh như hàn băng kia chỉ thản nhiên nhìn chằm chằm Chu viện chính, khiến ông ấy không dám nói sai nửa lời.

Áp lực này thật sự quá lớn.

Chu viện chính nhịn nửa ngày, cuối cùng vẫn không nhịn được lau mồ hôi trên mặt rồi mới nói tiếp: "Nương nương nôn ra máu, kỳ thật cũng đã nôn ra hàn độc tích tụ nhiều năm, nôn ra ngụm này, sau này dược tính của nhiệt chích sẽ được k.ích th.ích hoàn toàn, sẽ có tác dụng chữa trị tốt hơn cho phượng thể của nương nương."

Tiêu Thành Dục vẫn nhìn chằm chằm ông ấy mà không lên tiếng.

Chu viện chính: "..."

Chu viện chính nhỏ giọng nói tiếp: "Nhưng sự k.ích th.ích này đối với thân thể nương nương mà nói quá nặng nề, phương án dưỡng bệnh trong cung đã không còn tác dụng, nương nương cần phải đến nơi ấm áp, ví dụ như suối nước nóng ở Ngọc Tuyền sơn trang, mỗi ngày dùng nước nóng điều dưỡng, mới có thể khiến thân thể người từ trong ra ngoài thích ứng với dược tính của nhiệt chích."

"Nếu nương nương có thể đến Ngọc Tuyền sơn trang dưỡng bệnh, không quá nửa năm, chứng hàn có thể khỏi hẳn."


Thẩm Khinh Trĩ từng học y lý, lúc này đã hiểu rõ. Ban đầu Thái Hậu ở trong cung dưỡng bệnh một năm cũng có thể khỏi hẳn, đến Ngọc Tuyền sơn trang thì tốt hơn, khoảng tám chín tháng là có thể khỏi. Nhưng lúc này hàn độc bị k.ích th.ích, thân thể bà bị tổn thương, bệnh tái phát, Trường Tín cung đã không còn thích hợp với bà nữa, nhất định phải rời khỏi hoàng cung, đến Ngọc Tuyền sơn trang mới có thể chữa khỏi bệnh.

Tuy thời gian này rút ngắn, hiệu quả cũng tốt hơn, nhưng dù sao cũng chỉ còn một con đường để đi.

Thẩm Khinh Trĩ khẽ nhíu mày, nàng cảm thấy đối phương thật sự là cao thủ, đối phương không phải là không hiểu y lý, cho dù không có được phương thuốc của Thái Hậu, nhưng cũng chỉ dùng một bát hàn băng thảo nhỏ bé đã phá vỡ kế hoạch của Tô Dao Hoa và Tiêu Thành Dục.

Quốc tang kéo dài hai mươi bảy ngày, Khôn Hòa cung lại có tiểu linh đường, hai mươi bảy ngày này có nhiều người ngoài ra vào, là lúc Khôn Hòa cung dễ bị lợi dụng nhất, thêm vào đó Thái Hậu bệnh nặng, gần như vẫn luôn hôn mê, mấy quản sự cô cô phần lớn đều ở bên ngoài lo liệu việc tang lễ trong cung, cho nên Khôn Hòa cung mới có sơ hở như vậy.

Sơ hở này, đối phương đã nắm bắt chính xác.

Nếu có thể hạ độc chết Tô Dao Hoa thì tốt nhất, nếu không chết, đại khái Tô Dao Hoa cũng phải rời khỏi hoàng cung chữa bệnh, mùa đông ở kinh thành lạnh lẽo khô hanh, tuyệt đối không thích hợp để Tô Dao Hoa dưỡng bệnh.

Tân đế vừa mới lên ngôi mà Tô Dao Hoa đã rời khỏi Trường Tín cung, các lão thần trên triều đình ai đến trấn áp, những gia tộc quyền quý bên ngoài ai đến kiềm chế?

Nước cờ này thật là cao tay.

Kẻ ra tay dường như không cầu mình có thể thu được lợi ích gì, họ chỉ cầu Đại Sở loạn lạc, dường như vậy là đủ rồi.

Trong lòng Thẩm Khinh Trĩ thở dài, nàng dùng ánh mắt liếc nhìn Tiêu Thành Dục, hắn đang mân mê chuỗi tràng hạt bằng mật ong trong tay. Chuỗi tràng hạt này là đồ cổ, mật ong được mân mê đến bóng loáng, tỏa ra một tầng ánh sáng mờ ảo.

Tiêu Thành Dục cụp mắt rũ mi, chậm rãi mân mê chuỗi tràng hạt, nhất thời trong tĩnh thất không ai lên tiếng. Chỉ nghe thấy tiếng chuỗi tràng hạt lách cách vang lên.

Một lát sau, Tiêu Thành Dục mới thản nhiên mở miệng: "Chu ái khanh, ngươi có thể đảm bảo bệnh tình của mẫu hậu nhất định có thể chữa khỏi?"

Chu viện chính nắm chặt tay, ông ấy không dám lơ là một chút nào, cũng không dám do dự một khắc nào. Ngay sau đó, liền nghe thấy ông ấy nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói với Tiêu Thành Dục: "Hoàng Thượng, thần lấy tính mạng ra đảm bảo, nhất định có thể chữa khỏi cho Thái Hậu nương nương."

Lời này vừa nói ra, mọi người trong tĩnh thất đều thở phào nhẹ nhõm.

Tiêu Thành Dục lại không hề tỏ ra vui mừng, hắn trực tiếp đứng dậy, nói: "Chu viện chính, mẫu hậu tạm thời không thể xuất cung, những ngày này Thái Y Viện nhất định phải có hai thái y, hai y nữ túc trực ở Khôn Hòa cung, trước hết ổn định bệnh tình của mẫu hậu."

Hắn không nói thêm về dự định sau này, chỉ dặn dò cách chữa trị cho Thái Hậu, rồi bước ra ngoài.

Đi đến bên cạnh Thẩm Khinh Trĩ, hắn khựng lại, nói với nàng: "Theo trẫm."

Thẩm Khinh Trĩ khẽ hành lễ, cúi đầu lặng lẽ bước theo sau Tiêu Thành Dục

Tiêu Thành Dục không rời khỏi Khôn Hòa cung, hắn đi thẳng đến thư phòng ở tiền điện, tùy ý ngồi xuống chiếc giường La Hán, rồi chỉ vào chỗ bên cạnh: "Nàng cũng ngồi đi."

