Quý Phi Trọng Sinh Thành Cung Nữ

Chương 83: Xoay chuyển



 

Tiêu Thành Dục quả thực không cần cầu nguyện, Thẩm Khinh Trĩ nghe vậy cũng mỉm cười: "Người quả thật muốn gì được nấy."

Tiêu Thành Dục lại cười hỏi nàng: "Nàng cầu nguyện điều gì?"

Thẩm Khinh Trĩ khựng lại một chút, thành thật nói: "Thiếp không biết phụ mẫu là ai, không nơi nương tựa, nên mong kiếp sau phụ mẫu được bình an thuận lợi, khỏe mạnh hạnh phúc. Ngoài ra, thiếp cũng cầu lão phu nhân, người và thiếp đều thân thể khỏe mạnh, vạn sự như ý."

Nàng cầu cho phụ mẫu kiếp trước, phụ mẫu kiếp này, cũng cầu cho Thẩm Thải kiếp sau được hạnh phúc. Họ không có duyên, nhưng nàng mong họ bình an.

Tiêu Thành Dục cười nói: "Nàng thật hiếu thảo, Phật Tổ nhất định sẽ để nàng toại nguyện."

Thẩm Khinh Trĩ có thể đầu thai chuyển thế, Phật Tổ quả thực đã chiếu cố nàng. Nghĩ vậy, nàng bèn mỉm cười với hắn.

Hai người đi theo bá tánh lần lượt vào dâng hương cho từng vị Phật và Quan Âm. Sau đó, đến điện Tài Thần, Thẩm Khinh Trĩ mới phát hiện nơi này hương khói càng thịnh vượng hơn, không khỏi cười nói: "Lão gia xem, mọi người đều thích cầu tài."

Tiêu Thành Dục cũng giúp nàng lấy hương, hai người thành tâm bái lạy.

"Hầu hết mọi chuyện trên đời này đều bắt nguồn từ cái nghèo. Những vấn đề có thể giải quyết bằng bạc, đại khái cũng không thành vấn đề."

"Quả là nên bái một lạy."

Thẩm Khinh Trĩ cảm thấy rất có lý, bèn thành tâm dâng hương.

Đợi đến khi hai người bái hết các điện trong chùa, cũng đã qua hơn nửa canh giờ. Tiêu Thành Dục nhìn trời, lặng lẽ cho Niên Cửu Phúc một ánh nhìn.

Niên Cửu Phúc nhận ra, cùng với Triệu Thạch Đầu và Lưu Đại Dũng đi theo đều đang nhìn quanh đám đông, bèn gật đầu với Tiêu Thành Dục.

Tiêu Thành Dục mỉm cười nói với Thẩm Khinh Trĩ: "Hiện giờ trong chùa đã vắng người hơn một chút, hay là chúng ta đến thiện đường xem thử, uống chút trà, nghỉ ngơi một lát rồi hãy đi hậu sơn?"

Thẩm Khinh Trĩ dịu dàng đáp: "Vâng, thiếp nghe lão gia."

Hai người thong thả đi đến thiện đường. Linh Miếu tự hương khói hưng thịnh, hương khách từ khắp nơi đều lên núi bái Phật, cho nên chùa cũng có của ăn của để, cơm chay bố thí cho hương khách rất ngon.

Tuy hai người không ăn nhưng cũng nhìn qua một lượt, thấy bánh bao trong chùa đều làm bằng bột ngô, nhân rau cải còn có thêm miến, bỗng thấy hơi đói bụng.

Có tiểu sa di thấy hai người chỉ nhìn không ăn, liền cười nói với họ: "Thí chủ, chay tịnh ở đây miễn phí, đều có thể nếm thử."

Tiêu Thành Dục lắc đầu: "Một lát nữa sẽ xuống núi, về nhà ăn cũng được. Nhưng thấy đồ ăn trong chùa quả thật không tệ, mỗi ngày có nhiều hương khách như vậy, tiền hương hỏa có đủ dùng không?"

