Quý Phi Trọng Sinh Thành Cung Nữ

Chương 79: Động lực



 

Tư Liễu cô cô thấy nàng nghe chăm chú, mọi chuyện đều rõ ràng, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lúc trước thời tiên đế, Hoàng Hậu ngồi vững trung cung, tuy chuyện lớn nhỏ trong cung cũng sẽ giao cho các vị nương nương khác cùng nhau xử lý, nhưng các cung nhân trong cung đều có chỗ dựa, biết nương nương nhất định sẽ phân xử công bằng.

Nhưng bây giờ...

Tư Liễu cô cô cụp mắt xuống, một lát sau lại nhìn về phía Thẩm Khinh Trĩ.

Trong cung có thể có thêm một chỗ dựa nữa không?

Thẩm Khinh Trĩ không chú ý đến vẻ mặt của Tư Liễu cô cô, nàng chỉ nói: "cho người đưa người bán rau và tất cả cung nữ có liên quan đến tiểu thái giám đã chết đến Thận Hình Tư thẩm vấn, không được dùng hình với các cung nữ, ghi lại tất cả lời khai trình lên cho ta."

Nàng vừa nói vừa dùng khăn lau miệng. Khăn tay lướt nhẹ trên môi nàng, để lộ đôi môi đỏ mọng.

"Còn người bán rau kia nhất định phải nghiêm khắc thẩm vấn, không được bỏ qua bất kỳ chi tiết nào."

Đây chính là ý muốn dùng hình.

Vị Ninh tần nương nương này rõ ràng đang nói những lời giết chóc quyết đoán, nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh, động tác tao nhã, thậm chí còn cầm thìa lên bắt đầu thong thả ung dung ăn cháo.

Tâm trạng có chút bồn chồn vì chuyện của tiểu thái giám, Tư Liễu cô cô được sự bình tĩnh của Thẩm Khinh Trĩ xoa dịu, cũng dần dần bình tĩnh lại.

Thẩm Khinh Trĩ nói: "Tư Liễu cô cô, tất cả di vật của tiểu thái giám kia đều cất kỹ đi, lát nữa ta muốn đi kiểm tra."

Tư Liễu cô cô giật mình, ngay sau đó liền đáp: "Vâng, từ khi tìm thấy thi thể hắn ta, Thượng Cung Cục đã niêm phong chỗ ở của hắn ta, đồ đạc bên trong đều chưa động đến."

Thẩm Khinh Trĩ hài lòng; "Như vậy đi, cô cô trước tiên cứ làm theo lời ta, khoảng hai khắc sau ta sẽ đến kiểm tra, ngươi để đại cung nữ bên cạnh đến hầu hạ dẫn đường."

Tư Liễu khom người hành lễ: "Vâng, nô tỳ tuân lệnh."

Đại cung nữ khác bên cạnh Tư Liễu cô cô tên là Tuế Nhi, năm nay đã hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, sau này cũng định tiếp nhận vị trí của Tư Liễu cô cô, không định ra khỏi cung gả chồng nữa.

Nàng ấy đợi ở cửa Phù Dung viên, đợi đến khi Thẩm Khinh Trĩ mặc một bộ y phục cưỡi ngựa oai phong ra ngoài, mới tiến lên hành lễ: "Nô tỳ thỉnh an nương nương, nô tỳ là Tuế Nhi, phụng lệnh đến hầu hạ bên cạnh nương nương."

Thẩm Khinh Trĩ gật đầu, nói: "Đi thôi."

Tuế Nhi đi theo nàng, vừa đi vừa nhỏ giọng bẩm báo: "Nương nương, tuy tiểu thái giám kia trẻ tuổi không hiểu chuyện, cũng không có chỗ dựa, nhưng hắn ta khéo ăn nói lại tuấn mỹ, cũng biết dỗ dành người khác, cho nên ở trong hành cung rất được việc."

Tuế Nhi nói nhỏ nhẹ, nhưng lời nói lại không hề dài dòng.