Sau khi Thẩm Khinh Trĩ ngồi xuống, bèn lấy ấm trà trên bàn bắt đầu đun nước.

Thái Hậu bệnh lâu ngày, nay lại đang trong thời gian quốc tang, thư phòng ít người lui tới, nên trà nước cũng không được chuẩn bị sẵn.

Tiêu Thành Dục nhìn nàng, nét mặt trầm tĩnh như nước, giữa mày hơi cau lại khác hẳn với vẻ tươi cười thường ngày.

"Nói đi." Tiêu Thành Dục lên tiếng.

Tay Thẩm Khinh Trĩ vẫn tiếp tục đun trà, nàng thu lại vẻ sắc bén trong ánh mắt, chỉ dùng thanh âm trong trẻo, bình thản kể lại chuyện hôm nay. Nàng thuật lại mọi việc theo trình tự, kể cả lời nói của những người chủ chốt, toàn bộ quá trình không hề mang theo chút cảm xúc cá nhân nào, nàng như chỉ là một người đứng ngoài cuộc, lặng lẽ quan sát mọi chuyện xảy ra ở Khôn Hòa cung.

Tiêu Thành Dục không ngắt lời nàng, đợi nàng nói xong, nước trà cũng vừa sôi.

Thái Hậu vốn thể hàn, thường ngày hay uống trà câu kỷ táo đỏ, trà mật ong hoa mẫu đơn và những loại trà ấm, nhưng trong thư phòng vẫn có sẵn vài loại trà xanh, đều là khẩu vị của Tiêu Thành Dục.

Một ấm Ngọc Tuyền Thính Tuyết vừa pha xong, Thẩm Khinh Trĩ rót cho Tiêu Thành Dục một chén, rồi cũng rót cho mình một chén.

Tiêu Thành Dục nhìn làn khói mờ ảo trên chén trà, lúc này mới lên tiếng: "Nàng thấy thế nào?"

Thẩm Khinh Trĩ mím môi. Trước khi tiên đế băng hà, Tiêu Thành Dục đã có hai lần trò chuyện sâu với nàng, qua hai lần đó Thẩm Khinh Trĩ đại khái hiểu được ý của Tiêu Thành Dục, và bản thân nàng nên làm gì.

Phụng sự một vị hoàng đế lạnh lùng như Tiêu Thành Dục, điều tối kỵ nhất là hỏi đi hỏi lại một chuyện, giống như lúc này, nàng không thể hỏi Tiêu Thành Dục muốn nghe lời thật hay lời giả.

Hắn xưa nay chỉ nghe lời thật.

Thẩm Khinh Trĩ suy nghĩ một chút, mới chậm rãi lên tiếng: "Bệ hạ, ban đầu chúng ta quả thực đã sơ suất, bệ hạ vốn là Thái Tử, lại có di chiếu của tiên đế, tháng sau sẽ cử hành đại điển đăng cơ, là tân đế kế vị chính thống, không ai có thể lay chuyển."

Trong tình huống này, gi.ết ch.ết Thái Hậu thật sự là lợi bất cập hại, không chỉ chọc giận tân đế mà còn trở thành kẻ thù của nhà họ Tô.

Thật lòng mà nói, Thẩm Khinh Trĩ cho rằng nếu đối phương muốn ra tay thì trực tiếp ám sát Tiêu Thành Dục sẽ hiệu quả hơn, cũng dễ đạt được mục đích chiếm đoạt thiên hạ hơn.

Nhưng những điều này Thẩm Khinh Trĩ không nói thẳng ra, chỉ nói bóng gió: "Bệ hạ, việc đã xảy ra rồi, bọn họ thật sự đã ra tay với nương nương, vậy thì suy đoán động cơ từ kết quả là cách đơn giản nhất. Tần thiếp cho rằng, thứ họ muốn chính là sự hỗn loạn trong ngoài triều dã."

Tiêu Thành Dục lúc này mới đưa mắt nhìn qua nàng. Thẩm Khinh Trĩ hôm nay khá kích động, vừa rồi lại khóc nên đôi mắt hơi đỏ hoe, nàng không dám nhìn thẳng long nhan, ánh mắt vẫn luôn dừng trên chén trà, trông rất bình tĩnh.

Nhưng Tiêu Thành Dục lại nhìn thấy sự phẫn nộ trong đó. Con chó càng biết cắn người, trước khi nổi giận càng im lặng, không bao giờ sủa bậy.

Tiêu Thành Dục đột nhiên hỏi: "Nàng tức giận sao?"

Cảm xúc dồn nén của Thẩm Khinh Trĩ bị Tiêu Thành Dục đột ngột cắt ngang, nàng khẽ giật mình, theo bản năng ngẩng đầu nhìn Tiêu Thành Dục.

Cái nhìn này, khiến Thẩm Khinh Trĩ thấy được sự phẫn nộ ẩn giấu trong mắt hắn. Mẫu thân bị người ta ám hại, dù là ai cũng không thể bình tĩnh được.

Thẩm Khinh Trĩ bỗng dâng lên một sự xúc động: "Vâng, tần thiếp rất tức giận."

Nàng nhìn thẳng vào mắt Tiêu Thành Dục, từng chữ từng chữ một mà nói: "Tần thiếp tức giận vì những kẻ này không màng đến lòng nhân từ của nương nương bao năm qua, tức giận vì họ quên mất công lao dưỡng dục hoàng tự, vun đắp quốc gia của nương nương, càng tức giận..."

"Càng tức giận vì bọn họ biết rõ nếu việc này thành công, triều đình sẽ ra sao."

"Họ không hề nghĩ đến nếu triều đình hỗn loạn, các phe phái thanh trừng lẫn nhau, gia quyến của những người bị hại sẽ ra sao? Bá tánh lầm than vì chính sự bất ổn sẽ ra sao?"

"Tần thiếp tức giận vì họ quá ích kỷ."

Mấy câu nói này của Thẩm Khinh Trĩ, đã có tầm nhìn xa hơn nhiều so với những kẻ thư sinh chưa bước chân vào quan trường. Nàng không chỉ nhìn vào chốn hậu cung nhỏ bé này, cũng không phải là những cuộc tranh giành ân sủng giữa các phi tần, nàng nhìn thấy lợi ích đằng sau mỗi người, nhìn thấy thế cục trong ngoài triều dã.

Nàng nhìn rất rõ ràng, rõ ràng đến kinh ngạc.