Tiểu sa di không ngờ hắn lại hỏi điều này, suy nghĩ một chút rồi đáp: "Chùa chúng ta có ruộng hương riêng, sản vật trong ruộng quan phủ đều miễn thuế, cho nên ngoài việc tự mình ăn uống, còn có thể cung cấp cơm chay cho hương khách. Hơn nữa, gần đây có không ít hương khách nhà nghèo, nhưng vẫn đến ruộng hương của chùa giúp đỡ. Sư trụ trì nói không thể để hương khách thành tâm đến mà lại ra về tay không."

Ruộng của chùa phần lớn đều do hương khách giúp đỡ canh tác. Vì ruộng hương của chùa được miễn thuế, nên có thể cứu tế bá tánh nghèo khổ.

Thẩm Khinh Trĩ cảm thán: "Khó trách Linh Miếu tự hương khói hưng thịnh, thì ra còn có lý do các sư phụ nhân từ."

Tiêu Thành Dục cũng nói: "Chính là như vậy, bá tánh không mù, mắt họ nhìn thấy rõ ràng tốt xấu đúng sai, đại khái đều phân biệt được."

Hai người trò chuyện với tiểu sa di thêm khoảng hai khắc nữa mới lưu luyến rời khỏi thiện đường.

Ra khỏi thiện đường, Thẩm Khinh Trĩ phát hiện Triệu Thạch Đầu và Lưu Đại Dũng trao đổi ánh mắt với nhau.

Nàng cười nhìn Tiêu Thành Dục: "Lão gia, vừa rồi nhìn thấy nhiều món ngon như vậy, thiếp cũng thấy hơi đói bụng. Hay là chúng ta đi dạo hậu sơn, tiện thể dùng chút điểm tâm nhé?"


Tiêu Thành Dục cưng chiều nhìn nàng: "Được, nghe nàng."

Hai người thân mật cùng nhau đi về phía hậu sơn.

Như lời vị phu nhân lúc lên núi đã nói, hậu viện chùa có một rừng mai. Lúc này lá cây đã có chút tàn úa của mùa thu, hoa chưa nở, nhưng đã có vài phần đẹp đẽ.

Nhưng vẻ uy nghiêm nơi đây không phải ai cũng yêu thích, bởi vậy nhiều hương khách vừa nhìn thoáng qua đã quay người rời đi, không nán lại lâu.

Đoàn người lại dừng chân trong rừng mai, ngắm cảnh hồi lâu. Chỉ đến khi trên gương mặt của Triệu Thạch Đầu và những người khác hiện rõ nét sốt ruột, khéo léo dẫn đường cho mọi người tiến vào ngọn giả sơn ở sau rừng mai, Tiêu Thành Dục mới nắm chặt tay Thẩm Khinh Trĩ.

Thẩm Khinh Trĩ ngẩng đầu, mỉm cười nhàn nhạt với hắn, khuôn mặt ánh lên nét hứng khởi của một người đi chơi xa. Nhìn nàng không chút sợ hãi, Tiêu Thành Dục cũng khẽ bật cười, nắm tay nàng bước vào khu rừng sau núi.

Khu rừng giả sơn này được xây từ đá lấy từ núi gần đó, nên đá núi gồ ghề, hình dạng kỳ quái, mang đậm vẻ đẹp hoang dã của tự nhiên.

Đoàn người len lỏi qua những lối nhỏ trong rừng, càng đi sâu, bên cạnh Tiêu Thành Dục và Thẩm Khinh Trĩ chỉ còn lại Niên Cửu Phúc và mấy người giáo úy.

Những giáo úy ấy gồm cả Triệu Thạch Đầu và Lưu Đại Dũng.

Hoàng đế và hoàng phi dường như không hay biết, vừa đi vừa nói cười vui vẻ, thẳng bước rời khỏi rừng giả sơn, tiến vào khu rừng hoang phía sau.

Thẩm Khinh Trĩ nhìn khu rừng rậm rạp trước mặt, chỉ tay về phía một tảng đá lớn không xa: "Lão gia, chúng ta đến đó nghỉ ngơi chút đi.”

Tiêu Thành Dục gật đầu đồng ý, cả nhóm lại cùng nhau đi đến nơi đó.