"Hắn ta quen biết nhiều người, quan hệ cũng tốt, chỉ vì rất nhiều lão thái giám già yếu ở hành cung này dưỡng bệnh, chiếm cứ vị trí, cho nên mới không được thăng chức, nhưng bổng lộc hàng tháng của hắn ta cũng không ít."

"Sau khi quen biết người bán rau kia, hắn ta thường xuyên giúp các cung nữ trong hành cung mang đồ ra ngoài bán, không chỉ kiếm lời từ đó, còn được người bán rau kia biếu tiền, cuộc sống càng thêm sung túc."

"Lúc đầu là Thận Hình Tư làm việc tắc trách, không nghiêm khắc thẩm vấn người ngủ cùng phòng với hắn ta, cũng không cẩn thận lục soát chỗ ở, cho nên mới bỏ qua chi tiết này," Tuế Nhi nói, "Sau khi thẩm vấn lại, Thận Hình Tư dựa theo lời khai của người ngủ cùng phòng, tìm được số tiền riêng mà hắn ta giấu đi."

Tiểu thái giám đã chết có tên, nhưng trong cung này lại không ai quan tâm.

Thẩm Khinh Trĩ không hỏi hắn ta tên là gì, chỉ hỏi: "Bao nhiêu?"

Giọng nói Tuế Nhi không có chút cảm xúc nào: "Tổng cộng ba trăm tám mươi lượng."

Tuy sắc mặt Thẩm Khinh Trĩ như thường, nhưng Tiền Tam Hỉ ở bên cạnh nàng lại hít sâu một hơi: "Cái gì?"

Tuế Nhi gật đầu: "Hỉ công công, quả thật là ba trăm tám mươi lượng, ba trăm lượng là bạc nén, tám mươi lượng là bạc vụn, Thận Hình Tư đã kiểm tra kỹ, chính là số này."

Thẩm Khinh Trĩ hơi nhíu mày: "Hắn cũng quá biết tích cóp rồi."

Dứt lời, nàng nhìn Tiền Tam Hỉ một cái.

Nhóm người vừa đi vừa nói chuyện, không biết từ lúc nào đã đến rừng mơ cạnh hồ sen.

Cách hồ sen, có thể nhìn thấy Thính Ly quán của Lý Xảo Nhi, bên ngoài Thính Ly quán có vườn chim hoàng oanh, từ xa đã có thể nghe thấy tiếng chim hót líu lo.

Tiền Tam Hỉ đi theo bên cạnh Thẩm Khinh Trĩ, bị nàng nhìn một cái liền hiểu ý, không khỏi nhỏ giọng nói: "Nương nương, bổng lộc của cung nhân trong cung giống với bổng lộc của cung nhân ở hành cung, tiểu thái giám kia là nhất đẳng thái giám, bổng lộc ba tiền bạc, hắn ta không ăn không uống tiết kiệm một năm, cũng chỉ có ba lượng rưỡi, nếu không dựa vào thu nhập vặt khác, hắn ta muốn có ba trăm tám mươi lượng phải tiết kiệm hơn một trăm năm."

Không phải sao? Dù là ở hành cung cũng không thể nào cả năm không tiêu một đồng nào. Hắn ta phải biếu xén, phải ăn mặc, phải mua trang sức cho tiểu cung nữ mà mình thích, chút tiền này, ngay cả biếu xén cũng không đủ.

Thẩm Khinh Trĩ lại nhìn Tiền Tam Hỉ một cái, Tiền Tam Hỉ toát mồ hôi trên mặt, khúm núm nhỏ giọng nói: "Nương nương, ngay cả nô tài cũng không làm được."

Hắn là thái giám bên cạnh sủng phi, bổng lộc một lượng, đương nhiên hắn giống như nương nương của mình, chưa bao giờ dựa vào bổng lộc mà sống, bổng lộc của hắn cũng không qua tay mình, đồ đệ nhỏ mang về là mấy người chia nhau.

Đây là ân huệ của hắn với tư cách là sư phụ.