Là một cung nữ xuất thân mồ côi, nàng có thể vào Khôn Hòa cung hầu hạ nương nương đọc sách, chỉ vì nàng biết chữ.

Nàng biết chữ nhưng lại không hiểu nghĩa, theo lời nàng nói là do học vẹt.

Tiêu Thành Dục rất hiểu tính tình mẫu hậu, bà nếu đã coi trọng ai, nhất định sẽ tận tâm dạy dỗ. Bốn năm Thẩm Khinh Trĩ ở Khôn Hòa cung chắc chắn đã được Thái Hậu đích thân chỉ dạy, kiến thức và tầm nhìn của nàng vượt xa người thường.

Ngay từ khi nàng khéo léo tặng hắn chiếc túi thơm ở Xuân Cảnh Uyển, hắn nên biết nàng có tấm lòng ngay thẳng, rộng lượng, thông minh hơn người.

Dù là tiểu thư khuê các xuất thân từ thế gia vọng tộc, đại khái cũng chỉ đến thế mà thôi.

Chỉ vỏn vẹn bốn năm, Thẩm Khinh Trĩ đã có kiến thức như vậy, đủ thấy nàng là một mầm non tốt.

Tiêu Thành Dục nghe Thẩm Khinh Trĩ nói xong, bưng chén trà lên nhấp một ngụm, nước trà trong chén thanh khiết tao nhã, có hương vị của cây tùng, ý vị sâu xa, hậu vị ngọt ngào khó quên.

Thẩm Khinh Trĩ ngậm miệng, nói một tràng dài như vậy cũng hơi ngại ngùng, nàng xấu hổ cúi đầu không nói nữa.

Tiêu Thành Dục đặt chén trà xuống bàn, lúc này mới lên tiếng: "Nàng nói rất hay."

Thẩm Khinh Trĩ ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt đỏ hoe như mắt thỏ đang lấp lánh ánh sao nhìn Tiêu Thành Dục đầy mong đợi.

Tiêu Thành Dục suýt chút nữa đã bị ánh mắt của nàng hút hồn. Hắn khẽ ho một tiếng, nói tiếp: "Nàng nói rất đúng, trẫm cũng nghĩ như vậy, nhưng mà..." Tiêu Thành Dục khẽ dừng lại, quay đầu nhìn bức hoạ "Thanh Sơn Như Tùng" treo sau chiếc bàn dài bằng gỗ tử đàn của Thái Hậu, rồi mới nói tiếp: "Nhưng nàng chưa nhìn thấy toàn bộ."

Giọng Tiêu Thành Dục rất nhẹ, cũng rất nhạt: "Đại Sở nằm trên vùng đất trung nguyên phì nhiêu, đất rộng của nhiều vật sản phong phú, không ít kẻ thèm muốn mảnh đất màu mỡ này. Suy cho cùng, từ khi khai quốc đến nay, quốc gia đã kéo dài gần một trăm năm mươi năm, dưới những cung quy và chính lệnh nghiêm ngặt, những con sâu mọt vô hình kia tích tiểu thành đại, dần dần bắt đầu gặm nhấm Đại Sở."

Thẩm Khinh Trĩ nghe vậy, mày càng nhíu chặt, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc. Nàng thật sự không ngờ, Tiêu Thành Dục lại nhìn xa đến vậy chỉ từ một chuyện như thế này.

Bản thân Thẩm Khinh Trĩ không nhìn ra được, nhưng cũng không hề nản lòng.

Nàng cũng uống cạn chén trà, rồi rót thêm cho cả hai, mới nói: "Bệ hạ, tần thiếp ở hậu cung, được Thái Hậu nương nương tận tình dạy bảo, lại có bệ hạ chỉ điểm, có thể nghĩ đến những điều này đã là không tệ rồi."

Thẩm Khinh Trĩ mặt dày, trực tiếp khen ngợi bản thân: "Tần thiếp cho rằng mình không thua kém gì những tiểu thư khuê các xuất thân từ thế gia." Nói xong, nàng còn ngẩng đầu lên đầy kiêu hãnh.

Tiêu Thành Dục vốn dĩ đầy bụng lửa giận vì Thái Hậu đột nhiên bị mưu hại, vừa rồi Chu viện chính đã nói rõ bệnh này có thể chữa khỏi, cũng chưa thực sự tổn hại đến thân thể Thái Hậu, hắn mới nguôi ngoai phần nào.

Giờ đây nói chuyện với Thẩm Khinh Trĩ một lúc, lại thấy nàng ra vẻ đắc ý như vậy, chút lửa giận cuối cùng trong lòng Tiêu Thành Dục cũng tan biến, hàng lông mày đang nhíu chặt cũng giãn ra, khí thế toàn thân đột nhiên thay đổi.

Trong nháy mắt như tuyết tan băng chảy, xuân về hoa nở, khiến người ta không còn cảm thấy kinh hãi lo sợ nữa.

Thẩm Khinh Trĩ không dấu vết thở phào nhẹ nhõm.

Tiêu Thành Dục khi còn là Thái Tử đã rất đáng sợ, giờ lên làm Hoàng Đế khí thế càng thêm mạnh mẽ, Thẩm Khinh Trĩ là người từng trải qua sóng to gió lớn, nên mới không tỏ ra sợ hãi trước mặt hắn. Hơn nữa, Tiêu Thành Dục cũng sẽ không tùy tiện nổi giận với những người thân cận bên cạnh.

Điều này rất tốt.

Trên mặt Thẩm Khinh Trĩ cũng thoáng hiện ý cười, đôi mi cong cong, dịu dàng nói với Tiêu Thành Dục: "Bệ hạ, chuyện xảy ra với nương nương là do tần thiếp hầu bệnh bất cẩn, chưa hoàn thành khẩu dụ của bệ hạ, xin bệ hạ trách phạt."

Nàng làm ra vẻ đáng thương như vậy, cho dù là người sắt đá cũng phải động lòng.

Tiêu Thành Dục nhìn nàng, biết nàng đã yên tâm mới đến làm nũng, nói mấy lời mềm mỏng nên cũng không làm khó nàng nữa.

"Chuyện này không phải lỗi của nàng, những việc sau đó nàng làm rất tốt, nếu không nhờ nàng nhanh trí thông minh, nếu mẫu hậu thật sự uống hết bát thuốc kia, hậu quả thật không thể tưởng tượng."