Khi đã ngồi xuống bên tảng đá, Niên Cửu Phúc mới nhận ra điều khác thường: "Ơ, mấy tiểu tử đi theo chúng ta đâu hết rồi? Thức ăn của chúng ta vẫn còn trên người bọn họ mà.”

Nghe vậy, Tiêu Thành Dục như chợt ý thức được rằng số người bên mình ngày càng ít, liền cau mày trách mắng: "Sao còn chưa đi tìm?”

Thế nhưng, ngoài Niên Cửu Phúc tỏ ý muốn đi, những giáo úy khác đều đứng im bất động bên cạnh hắn.

Bầu không khí trở nên căng thẳng, chỉ còn lại tiếng gió rít qua những hàng cây.

Sắc mặt Tiêu Thành Dục trầm xuống, quát lớn: "Thế nào? Các ngươi muốn chống lệnh à?”

Triệu Thạch Đầu và Lưu Đại Dũng cùng đám giáo úy đầy vẻ lo lắng, lặng lẽ nắm chặt thanh đao bên hông, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh.

Tiêu Thành Dục đứng dậy chắn trước Thẩm Khinh Trĩ, thân hình mạnh mẽ che khuất bóng dáng mảnh mai của Quý phi, lạnh lùng nhìn về phía trước.

Trong khu rừng hoang vắng nơi sau núi, từ lúc nào đã xuất hiện hàng trăm binh sĩ áo xám. Chúng che kín mặt, tay cầm đao, ánh mắt đầy sự cảnh giác hướng về phía Tiêu Thành Dục.

Tiêu Thành Dục giữ nguyên vẻ bình tĩnh, lớn tiếng quát: "Các ngươi thuộc về ai? Từ đâu đến mà dám to gan làm loạn, định ý đồ mưu phản sao?”

Những lời nói của hắn tỏ ra cứng cỏi, nhưng bên cạnh chỉ có Niên Cửu Phúc và Thẩm Khinh Trĩ. Niên Cửu Phúc là một thái giám béo trắng, Thẩm Khinh Trĩ chỉ là một Quý phi yếu ớt, nếu xảy ra biến cố, mọi sự bảo vệ đều trông cậy vào một mình Tiêu Thành Dục. Khí thế cứng rắn ấy lại càng thêm vẻ gượng gạo.

Ngay khi hắn dứt lời, từ sau đám phản tặc, Hàn Thành bước ra.

Biết Tiêu Thành Dục tinh mắt, có thể nhận ra hắn ta dù có che mặt, Hàn Thành vẫn khoác nguyên bộ thường phục, ung dung xuất hiện trước mặt hoàng đế.

“Bệ hạ, người bên cạnh người đều là người của thần. Hôm nay dù người có mọc cánh cũng khó mà thoát. Nếu biết điều, người hãy để lại một cái chết nhẹ nhàng cho mình, cũng giúp Quý phi nương nương bớt chịu khổ. Nếu không…”

Hàn Thành liếc nhìn Thẩm Khinh Trĩ đang run rẩy, giọng nói đầy ác ý: "Nếu người không biết điều, đừng trách thần nhẫn tâm.”

Hắn ta vừa nói dứt lời, Tiêu Thành Dục còn chưa kịp đáp, đã nghe Niên Cửu Phúc lớn tiếng mắng: "Láo xược! Hàn Thành, ngươi muốn mưu phản sao? Tự ý nuôi binh, uy hiếp hoàng thượng, đó là đại tội bất kính! Ta khuyên ngươi nên biết điều, nếu không đến lúc bị xét nhà diệt tộc, phụ mẫu, huynh đệ, thê tử nhà ngươi xuống âm phủ cũng không yên.”

Niên Cửu Phúc mắng người quả thực sắc bén. Nhưng Hàn Thành hiển nhiên đã nắm chắc phần thắng, chỉ ngửa mặt lên trời cười lớn.

Hắn ta làm quan hai mươi mấy năm, chưa từng được trọng dụng. Trong lòng sớm đã chất đầy oán hận.

Cỗ oán hận ấy, khi bị người khác khích bác, lại càng dâng lên như đỉnh sóng.

Tiêu Thành Dục vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, lặng lẽ nhìn hắn cười.