Chỗ hắn kiếm tiền nhiều vô số là từ ban thưởng của quý nhân trong cung, tiền hiếu kính của những người khác, Thẩm Khinh Trĩ từng làm cung nhân, biết rõ những chuyện vụn vặt này, nhưng nàng chưa bao giờ quản Tiền Tam Hỉ.

Chỉ cần Tiền Tam Hỉ không làm chuyện khuất tất bất trung bất nghĩa, nàng liền mắt nhắm mắt mở.

Dù sao tất cả mọi người trong cung đều sống như vậy, họ đều đã quen rồi, nếu Tiền Tam Hỉ không nhận tiền hiếu kính, ngược lại có vẻ không hợp, sẽ bị người ta nói xấu.

Thẩm Khinh Trĩ nhìn Tiền Tam Hỉ, không phải nhìn hắn nhận bao nhiêu bạc, mà là nhìn lúc hắn bằng tuổi tiểu thái giám kia, có thể kiếm được nhiều tiền như vậy hay không.


Tiền Tam Hỉ là đồ đệ của Niên Cửu Phúc, vẫn luôn hầu hạ bên cạnh đại hoàng tử, lúc hắn còn trẻ cũng không kiếm được số tiền này, số tiền riêng của thái giám này rất đáng ngờ.

Thẩm Khinh Trĩ gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu, sau đó Tuế Nhi cũng không nói gì nữa, một đoàn người yên lặng đi về phía trước.

Đi thêm vài bước, phía trước rẽ qua một ngọn núi giả kỳ quái, một khung cảnh khác liền xuất hiện trước mắt mọi người.

Phía sau núi giả là một bức hoạ bách cảnh nông gia, tất cả phòng ốc đều là bằng gạch, thỉnh thoảng còn có mấy phòng bằng tranh, ngoài dãy phòng là một mảnh ruộng nhỏ.

Trước kia Thẩm Khinh Trĩ đã đến đây một lần, vì nơi này không có người ở nên không có hứng thú lắm, hôm nay nàng mới phát hiện cảnh sắc ở nơi đây cũng không tệ.

"Chẳng lẽ tiểu thái giám kia ở phía sau bách cảnh đồ"?"

Tuế Nhi gật đầu: "Đúng vậy, nương nương đi lối này, vòng qua bách cảnh đồ chính là một rừng trúc, phía sau rừng trúc là dãy phòng mà cung nhân ở."

Cung nhân ở cũng không quá xa, cung nữ thì tốt hơn một chút, đều có thể ở trong hành cung, thái giám chỉ có thể ở bên cạnh hành cung, trách không được bọn họ có thể qua lại với người bán rau.

Chính là dựa vào sự thuận tiện này.

Thẩm Khinh Trĩ đi theo Tuế Nhi rẽ trái rẽ phải, cuối cùng cũng đến dãy phòng mà cung nhân ở, phòng ở đây đều rất thấp, từng dãy từng dãy rất ngay ngắn, chỉ là lúc này cung nhân đều đang hầu hạ trong hành cung, nơi này chỉ có mấy lão ma ma và lão thái giám đang nghỉ ngơi.

Thẩm Khinh Trĩ vừa đến, bọn họ có chút kinh ngạc, lập tức đứng dậy, có vẻ hơi luống cuống.

Thẩm Khinh Trĩ để Tiền Tam Hỉ nói chuyện với bọn họ, hỏi han tình hình của tiểu thái giám kia, rồi theo Tuế Nhi nhanh chóng đi về phía trước, mãi đến khi đến căn phòng cuối cùng của dãy cuối cùng, Tuế Nhi mới dừng bước.

Bên ngoài căn phòng này có hai thái giám trung niên đang đứng, người nào người nấy trông đều âm trầm, Thẩm Khinh Trĩ không cần nghĩ cũng biết đây là người của Thận Hình Tư.

Hai người họ vừa nhìn thấy Thẩm Khinh Trĩ, lập tức khom người hành lễ, Thẩm Khinh Trĩ phất tay, họ liền mở cửa phòng mời Thẩm Khinh Trĩ vào trong.

Hành cung này cung nhân không nhiều, cho nên ở cũng rộng rãi, hai thái giám nhất đẳng ở chung một phòng, không cần phải ở chung phòng lớn.