Thẩm Khinh Trĩ cũng cảm thấy hơi sợ hãi. Nàng nheo mắt, tiếp tục dịu dàng hỏi Tiêu Thành Dục: "Bệ hạ, tất cả những người liên quan đến chuyện này, tần thiếp cho rằng phải nghiêm tra. Ngoài hai cung nữ kia và Tề Quang, những người sắc thuốc dâng thuốc hôm nay, thậm chí toàn bộ Khôn Hòa cung cũng không thể lơ là."

Nếu chỉ là chuyện đổi rượu thì cách xử lý của Đức thái phi với Tề Quang là hợp lý, dù sao bà ta cũng không phải chủ nhân của Khôn Hòa cung, bà ta không thể tùy ý xử lý cô cô của Khôn Hòa cung, phải đợi Thái Hậu khỏe lại rồi mới xử lý. Nhưng bây giờ chuyện này lại liên quan đến sự việc hạ độc Thái Hậu, mưu hại mẫu nghi thiên hạ, Tề Quang không thể thoát khỏi liên quan, tên thái giám được Trần Hoài Lục bao che kia cũng phải bị đưa vào Thận Hình Tư.

Vào Thận Hình Tư rồi, cả đời coi như xong. Người trong cung ai cũng sợ vào Thận Hình Tư, vào đó rồi sẽ không còn đường sống.

Giết một cung nữ không khó, cái khó là từ những manh mối phức tạp này kéo tơ lột kén, tìm ra hung thủ thật sự.

Thẩm Khinh Trĩ không cho rằng Tề Quang hầu hạ Thái Hậu hai mươi năm là người vô tội, lòng người khó đoán, ai biết bà ta muốn gì, hoặc có bị người khác nắm thóp gì không? Tất cả những điều này phải đợi Thận Hình Tư thẩm vấn nghiêm khắc mới có thể quyết định.

Tiêu Thành Dục nói: "Chuyện này trẫm sẽ sắp xếp Giản Nghĩa giám sát Thận Hình Tư thẩm vấn, Khôn Hòa cung do Thải Vi kiểm tra thẩm vấn, những cung nhân liên quan đều đưa đến Thận Hình Tư, những người còn lại sau khi thẩm vấn xong nếu không có vấn đề gì thì tiếp tục hầu hạ mẫu hậu."

"Nàng cứ chăm sóc mẫu hậu cho tốt, làm tròn bổn phận thủ linh là được."

Thẩm Khinh Trĩ đứng dậy, lần này cuối cùng cũng yên tâm.
"Vâng, tần thiếp tuân chỉ."

Nói xong chuyện chính sự, Tiêu Thành Dục ngả người ra sau, dựa vào thành ghế: "Thủ hiếu có vất vả không?" Hắn lại có tâm trạng hỏi han chuyện thường ngày.

Lúc hai người nói chuyện, Niên Cửu Phúc không đi theo vào, lúc này hình như nghe thấy gì đó, vội vàng bưng một đĩa bánh cùng trái cây vào.

Sau khi đặt đồ xuống, hắn lại nhanh chóng lui ra, không nán lại trong thư phòng.

Thẩm Khinh Trĩ bèn lấy một quả quýt từ từ bóc vỏ: "Bệ hạ, thủ hiếu nói vất vả thì cũng vất vả, nói không vất vả thì cũng không vất vả."

Thanh âm của Thẩm Khinh Trĩ êm dịu, như dòng suối nhỏ chảy vào lòng Tiêu Thành Dục: "Mỗi ngày thỉnh an, ngày nào cũng không được lơ là, quỳ suốt cả ngày, không chỉ phải quỳ mà còn phải thỉnh thoảng khóc vài tiếng, quả thực rất vất vả. Nhưng nghĩ đến những điều này đều là làm thay cho Thái Hậu nương nương, thay cho bệ hạ là để tận hiếu với tiên đế, đây là vinh hạnh của tần thiếp, tần thiếp bèn không thấy vất vả nữa."

"Dù sao," Thẩm Khinh Trĩ cười nhìn Tiêu Thành Dục, "dù sao người khác cũng không có phúc phận này."

Trải qua lần thủ hiếu này, Tiêu Thành Dục tuyệt đối sẽ không nuốt lời, nhất định sẽ cho nàng một phần thưởng xứng đáng.

Tiêu Thành Dục cũng khẽ cong môi, đôi mắt phượng hơi xếch lên, càng tôn lên vẻ trẻ trung, tràn đầy khí thế của hắn.

Thẩm Khinh Trĩ định đưa quýt cho hắn, hắn chỉ xua tay bảo nàng tự ăn, hắn chọn tới chọn lui trong đĩa bánh, cuối cùng lấy một miếng bánh sữa nướng từ từ ăn: "Nàng đúng là cái gì cũng dám nói."

Thẩm Khinh Trĩ mỉm cười: "Chẳng phải bệ hạ muốn tần thiếp cái gì cũng dám nói sao?"

Tiêu Thành Dục ăn hết miếng bánh, lau tay vào khăn, sau đó đứng dậy nói: "Mẫu hậu dù sao cũng tái phát bệnh, sau khi hết quốc tang, nàng cứ ở lại đây bầu bạn với mẫu hậu, đợi mẫu hậu khỏe lại rồi hãy chuyển về Dục Khánh cung."

Thẩm Khinh Trĩ khẽ hành lễ, tiễn hắn rời khỏi Khôn Hòa cung, rồi mới ngồi lại lên giường La Hán.

Xem ra lần này, dù là ai ra tay thì cũng đã thành công chọc giận Tiêu Thành Dục rồi.

Thẩm Khinh Trĩ chọn một miếng bánh sữa ăn, khẽ cười: "Bọn họ đúng là đáng đời."

Đặc biệt là những kẻ ở Khôn Hòa cung, Tô Dao Hoa luôn nhân hậu, trừ phi cung nhân phạm lỗi lớn, bà ấy chưa bao giờ đánh mắng quở trách, nhất là với những cung nhân trẻ tuổi, bà đều để các ma ma tận tình dạy dỗ, dù là may vá thêu thùa hay trang điểm, những gì có thể dạy đều cố gắng truyền thụ cho họ.

Xét cho cùng, không phải ai cũng sẽ ở lại trong cung, đa số cung nữ vào cung đều xuất thân nghèo khó, trong cung có thể học được một kỹ năng, sau này ra khỏi cung cũng có thể tự nuôi sống bản thân, không cần phải nhìn sắc mặt người khác mà sống.