Đợi Hàn Thành cười xong, hắn ta mới trừng mắt nhìn Tiêu Thành Dục đầy oán hận: "Bệ hạ, dù sao người cũng sắp chết, chúng ta dù gì cũng từng là quân thần, thần sẽ cho người chết một cách rõ ràng."

Thẩm Khinh Trĩ đứng sau Tiêu Thành Dục, không kìm được khẽ run rẩy. Nàng nhận ra những kẻ làm chuyện xấu đều lòng dạ độc ác, một khi cảm thấy thắng lợi trong tầm tay, liền thao thao bất tuyệt kể lể về sự bất công của mình, than vãn về nỗi khổ sở đáng thương, cuối cùng ngụy biện bằng một lý do đường hoàng, biến những hành động mưu nghịch, phản bội và thất tín của mình trở nên có lý lẽ.

Kẻ ác nào cũng muốn khoác lên mình một lớp vỏ bọc đẹp đẽ, che giấu nội tâm nhơ bẩn khỏi ánh mắt người đời.

Hàn Thành đối diện bắt đầu quát lớn: "Bệ hạ, thần văn võ song toàn là thế, nhưng tiên đế lại không trọng dụng, bắt thần mòn mỏi chờ đợi hơn hai mươi năm mới được phong làm chỉ huy sứ Kim Ngô Vệ, một chức quan cỏn con! Đến khi người đăng cơ, cũng chẳng hề cất nhắc thần, lại còn để loại tiểu tử đầu mâu như Lý Cảm vượt mặt lão thần. Hắn mà xứng làm tả đô đốc ư? Nực cười! Ngay cả việc phòng vệ Đông An vi trường hắn cũng làm không xong, thì làm được trò trống gì? Mấy tên thích khách kia đều do chúng ta phái tới, chẳng tốn chút sức lực nào bọn chúng đã dễ dàng trà trộn vào bãi săn."

Hàn Thành nhìn thẳng vào Tiêu Thành Dục: "Bệ hạ, người xem, những kẻ người trọng dụng đều chỉ là một lũ bất tài, không bảo vệ được người, thậm chí còn không bảo vệ nổi chính mình."

Tiêu Thành Dục chờ đến khi hắn ta nói xong, mới nhàn nhạt cất giọng: "Vậy trẫm bây giờ sẵn sàng trọng dụng ngươi, thế nào? Nếu thấy chức tả đô đốc Phụng Thiên đại doanh chưa đủ, trẫm có thể phong ngươi làm Trấn Quốc tướng quân, ngang hàng với cữu phụ.”

Nghe đến đây, sắc mặt già nua của Hàn Thành bỗng méo mó: "Ha! Bệ hạ còn trẻ người non dạ, tưởng vài câu nói có thể làm ta mềm lòng sao? Lại còn so ta với tên văn tướng Tô Trường Uyên? Hắn xứng à?”

Tiêu Thành Dục điềm tĩnh nói: "Vậy Tưởng thị đã hứa cho ngươi những gì?”

Hàn Thành đã bị cơn hưng phấn chiến thắng làm mờ lý trí, quên mất mình chưa nhắc tới Tưởng thị, bèn tự đắc nói: "Tộc trưởng Tưởng thị hứa rằng nếu ta giúp quận vương lên ngôi, sẽ phong ta làm Thượng Trụ Quốc tướng quân, nắm giữ mọi đại sự quân sự quốc gia. Sao hả, bệ hạ?”

Tiêu Thành Dục nhàn nhạt mở miệng: "Tưởng thị thật rộng rãi.”

Tưởng thị quả thật rất hào phóng. Ngay từ khi Tiêu Thành Dục được phong làm Thái Tử, Tưởng thị đã bắt đầu lên kế hoạch cho cuộc chính biến này. Suốt hơn một năm qua, bọn họ đã chi ra số tiền lớn mua chuộc không ít cấm vệ quân, tất cả chỉ để chuẩn bị cho ngày hôm nay.