Nhưng dù là hai người một phòng, căn phòng lại vô cùng chật hẹp, một chiếc giường tầng vừa có thể ngủ ở trên vừa có thể ngủ ở dưới được đặt ở góc tường, thêm chiếc bàn cạnh cửa sổ và mấy chiếc rương cũ kỹ ở góc phòng, chính là toàn bộ đồ đạc trong căn phòng nhỏ này.

Thẩm Khinh Trĩ dẫn Tuế Nhi vào phòng, Thích Tiểu Thu không vào theo, bởi vì trong phòng không có chỗ để chen chân.

Dù có cửa sổ nhưng trong phòng vẫn rất tối, Tuế Nhi thắp đèn lồng, để Thẩm Khinh Trĩ có thể nhìn rõ hơn một chút.

Thẩm Khinh Trĩ khác với những tiểu thư thế gia khác, nàng xuất thân là cung nữ, sớm đã quen thuộc với khung cảnh như vậy, cho nên nàng không hề nhíu mày, bắt đầu cẩn thận kiểm tra trong căn phòng.

Nàng chỉ một chỗ, Tuế Nhi liền nhanh chóng lục soát một chỗ, Thẩm Khinh Trĩ xem xét từng thứ, trừ những thứ bên ngoài có thể nhìn thấy, trong phòng này dường như không có gì đặc biệt.

Xem xong mấy chiếc bát trên bàn, cuối cùng đến trước cái rương ở góc phòng.

Tuế Nhi sức lực rất lớn, tiến lên kéo rương ra, đặt ở chỗ trống giữa phòng, Thẩm Khinh Trĩ đi qua khom người cẩn thận nhìn xem.

Tuế Nhi lấy từng món đồ từ bên trong ra, bên trong có hai loại y phục lớn nhỏ khác nhau, chắc là của hai thái giám.

Trước đó cũng đã nói, lúc mới báo mất tích, phát hiện tiểu thái giám này không mang theo y phục của mình, cho nên bây giờ họ nhìn thấy vẫn đồ của hắn ở đây.

Tuế Nhi lấy từng món đồ ra, dưới cùng của đáy rương là một chiếc túi thơm nhỏ bị y phục đè lên. Chiếc túi thơm đã cũ, nhìn qua rất cổ xưa, góc cạnh đều đã rách, Tuế Nhi lấy nó ra đặt lên bàn.

Dưới ánh đèn lồng, Tuế Nhi đổ hết đồ bên trong túi ra.

Bên trong có một chiếc lược gỗ, một chiếc khăn tay thêu rừng trúc, và một con cá nhỏ bằng gỗ.

Tay nghề khắc con cá nhỏ rất kém, nhìn qua rất thô cứng, nhất là đôi mắt to lồi ra kia, trông có chút đáng sợ.

Ngoài ra, không còn thứ gì khác nữa.

Nhưng Thẩm Khinh Trĩ cũng không quan tâm đến những thứ khác, nàng chăm chú nhìn bức tượng gỗ, nhìn hai mắt cá trên bức tượng gỗ, tất cả manh mối được xâu chuỗi lại với nhau, cuối cùng cũng có phương hướng rõ ràng.

Thẩm Khinh Trĩ nhắm mắt lại, đợi đến khi mở mắt ra, liền nói: "Cất kỹ mấy thứ này đi, ta mang về xem lại."

Tuế Nhi đáp: "Vâng."

Rời khỏi dãy phòng phía sau, Thẩm Khinh Trĩ không vội về Phù Dung viên, nàng thong thả dạo bước đến bách cảnh đồ, chỉ mang theo Thích Tiểu Thu và Tiền Tam Hỉ bên cạnh.

Tiền Tam Hỉ đi theo phía sau thưa: "Nương nương, mấy vị lão nhân gia kia nói, tên tiểu thái giám kia ngày thường khéo miệng, thích nhất lấy lòng người trong hành cung. Tuy tuổi còn trẻ, chức vị không cao, nhưng nhờ khéo ăn nói lại rộng rãi nên làm việc trong hành cung đều rất thuận lợi."