Tô Dao Hoa đối đãi với cung nhân như vậy, cũng không cần cung nhân phải biết ơn, nhưng ít nhất cũng không nên phản bội.

Thẩm Khinh Trĩ cho rằng, làm người thì phải biết hai chữ thiện tâm. Cho dù không làm người lương thiện nhưng cũng không nên lấy oán báo ân.

Bất kể Tề Quang, Trần Hoài Lục có biết mục đích cuối cùng của kẻ chủ mưu hay không, những cung nhân kia có hiểu rõ việc mình làm là đang giết người hay không, thì họ đều đã làm chuyện đó. Đối với Thẩm Khinh Trĩ, những chuyện này đều không thể tha thứ.

Kẻ phản bội vĩnh viễn sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Thẩm Khinh Trĩ hít sâu một hơi, nàng đứng dậy, thu lại vẻ sắc bén trong ánh mắt, lại biến thành Thẩm phụng nghi trung thành, ngoan ngoãn, xinh đẹp như trước.

*****

Đêm đó, Khôn Hòa cung vắng bóng không ít người.

Cố ma ma của Thận Hình Tư và Giản công công cùng đến Khôn Hòa cung, họ không cần phải tra hỏi nhiều, mỗi người chỉ cần hỏi một hai câu là biết người đó có tật giật mình hay không. Những kẻ có tật giật mình đều bị lôi đến Thận Hình Tư, tra tấn xong mới biết kết quả.

Thẩm Khinh Trĩ không tham gia vào cuộc thẩm vấn kéo dài suốt đêm này, nàng cùng Triều Vân và Mộc Phương luôn túc trực bên cạnh Thái Hậu, đến nửa đêm Tô Dao Hoa mới tỉnh lại một lần.

Trong vòng một tháng, bệnh cũ của bà tái phát hai lần, tinh thần và sức lực tích góp được đều bị tiêu hao hết, vừa tỉnh lại đã cảm thấy toàn thân đau nhức. May mà Diêu nữ y cũng đang hầu hạ bên ngoài, lấy canh bổ cho Thái Hậu uống, bà mới dần hồi phục.

Thái Hậu ngẩng đầu nhìn những gương mặt lo lắng trước giường, không khỏi mỉm cười dịu dàng: "Ta không sao mà, các ngươi khóc như đưa đám là làm gì."

Bà ấy vừa nói xong, Mộc Phương và Triều Vân đều khóc, ngược lại Thẩm Khinh Trĩ, người chiều nay đầy căm phẫn, còn mắng chửi kẻ chủ mưu trước mặt Tiêu Thành Dục, lại không rơi lệ.

Nàng mỉm cười tiến lên, sửa lại chăn cho Tô Dao Hoa: "Nương nương nói gì vậy, chúng thiếp đây là mừng quá mà khóc."

Tô Dao Hoa nhìn nụ cười rạng rỡ trên mặt nàng, trong mắt tràn đầy vẻ an ủi.

Sau khi uống thuốc, tinh thần bà khá hơn một chút, nữ y mới vào châm cứu.

Châm cứu xong, Tô Dao Hoa toát ra một lớp mồ hôi mỏng, đợi Triều Vân lau mồ hôi trên mặt cho bà, bà mới nói với Thẩm Khinh Trĩ: "Nha đầu, trò chuyện với ta một chút."

Nghe vậy, những người còn lại nhanh chóng lui ra ngoài.

Thẩm Khinh Trĩ đặt một chiếc gối mềm sau lưng cho bà, ngồi bên cạnh trên chiếc ghế đẩu, mỉm cười nói: "Nương nương nhớ tần thiếp sao?"

Tô Dao Hoa mỉm cười: "Phải, nhớ ngươi. Kể cho ta nghe chuyện hôm nay."

Lúc Tô Dao Hoa nôn ra máu, bà mơ hồ nhìn thấy bóng dáng Thẩm Khinh Trĩ, cũng nghe thấy câu nàng hét lên. Vì vậy lúc đó bà đã đoán được có chuyện xảy ra. Nhưng bà hôn mê nửa ngày, người lại bệnh nặng, đầu óc choáng váng nên cũng lười suy nghĩ, trực tiếp bảo Thẩm Khinh Trĩ kể lại cho dễ hiểu.

Thẩm Khinh Trĩ kể lại cho Tô Dao Hoa nghe y như những gì đã nói với Tiêu Thành Dục, cuối cùng còn nhắc đến chẩn đoán của Chu viện chính và sự quan tâm của Tiêu Thành Dục, chỉ vài câu ngắn gọn nhưng không hề thừa thãi.

Tô Dao Hoa yên lặng nghe xong, mới nghiêng đầu nhìn nàng. Lúc này đã là đêm khuya, trong phòng không thắp đèn treo, chỉ có bốn góc phòng đặt đèn cây, ánh nến không sáng lắm, chiếu lên gương mặt Thẩm Khinh Trĩ càng thêm dịu dàng, thanh tao thoát tục.

Tô Dao Hoa khẽ cười. Bà nắm lấy tay Thẩm Khinh Trĩ: "Đứa trẻ ngoan, không đáng để tức giận vì những kẻ đó. Lòng trung thành của ngươi, ta và bệ hạ đều biết."

Thẩm Khinh Trĩ chớp chớp mắt, lúc này mới thấy đôi mắt nàng đỏ hoe: "Nương nương, lúc đó tần thiếp sợ lắm. Tần thiếp có được ngày hôm nay đều nhờ nương nương dạy dỗ, cũng nhờ nương nương thưởng thức, tần thiếp không thể tưởng tượng được cuộc sống sau này không có nương nương dạy dỗ," Thẩm Khinh Trĩ thở dài, "Tim tần thiếp như thắt lại, may mà, may mà..."

May mà người không sao.

Tô Dao Hoa lại vỗ tay nàng, nhìn vào mắt nàng hỏi: "Nhưng ta rồi cũng sẽ đến Ngọc Tuyền sơn trang, ta không ở trong cung, ngươi phải làm sao?"

Thẩm Khinh Trĩ khẽ giật mình, nhất thời không biết trả lời thế nào.

Tô Dao Hoa thấy nàng ngây người ra, liền cười. Bà vừa cười vừa ho, nhưng không hề kìm nén tâm trạng vui vẻ của mình.