Hàn Thành đầy phấn khích nói: "Bệ hạ, Tưởng thị mới là thế gia đại tộc thực sự. Họ không chỉ tỏ ra khách sáo, lễ độ với những võ tướng như chúng ta, mà còn hậu đãi vô cùng. Người có biết không, Kim Ngô Vệ đã có đến ngàn người bị họ mua chuộc. Lần này, những kẻ tham gia hành thích bệ hạ đều là tinh anh của Kim Ngô Vệ, những người mà người chưa từng trọng dụng.”

“Chờ khi quận vương đăng cơ làm hoàng đế, huynh đệ chúng ta đều sẽ được thăng chức, trở thành tướng quân và phó tướng.”

Hàn Thành càng nói càng hưng phấn, đám binh lính bên cạnh cũng đồng loạt kích động theo.

Nghe đến đây, Tiêu Thành Dục đã hoàn toàn từ bỏ. Hắn chỉ nắm lấy tay Thẩm Khinh Trĩ, không thèm nhìn đến những kẻ như Triệu Thạch Đầu hay Lưu Đại Dũng đang nắm chặt binh khí. Hắn kéo Thẩm Khinh Trĩ ngồi lại trên tảng đá lớn.

Thẩm Khinh Trĩ cúi đầu, nhu nhược tựa vào vai Tiêu Thành Dục, dáng vẻ yếu ớt như cơn gió cũng có thể quật ngã.

Hàn Thành nhìn Thẩm Khinh Trĩ bằng ánh mắt ghét bỏ, quay sang nói với Tiêu Thành Dục: "Bệ hạ quả thật ngu ngốc, mới đi coi trọng kẻ vô dụng như Lý Cảm, thích một cô nhi nghèo hèn bần tiện như nàng ta, mà không đoái hoài đến quý nữ Tưởng thị.”

Hắn ta bĩu môi, tặc lưỡi châm chọc: "Bệ hạ à bệ hạ, người rơi vào hoàn cảnh hôm nay, tất cả đều do mắt nhìn người kém cỏi mà ra.”

Thẩm Khinh Trĩ dùng khăn tay che mặt, dường như đã sợ đến phát khóc. Tiêu Thành Dục ôm nàng vào lòng, vẫn cố gắng giữ vẻ tôn nghiêm bề ngoài. Hắn hỏi Hàn Thành:

"Hàn tướng quân, nếu ngươi đã hứa cho trẫm và Quý phi một kết cục tốt, vậy trẫm cũng muốn thành thật đối đãi, cho ngươi một tương lai sáng lạn. Ngươi có biết Tưởng thị đã mua chuộc ai trong triều đình, và ai là kẻ không chịu khuất phục?”

Tiêu Thành Dục tỏ ra chân thành hỏi.

Trước câu hỏi của Tiêu Thành Dục, Hàn Thành như được dịp khoe mẽ, liền nói ngay: "Bệ hạ lẽ nào không biết?”

Tiêu Thành Dục bình thản nhìn hắn ta: "Trẫm nếu đã biết, làm sao lại lâm vào cảnh nguy nan hôm nay? Trẫm tất đã sớm chuẩn bị để ngăn chặn từ đầu.”

Hàn Thành lại nói: "Bệ hạ sai rồi. Người vừa mới kế vị không lâu, vẫn là một tân quân. Dù có biết những chuyện này thì đã sao? Ngày xưa Bình Đế, Chiêu Đế chẳng phải cũng chịu nhẫn nhịn nhiều năm, chờ khi lớn mạnh mới diệt trừ được gian thần hay sao?”

Tiêu Thành Dục gật đầu tán thưởng: "Hàn tướng quân nói chí phải. Nếu trước đây trẫm biết Hàn tướng quân tài năng đến thế, hẳn đã cùng phụ hoàng tiến cử ngươi. Rốt cuộc là duyên phận chưa đủ.”

Hàn Thành đắc ý mỉm cười.

Lúc này mọi việc gần như đã thành công. Chỉ cần tiền tuyến báo tin không còn người qua lại, bọn họ có thể ra tay hạ sát hoàng đế. Vì vậy, Hàn Thành mang tâm tư khoe khoang, cao giọng kể hết cho Tiêu Thành Dục nghe.