"Nhất là khi thánh giá mới đến hành cung."

Tiền Tam Hỉ vừa nói vừa trầm mặt xuống, gương mặt vốn luôn hớn hở nay bị vẻ âm trầm bao phủ, hiếm khi có vài phần giống Niên Cửu Phúc khi tức giận.

Hắn nói tiếp: "Nương nương, ngày thánh giá mới đến, một tiểu cung nữ có quan hệ với tên tiểu thái giám kia đã được điều đến Thính Ly quán, hắn ta cũng nhân lúc rảnh rỗi, cố ý đến thăm tiểu cung nữ đó."

Thận Hình Tư tra hỏi thế nào cũng không ngờ, người hiểu rõ mọi chuyện trong hành cung này không phải là Phùng Lập, mà là những lão nhân gia sắp xuống mồ kia.

Họ ngày ngày ngồi trong dãy phòng phía sau nhìn ngắm, có gì mà không biết chứ?

Thẩm Khinh Trĩ rũ mắt xuống nhìn ruộng lúa trước mặt, khẽ cười: "Thảo nào."

Thảo nào Lý Xảo Nhi có nhiều điểm đáng ngờ như vậy, thì ra thân phận nàng ta thật sự có vấn đề.

Thẩm Khinh Trĩ ngẩng đầu lên, nhìn về phương Tây Bắc.

Nàng ta có phải là người mà mình nghĩ hay không?

Thẩm Khinh Trĩ suy đi tính lại, quyết định không vội ra tay, định về bàn bạc với Thích Tiểu Thu rồi tính tiếp.

Nhưng nàng còn chưa về đến Phù Dung viên, vừa đi ngang qua hồ sen đã tình cờ gặp Lý Xảo Nhi từ Thính Ly quán đi ra.

Thẩm Khinh Trĩ thấy Lý Xảo Nhi bước nhanh tới, khéo léo hành lễ với nàng, trên mặt vẫn nở nụ cười ôn hòa.

"Hôm nay trời đẹp, sao ngươi không đến Đông An vi trường?" Thẩm Khinh Trĩ hỏi.

Lý Xảo Nhi rũ mắt xuống, đáp: "Nương nương, tần thiếp vốn không thích những thứ đó, cũng không biết cưỡi ngựa, đến đó cũng chỉ buồn chán, chi bằng ngắm cảnh trong hành cung này còn thú vị hơn."

"Người xem, hoa sen này đẹp biết bao."

Nhân lúc nói chuyện, Thẩm Khinh Trĩ âm thầm đánh giá dung mạo Lý Xảo Nhi.

Hai người cùng nhập cung, năm đó Lý Xảo Nhi mới mười ba, mười bốn tuổi đã nổi bật hơn người, chỉ vì nàng ta quá xinh đẹp, lại có nét đẹp của ngoại tộc, nên khi ở Trữ Tú cung cũng chẳng kết giao với ai.

Giờ đây nàng ta đã trưởng thành, dung mạo càng thêm sắc sảo, sống mũi cao lông mày đậm, đôi mắt nâu như hổ phách, toát lên vẻ đẹp khó tả.

Trước đây khi còn ở Trữ Tú cung, các tiểu cung nữ thường nói xấu sau lưng nàng ta, bảo nàng ta là con hoang của Hồ cơ, lúc đó không ít lần bắt nạt nàng ta.

Thẩm Khinh Trĩ nhớ lại, khi đó Lý Xảo Nhi không qua lại với ai, chỉ có thể nói chuyện được với nàng.

Lúc đó Thẩm Khinh Trĩ cứ nghĩ nàng ta đang lấy lòng mình, dù sao cả hai đều có dung mạo hơn người, sau này chắc chắn sẽ có tiền đồ tốt đẹp, nên cũng không để tâm lắm, nhưng đến hôm nay mọi chuyện dần hé lộ, Thẩm Khinh Trĩ lại có cảm giác bừng tỉnh.

Lý Xảo Nhi lấy lòng nàng, không phải vì dung mạo, mà là vì xuất thân.