"Khinh Trĩ," Tô Dao Hoa gọi tên nàng, "Tiền triều và hậu cung luôn là một thể thống nhất, ngươi rất thông minh, vừa nghĩ đã hiểu rõ những mối quan hệ trong đó, không cần ta phải dạy dỗ nữa rồi. Nếu ta rời cung, ngươi chắc cũng biết phải làm gì," Tô Dao Hoa nắm chặt tay nàng, "Chỉ cần ngươi trung thành với hoàng nhi, tâm sáng mắt tinh, cứ mạnh dạn làm đi. Đừng sợ!"

Lời của Tô Dao Hoa quả thực là liều thuốc an thần cho Thẩm Khinh Trĩ, nhưng cả hai đều hiểu, một khi Tô Dao Hoa rời khỏi Trường Tín cung, Thẩm Khinh Trĩ phải dựa vào chính mình để sinh tồn trong hậu cung.

Vốn dĩ nàng không sợ, giờ nghe lời Tô Dao Hoa, nàng càng thêm kiên định, biết sau này phải hành sự thế nào.

Thẩm Khinh Trĩ mím môi, trên mặt lộ ra vẻ e thẹn vừa phải: "Nhưng nương nương, tần thiếp còn trẻ, không biết nặng nhẹ."

Nếu có việc gì làm quá tay thì sao?

Nàng còn trẻ như vậy, lại chưa từng trải qua những chuyện này, nếu làm quá tay thì tất nhiên cũng không phải lỗi của nàng. Mọi người đều hiểu rõ trong lòng, nhưng lời nói ra thì phải rõ ràng.

Tô Dao Hoa lại thản nhiên nói: "Ai trẻ tuổi mà chẳng có lúc vọng động? Về nhà để trưởng bối dạy dỗ một phen, sau này sẽ biết cách làm việc."

Thẩm Khinh Trĩ liền hiểu ra.

Tô Dao Hoa cũng chỉ có thể nói chuyện với nàng một lúc, gắng gượng nói hết lời, thuốc bắt đầu có tác dụng liền yên lặng ngủ thiếp đi.

*****

Ngày thứ hai mươi sáu của quốc tang, cả Trường Tín cung mới biết chuyện Tô Dao Hoa bị người ta hạ độc, nhất thời cả cung đều hoang mang lo sợ, các vương công đại thần vào cung khóc tang cũng không dám thở mạnh, ngay cả tiếng khóc cũng nhỏ đi.

Hôm đó Khôn Hòa cung có mười ba người bị Thận Hình Tư đưa đi, ngoài ba người Tề Quang ra, còn có hai cung nữ thị dược, một tiểu cung nữ từng vào phòng thuốc, một thái giám trông coi lò lửa, và một tiểu thái giám tình cờ đi ngang qua hành lang nói chuyện vài câu với cung nữ thị dược.

Những người còn lại đều là những kẻ nói năng ấp úng, ánh mắt lảng tránh, cũng bị đưa đi hết.

Mười mấy người này đã bị tra tấn ở Thận Hình Tư một ngày, Giản Nghĩa hồi bẩm Thái Hậu, Thẩm Khinh Trĩ mới biết được kết quả thẩm vấn.

Tề Quang vừa vào Thận Hình Tư đã khai nhận, nàng ta sau khi uống rượu nghe người ta xúi giục, nói nếu Mộc Phương không ở bên cạnh Thái Hậu, sau này nàng ta sẽ là cô cô đắc lực nhất ngoài Thải Vi, vì vậy mới hồ đồ làm chuyện sai trái.

Tại sao nàng ta lại gây chuyện trong thời gian quốc tang, cũng là vì quốc tang không thể lơ là, không thể để người ta làm càn, nếu Mộc Phương làm việc không tốt, ắt sẽ bị giáng chức xử phạt.

Còn ai là người xúi giục, nàng ta cũng không nhớ rõ. Nàng ta nhớ được là có người xúi giục, bởi vì lúc đó đối phương nói năng tha thiết, nàng ta đã nghe lọt tai. Các cô cô trong cung thường xuyên cùng nhau uống rượu, ngày thường họ không có gì giải trí, cả ngày đều bận rộn, quả thực rất vất vả. Thông thường các cung đều sẽ khai ân, một hai tháng cho họ nghỉ một ngày, để họ có thể thoải mái một chút.

Vài ma ma cô cô thân thiết sẽ hẹn nhau đến Ngự Thiện Phòng mở tiệc, cùng nhau ăn uống trò chuyện, thư giãn.

Tề Quang tự nói, lần uống rượu trước đã cách đây nửa năm, hơn nữa hôm đó đến rất đông người, giữa chừng còn có vài người nữa vào, lúc đó nàng ta đã say rồi, làm sao nhớ được rốt cuộc là ai.

Lời khai này có vẻ mơ hồ, nhưng Thận Hình Tư là nơi nào, người bình thường thật sự không chịu đựng nổi, Tề Quang vừa vào đã khai nhận, tra tấn cả ngày cũng không thay đổi lời khai, hẳn là cũng không thể nói ra thêm manh mối nào nữa.

Còn mấy cung nhân khác, một thái giám đốt lò vừa đưa vào Thận Hình Tư đã cắn lưỡi tự tử, một tiểu cung nữ từng vào phòng thuốc thì ốm yếu bệnh tật, tra tấn nửa ngày đã tắt thở, hai người này không thể khai nhận được gì nữa.

Nghe đến đây, Thẩm Khinh Trĩ khẽ thở dài.

Tên thái giám kia chắc chắn có vấn đề, nhưng tiểu cung nữ thì khó nói, hoặc là kẻ chủ mưu ngầm ra tay để nàng ta chết, hoặc là nàng ta tự tìm đến cái chết. Nhưng hai người này nhất định có điểm đáng ngờ.

Quốc tang kết thúc trong bầu không khí căng thẳng. Ngày trừ phục, lẽ ra cả cung nên vui mừng, nhưng vì vụ án mưu hại Thái Hậu mà càng thêm căng thẳng.

(Trừ phục là giai đoạn kết thúc thời kỳ để tang chính thức. Đây là ngày người để tang thực hiện nghi thức bỏ tang phục và chấm dứt các quy định nghiêm ngặt liên quan đến tang lễ, đánh dấu sự trở lại của cuộc sống bình thường).

Cung nhân vội vã đi lại không dám nói chuyện lớn tiếng, dù là ở Khôn Hòa cung, các tiểu cung nữ và tiểu thái giám cũng im lặng hơn, trên mặt không còn nụ cười.

Ai cũng sợ hãi.