Nghĩ đến những điều này, trong lòng Thẩm Khinh Trĩ lại không hề hoảng loạn, nàng có một niềm tin mãnh liệt, tin rằng Tiêu Thành Dực sẽ không vì thân phận của nàng ta mà nghi ngờ mình, nên từ đầu đến cuối nàng đều không hề sợ hãi.

Nàng cũng không cần phải sợ hãi.

Dù xuất thân thế nào, nàng chưa từng làm điều xấu, không gây rối loạn hậu cung, mưu phản phạm thượng, cũng chưa từng làm điều gì gây hại cho bách tính Đại Sở.

Nàng đường đường chính chính, cần gì phải lo lắng sợ hãi vì những lời đồn đại vô căn cứ?

Nhưng nàng vẫn phải làm rõ chuyện của Lý Xảo Nhi.

Ánh mắt Thẩm Khinh Trĩ lóe lên, cúi đầu nhìn hoa sen đầy hồ, nói với Lý Xảo Nhi: "Hoa sen mùa này là đẹp nhất, nở rộ khắp nơi, lá sen xanh mướt, sinh trưởng thật tốt."

Lòng Lý Xảo Nhi khẽ động, nàng ta tiến lại gần hai bước, hạ giọng nói: "Ý nương nương là....?"

Thẩm Khinh Trĩ liếc nhìn Thích Tiểu Thu, mới nói với Lý Xảo Nhi: "Ta thích nhất là cá bơi lội, trước đây khi còn ở trong cung rất thích Du Tâm trì ở Ngự Hoa viên, vừa hay gặp ngươi, chi bằng chiều nay sau giờ nghỉ trưa, chúng ta đến hồ cá chép dạo chơi?"

Lý Xảo Nhi mừng rỡ như điên. Nàng ta chờ đợi câu trả lời này bao nhiêu năm, giờ đây cuối cùng cũng đã đợi được.

Lý Xảo Nhi cố gắng kìm nén sự kích động trong lòng, cẩn thận nói: "Nương nương, tần thiếp có mang theo một vài món đồ nhỏ từ trong nhà, chiều nay chúng ta cùng nhau thưởng ngoạn nhé?"

Thẩm Khinh Trĩ rũ mắt xuống, bỗng nhiên thở dài: "Ta là một cô nhi, không có đồ riêng, thật sự rất ngưỡng mộ những người có gia đình."

Lý Xảo Nhi thông minh, lập tức hiểu ý Thẩm Khinh Trĩ, trong lòng nàng ta khẽ chùng xuống, nhưng rất nhanh liền quyết định tin tưởng Thẩm Khinh Trĩ.

Bởi vì đây là điều mà họ đã sớm được dặn dò, cho dù Thẩm Khinh Trĩ không đưa ra được tín vật, nhưng lại nói rõ tín vật là gì, nàng ta ngoài việc tin tưởng Thẩm Khinh Trĩ, cũng không còn ai để tin tưởng nữa.

Lý Xảo Nhi hành lễ với Thẩm Khinh Trĩ: "Vậy tần thiếp sẽ đợi nương nương ở hồ cá chép."

Thẩm Khinh Trĩ trở về Phù Dung viên, cho lui hết người hầu, chỉ giữ lại Thích Tiểu Thu.

Thích Tiểu Thu lúc nãy không đến gần, không biết Thẩm Khinh Trĩ đã nói gì với Lý Xảo Nhi, nhưng nàng ấy có thể đoán được cái chết của tên tiểu thái giám kia chắc chắn có liên quan đến Lý Xảo Nhi, nếu không nương nương sẽ không dây dưa với nàng ta.

Vì vậy sau khi mọi người lui xuống, Thích Tiểu Thu lập tức quỳ xuống.

"Nương nương, nô tỳ từ khi theo nương nương đã biết điều gì nên làm, điều gì không nên làm, những lời không nên nói, nô tỳ tuyệt đối sẽ không nói thêm một lời."

"Nương nương cần dùng người, cứ việc dùng nô tỳ, nô tỳ nhất định sẽ hoàn thành mọi việc."

Thẩm Khinh Trĩ nhìn nàng ta khẽ cười. Thích Tiểu Thu thật ra rất giống Cố Tú, họ đều tin tưởng nàng, trung thành với nàng, dù nàng làm gì họ cũng đều cho là đúng.

Hơn nữa cả hai đều thông minh như nhau.

Thích Tiểu Thu thậm chí còn thông minh hơn Cố Tú một chút, chỉ dựa vào những manh mối này, nàng ấy đã đoán được Thẩm Khinh Trĩ nhất định có chuyện giấu giếm, nhưng lúc này Thẩm Khinh Trĩ giữ nàng ấy lại, nhất định là muốn nói ra sự thật.

Vì nương nương đã tin tưởng, nàng ấy liền bày tỏ thái độ trước, không cần nương nương phải tốn nhiều lời.

Thẩm Khinh Trĩ đứng dậy, đích thân nâng nàng ấy dậy, để nàng ấy ngồi xuống chiếc đôn thêu bên cạnh, dịu dàng nói:

“Ta biết ngươi là người trung thành nhất, cũng thông minh nhất. Không cần ta nói nhiều, ngươi cũng tự mình hiểu rõ.”

Những lời này chính là Thẩm Khinh Trĩ đã suy nghĩ kỹ lúc trên đường trở về. Nàng khẽ cúi mắt, nhẹ giọng nói với Thích Tiểu Thu:

“Trước đây Lý Xảo Nhi nhiều lần nói năng lấp lửng trước mặt ta. Ban đầu ta tưởng nàng ta muốn tỏ lòng trung thành, nhưng sau khi tới hành cung, nàng ta lại lớn gan hơn, dám ngang nhiên treo một tín vật trên người.”

Thẩm Khinh Trĩ khẽ nheo mắt lại: "Ta vốn không nhận ra tín vật đó, nhưng trong hành cung nhất định có người biết rõ. Nhưng không rõ vì lý do gì, hai người đó xảy ra mâu thuẫn, kết quả là Lý Xảo Nhi ra tay gi.ết ch.ết tên tiểu thái giám kia.”

Thích Tiểu Thu trợn to mắt, hiếm khi lộ vẻ kinh ngạc: "Ý nương nương là, chính Lý tuyển thị đã sát hại tên tiểu thái giám đó?”

Thẩm Khinh Trĩ gật đầu, điềm tĩnh nói: "Ta luôn nhớ rất rõ, khi còn ở dịch trạm, ta đã từng thấy miếng ngọc bội trên người nàng ta. Ngọc bội đó có kiểu dáng khá kỳ lạ, vì vậy ta mới đặc biệt ghi nhớ.”

“Sáng nay, Tư Liễu mang đến bản ghi chép nghiệm thi cho ta xem, ta nhận ra vết bầm trên thi thể rất quen thuộc. Nghĩ đi nghĩ lại, ta mới nhớ ra đó chính là tín vật của Lý Xảo Nhi.”

“Dĩ nhiên, lúc đó ta vẫn chưa nghi ngờ nàng ta.” Thẩm Khinh Trĩ hờ hững nói tiếp, “Một phi tần trong cung, cớ sao lại phải giết một tiểu thái giám ở hành cung, người mà nàng ta chưa từng gặp qua? Ta thấy việc này rất kỳ quặc, cũng tự hỏi liệu có phải mình nghĩ sai, nên mới quyết định đến nơi ở của tiểu thái giám để kiểm tra.”

Nàng chỉ vào chiếc túi thơm trên bàn: "Nhưng từ trong đồ dùng của hắn ta, lại tìm được một tượng điêu khắc cá chép bằng gỗ, giống hệt tín vật bằng ngọc của Lý Xảo Nhi.”

Mặc dù một cái làm bằng ngọc, một cái bằng gỗ, nhưng kiểu dáng cá chép khắc họa giống nhau đến kỳ lạ. Thích Tiểu Thu cầm tượng gỗ từ trong túi ra, lập tức nhớ đến miếng ngọc bội của Lý Xảo Nhi.