*****

Mấy ngày sau, bệnh tình Tô Dao Hoa lúc đỡ lúc nặng, mãi đến khi bệnh tình bà ổn định, Thận Hình Tư mới đưa đến tin vui.

Sau khi điều tra kỹ lưỡng và thẩm vấn, cũng nhờ tất cả các cô cô ma ma từng uống rượu cùng Tề Quang nhớ lại, trong số những người vào giữa chừng có một người lạ mặt. Bà ta là quản sự ma ma của Ngoại Ngũ Sở, họ Tôn, không thường xuyên lui tới hậu cung, vì vậy mọi người đều không quen biết bà ta.

Mà vị quản sự ma ma này chính là ma ma dạy dỗ của tứ hoàng tử.

Tứ hoàng tử là tiểu nhi tử của tiên đế do Hiền thái phi sinh ra, năm nay mới hai tuổi còn chưa nói sõi, một đứa trẻ con thì biết gì chứ? Vậy ma ma của tứ hoàng tử làm việc, có phải đã được Hiền thái phi đồng ý hay không? Chuyện này lập tức liên lụy đến một hoàng tử và một phi tần.

Thận Hình Tư hành động nhanh chóng, trước tiên bắt giam ma ma kia để thẩm vấn, sau đó mới đi bẩm báo Hiền thái phi.

Thận Hình Tư rất khách khí, họ không hề nói nghi ngờ Hiền thái phi cũng không ám chỉ gì, càng không cho rằng là ý của tứ hoàng tử, họ chỉ nói là có người ly gián nên mới phải đưa Tôn ma ma vào Thận Hình Tư thẩm vấn nghiêm khắc, tra ra kẻ chủ mưu để giữ thể diện cho Hiền thái phi.

Tuy Thận Hình Tư nói năng dễ nghe, nhưng Hiền thái phi lại khó chịu vô cùng. Nếu thật sự là bà ta làm thì còn đỡ, đánh mắng giết bà ta cũng được, nhưng vấn đề là, chuyện này căn bản không phải do bà ta làm.

Tức giận đến mức Hiền thái phi đập vỡ bình hoa sứ xanh trong tẩm điện, làm ầm ĩ một trận ở Phi Yên cung, cuối cùng cũng im lặng, dù sao cũng không dám làm lớn chuyện đến tai tân đế.

Bà ta không dám.

Bà ta không giống như Đức thái phi và Thục thái phi, nhi tử của Đức thái phi và Thục thái phi đều đã lớn, công chúa và hoàng tử của bà ta còn nhỏ, đều phải dựa vào Hoàng Thượng che chở.

Giờ tân đế đăng cơ, bản thân bà ta phải chuyển đến Thọ Khang cung sống cùng những người khác, hai nhi nữ cũng không thể nuôi dưỡng bên cạnh, tứ hoàng tử thì theo các quản sự ma ma và thái giám đến Linh Tế Trai ở Ngoại Ngũ Sở.

Phải sống ở đó mười mấy năm, đợi mười mấy năm sau tứ hoàng tử trưởng thành, cưới thê sinh con mới có thể xuất cung lập phủ.

Nói cách khác, vì hai nhi nữ, bà ta chỉ có thể cúi đầu. Chuyện bắt một ma ma như vậy, bà ta cuối cùng vẫn nhịn.

Ngày hôm sau, Hiền thái phi còn dẫn theo đại công chúa và tứ hoàng tử đích thân đến thăm Thái Hậu nương nương, để hai đứa trẻ gọi mẫu hậu ríu rít, cảnh tượng vô cùng thân thiết, trên dưới đều cười nói, cuối cùng cũng vớt vát lại chút mặt mũi.

Thậm chí khi gặp Thẩm Khinh Trĩ ở Khôn Hòa cung, bà ta còn cười chúc mừng nàng, nói sau này hậu cung là thiên hạ của những người trẻ tuổi bọn họ. So với Tưởng Liên Thanh không kiềm chế được, Hiền thái phi là người từng trải nên ổn trọng hơn nhiều.

Còn quản sự ma ma kia thì chỉ có thể ở lại Thận Hình Tư.

Quản sự ma ma này vốn là quản sự của Nội Ngũ Sở, sau vì Nội Ngũ Sở không có công chúa nào ở nên được điều đến Ngoại Ngũ Sở, nhưng bà ta sau khi đến Ngoại Ngũ Sở lại không ở đó, mà đến Phi Yên cung của Hiền thái phi chăm sóc tứ hoàng tử trước.

Theo lời khai của bà ta, hôm đó bà ta chỉ là uống say nói đùa với Tề Quang vài câu, hơn nữa cũng không nói cái gì bất trung.

Vì tứ hoàng tử còn nhỏ, Linh Tế Trai ở Phi Yên cung của tứ hoàng tử cũng tranh đấu gay gắt, tứ hoàng tử thích nhất một tiểu thái giám bên cạnh, tiểu thái giám đó nói gì tứ hoàng tử cũng thấy hay, lúc nào cũng dẫn tiểu thái giám đó đi theo chơi đùa, còn những nữ quan và thái giám có phẩm cấp chính thức như bọn họ lại không bằng một tiểu thái giám.

Làm sao có thể nhịn được chứ?

Trong cung rất coi trọng tư lịch, kẻ không có tư lịch vĩnh viễn không thể leo lên đầu các ma ma và thái giám.

Tiểu thái giám này đã chọc giận mọi người, chưa đến ba năm ngày đã bị thái giám quản sự của Linh Tế Trai kiếm cớ đuổi đến nơi tạp dịch, không bao giờ có thể quay lại Phi Yên cung nữa.

Tôn ma ma uống say khuyên nhủ Tề Quang, chính là nhớ đến chuyện nhỏ này. Bà ta chỉ nói muốn được sủng ái bên cạnh bậc quý nhân, không thể chỉ dựa vào sự yêu thích của quý nhân, mà phải đánh bại đối thủ, đối thủ không còn bên cạnh quý nhân thì họ mới có thể nhìn thấy mình.

Bà ta chỉ là cảm khái mà nói bâng quơ, chỉ đơn giản như vậy.

Dù bị tra tấn dã man, Tôn ma ma vẫn một mực khẳng định mình không nói gì bất kính, bà ta có thể đi hầu hạ tiểu thái giám là do khẩu dụ của Thái Hậu nương nương, bà ta còn chưa kịp cảm kích, cho bà ta mười ngàn lá gan cũng không dám mưu hại Thái Hậu.