“Nương nương, đúng là rất giống.” Nàng ấy vừa nói vừa ngẩng đầu lên, sắc mặt chợt biến đổi: "Nương nương, chẳng lẽ đây chính là tín vật?”

Thẩm Khinh Trĩ mỉm cười, khẽ gật đầu: "Đúng vậy. Chính vì nghĩ đến điều này, ta mới hiểu vì sao nàng ta lại giết tên tiểu thái giám kia.”

“Hai người có cùng thân phận, đều mang tín vật giống nhau. Sau khi gặp mặt tại hành cung, tiểu thái giám chắc chắn muốn cướp đoạt thứ gì đó từ nàng ta, nên nàng ta mới ra tay hạ sát.”

Thích Tiểu Thu nghĩ đến số bạc hơn ba trăm lượng mà người kia tham lam chiếm giữ, liền đoán ra hắn ta muốn cướp thứ gì.

Thẩm Khinh Trĩ thu lại nụ cười, sắc mặt trở nên nghiêm nghị: "Sau khi nghĩ thông mọi chuyện, ta nhận ra hành động của tên tiểu thái giám hoàn toàn phù hợp. Hắn ta tận dụng hành cung để vừa kiếm tiền vừa dò la tin tức. Kẻ giao dịch với hắn ta chắc chắn không phải hạng tầm thường.”

Hành cung quanh năm vắng bóng người, quản lý không nghiêm, tạo điều kiện cho những kẻ như bọn họ.

Thích Tiểu Thu cũng nghĩ thông điểm này, sắc mặt càng khó coi: "Nương nương, bọn họ rốt cuộc là ai, lại phục vụ cho kẻ nào?”

Thẩm Khinh Trĩ cười nhạt: "Điều này ta không biết, nhưng chiều nay tại hồ cá chép, ta có thể thử dò xét nàng ta.”

Chỉ dựa vào những manh mối này, Thẩm Khinh Trĩ tất nhiên không thể nhận ra thân phận của bọn họ. Nhưng nàng không phải nguyên chủ, mà là người trọng sinh, nên ngay lập tức nhận ra nguồn gốc của kỹ thuật chạm khắc kia.

Nếu không có gì bất ngờ, Lý Xảo Nhi và tên tiểu thái giám bị giết đều là mật thám của Đại Hạ cài vào Đại Sở.

Dựa vào xuất thân của cả hai và thái độ của Lý Xảo Nhi, Thẩm Khinh Trĩ đã có một suy đoán táo bạo: Lý Xảo Nhi nghĩ nàng cũng là mật thám của Đại Hạ.

Điều này dễ hiểu. Nàng vốn là một cô nhi không nơi nương tựa, cùng quê quán với Lý Xảo Nhi. Trước đây, nàng từng đáp lại và thăm dò xuất thân của Lý Xảo Nhi, vô tình tạo nên ảo giác: Cả hai giống nhau.

Lý Xảo Nhi đã ẩn mình trong cung suốt bốn năm năm. Trong thời gian này, nàng ta làm gì không ai hay biết. Nhưng chỉ với một vài chi tiết Thẩm Khinh Trĩ cố tình để lộ, nàng đã khiến Lý Xảo Nhi tin tưởng.

Thẩm Khinh Trĩ giải thích với Thích Tiểu Thu như vậy, rồi căn dặn: "Người chết có lẽ bị Lý Xảo Nhi đích thân sát hại. Nàng ta đã tự ra tay, chứng tỏ bên cạnh không có đồng bọn, nên cũng không thể nắm được tình hình trong hành cung. Lát nữa ngươi hãy gọi Tiểu Đa Tử tới đây, ta có điều muốn dặn dò.”

Giữa đôi mày của Thẩm Khinh Trĩ thấp thoáng ý cười.

“Nếu lần này có thể bắt trọn ổ đám yêu ma quỷ quái trong cung này,” Thẩm Khinh Trĩ khẽ cười, “thì phải xem Lý Xảo Nhi có phải là người cứng rắn hay không.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.