Bà ta điên rồi sao?

Tôn ma ma này thoạt nhìn không có ý đồ gì, nhưng điều tai hại là người nói vô tình người nghe hữu ý, Tề Quang lại nghe lọt tai.

Nàng ta không chỉ nghe mà còn thực sự ra tay. Hành động của Tề Quang lại nằm ngoài dự đoán của mọi người, đúng lúc nàng ta ra tay thì cung nhân phía sau nhận được tin, nhân cơ hội thực hiện kế liên hoàn khiến Thái Hậu bị hạ độc.

Vậy rốt cuộc là ngoài ý muốn hay là kế liên hoàn, ai cũng không nói rõ được, thẩm vấn Tôn ma ma và Tề Quang cũng không tra ra được manh mối nào khác.

Điều tra đến đây, manh mối cũng đứt đoạn.

Trong lòng Thẩm Khinh Trĩ rất rõ ràng, vẫn còn những bóng đen vô hình đang bao trùm Trường Tín cung, chúng đang chờ thời cơ ra tay.

Cung nhân cũng không phải không biết gì, ai nấy đều cẩn thận hơn.

Trong cung ít đi một số người, lại nhiều thêm một số người, cuối cùng cũng dần dần yên ổn trở lại.

*****

Mùng hai tháng sáu, là ngày đại cát.

Tiêu Thành Dục làm lễ tế cáo thiên hạ, kế thừa ngôi vị Hoàng Đế của Đại Sở.

Ngày hôm sau đại điển đăng cơ, Tiêu Thành Dục bắt đầu đại phong hậu cung và các vương công đại thần.

Ngoài những người đã được phong thưởng rõ ràng trong di chiếu của tiên đế, hai vị Chiêu Nghi, một vị Tiệp Dư và ba vị tiểu chủ của tiên đế đều được tấn phong lên Thái Phi. Mấy vị vương thúc không thể phong thêm, cũng được ban thưởng theo thứ tự, tăng thêm bổng lộc.

Ngoài ra, còn có hậu cung của Tiêu Thành Dục khi còn là Thái Tư.

Thái Tử lương đệ Tưởng Liên Thanh xuất thân từ Thanh Khê Tưởng thị, phụ thân là viện trưởng thư viện Thanh Khê, cô mẫu là Đức thái phi của tiên đế, được sắc phong làm Hòa tần chính tam phẩm, ban cho ở tiền điện Vọng Nguyệt cung, phía Đông lục cung.

Thái Tử lương đệ Chương Nhược Tịch xuất thân từ Chương thị, thế gia võ tướng, phụ thân là đô đốc Ngũ Thành Binh Mã Tư, di mẫu là Hiền thái phi của tiên đế. Sắc phong làm Đoan tần tòng tam phẩm, ban cho ở tiền điện Bích Vân cung, phía Tây lục cung.

Thái Tử lương đệ Trương Diệu Hâm xuất thân từ Thịnh Kinh Trương thị, tổ phụ là đại học sĩ thái phó kiêm thượng thư Lại Bộ Trương Tiết Hằng. Sắc phong làm Trang tần chính tứ phẩm, ban cho ở hậu điện Trường Xuân cung, phía Đông lục cung.

Thái Tử lương viện Phùng Doanh, chất nữ của Quý thái phi tiên đế, biểu muội của tân đế. Sắc phong làm Lệ tần chính tứ phẩm, ban cho ở hậu điện Tĩnh Thần cung, phía Đông lục cung.

Thái Tử phụng nghi Thẩm Khinh Trĩ, vì có công thay tân đế hầu hạ Thái Hậu, trung thành đáng khen. Sắc phong làm Chiêu Nghi chính ngũ phẩm, đặc biệt ban cho ở Tây trắc điện, hậu điện Cảnh Ngọc cung.

Cung nữ thị tẩm Lý Xảo Nhi, sắc phong làm Tuyển Thị tòng thất phẩm, ban cho ở Tây phối điện (1), hậu điện Bích Vân cung. Cung nữ thị tẩm Kỷ Lê Lê, sắc phong làm Thục Nữ chính bát phẩm, ban cho ở Đông phối điện, hậu điện Bích Vân cung. Cung nữ thị tẩm Vương Hạ Âm, sắc phong làm Thục Nữ chính bát phẩm, cùng ở Đông phối điện, hậu điện Bích Vân cung. Cung nữ thị tẩm Triệu Viên Nhi, sắc phong làm Thục Nữ chính bát phẩm, cùng ở Tây phối điện, hậu điện Bích Vân cung.

Đến đây, hậu cung của tân đế đã dần lộ diện.

Không chỉ vậy, Tiêu Thành Dục còn tấn phong Chiêu Liệt công chúa Ngụy Yên làm Chiêu Liệt trưởng công chúa, lấy lễ nghi của hoàng đệ để kính trọng.

Các vương công đại thần khác tạm thời không đề cập đến, điều duy nhất đáng để bách tính thiên hạ quan tâm chính là việc đổi niên hiệu.

Chiếu thư đăng cơ tuyên cáo thiên hạ, tháng bảy năm Hoằng Trị thứ hai mươi tư đổi thành tháng bảy năm Thiên Hựu nguyên niên, lấy đó làm niên hiệu Thiên Hựu.

Đến đây, năm Thiên Hựu nguyên niên đã ở trước mắt.

*****

Nắng nóng dần tan, gió thu se lạnh. Vào những ngày thu mát mẻ như vậy, Thẩm Khinh Trĩ dẫn theo mấy cung nữ như Thích Tiểu Thu, Ngân Linh, Đồng Quả... cùng nhau chuyển vào Tây trắc điện, hậu điện Cảnh Ngọc cung.

Nhìn cây hoàng liên lá đỏ rực trong sân, Thẩm Khinh Trĩ giãn mày giãn mặt, khóe môi nở nụ cười thư thái.

"Vẫn là Cảnh Ngọc cung tốt."

Nàng quay đầu nhìn mọi người bên cạnh, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ: "Nơi này mới giống như nhà."

(1) "Trắc điện" là các điện nằm ở hai bên chính điện. Tây trắc điện có thể hiểu là khu vực nằm ở phía Tây của chính điện. "Phối điện" có nghĩa là phối hợp, ghép đôi. Phối điện thường là các điện phụ trợ cho chính điện. Những nơi này thường được sử dụng cho phi tần có địa vị thấp hơn hoặc ít được chú trọng.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.