Việc Tiêu Thành Dục cố ý dò hỏi Hàn Thành là vì Tưởng thị muốn dựa vào hắn ta để vượt qua cửa ải cuối cùng. Phải ám sát thành công tại Đông An vi trường, sau đó kiểm soát hoàn toàn mọi người ở hành cung. Tiếp đến, các văn thần bị mua chuộc trong triều sẽ đồng loạt dâng tấu, tiến cử Tiêu Thành Diệp kế vị.

Dù Tiêu Thành Dục chết thế nào, thắng lợi cuối cùng vẫn thuộc về kẻ giành quyền trong cuộc chính biến này.

Tưởng thị không hành động mù quáng. Họ mua chuộc Hàn Thành đã mất hơn một năm, trong thời gian đó còn phải tìm cách thâm nhập vào Kim Ngô Vệ, vì các lực lượng như Cẩm Y Vệ hay quân đội Đông Tây đại doanh đều vô cùng vững chắc, chỉ có Kim Ngô Vệ của Hàn Thành là có sơ hở.

Cả năm trời, Tưởng thị dùng tiền bạc từng bước thâu tóm Kim Ngô Vệ, cuối cùng chờ được đến chuyến đi săn của Hoàng Thượng.

Kế hoạch lần này tiến hành cực kỳ thuận lợi. Từ khi Hoàng Thượng lên kế hoạch đến lúc khởi hành, Tưởng thị đã có cả tháng để chuẩn bị.

Tưởng thị từng muốn nhân dịp Đức thái phi định giết Thẩm Khinh Trĩ trong cung để trừ khử nàng. Nếu Thẩm Khinh Trĩ chết, Tô thị trong hậu cung coi như mất đi chỗ dựa. Một khi Tiêu Thành Diệp lên ngôi, hậu cung không còn người của Tô thị, mọi việc sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Mặc dù kế hoạch đó thất bại, nhưng chính điều này khiến Tưởng thị quyết định không chờ đợi thêm nữa. Nghe tin Tiêu Thành Dục chuẩn bị vi hành săn bắn tại Đông An vi trường, họ lập tức chuẩn bị hành động.

Tiêu Thành Dục ban cho tiền triều và hậu cung một tháng để chuẩn bị, Tưởng thị cũng nhờ đó mà có trọn một tháng để bày binh bố trận.

Ngay khi mọi người đến Đông An vi trường, đám thích khách do Hàn Thành chuẩn bị sẵn lập tức được đưa vào, hòng ám sát Hoàng Thượng.

Lần này, kế hoạch của bọn chúng đã thành công.

Mọi việc diễn ra thuận lợi ngoài mong đợi. Giờ phút này, thắng lợi đã ở ngay trước mắt. Cả Hàn Thành lẫn Tưởng thị đều cho rằng Hoàng Thượng còn quá trẻ người non dạ, lại chọn ra những tướng lãnh bất tài, ví như Lý Cảm. Phụng Thiên đại doanh dưới trướng hắn ta hành sự lỏng lẻo, binh lính không ra dáng quân đội, đến nỗi trong lúc tuần tra để lộ sơ hở, lọt vào hai tên thích khách.

Hai tên thích khách này không chỉ khiến Lý Cảm bị cách chức, giáng tội, mà còn giúp Hàn Thành một bước trở thành trọng thần tâm phúc của Hoàng Thượng, không chỉ nhiều lần tháp tùng Tiêu Thành Dục săn bắn, mà ngay cả chuyến đi Phồn Hoa trấn trước đó hắn cũng được đi cùng.

Nhưng lần đó Tưởng thị đã không ra tay, Hàn Thành vẫn giữ nguyên vẻ ngoài trung thành của một lão thần.

Phồn Hoa trấn vốn là nơi đông người nhiều miệng lưỡi, bá tánh qua lại tấp nập, chỉ một sơ suất nhỏ cũng có thể chuốc lấy vô số tai tiếng, mang danh mưu phản soán ngôi. Hơn nữa, Tưởng thị vốn cẩn trọng, muốn thăm dò xem nghi thức cải trang vi hành của Hoàng Thượng ra sao.

Sau khi nắm rõ mọi nghi thức của Hoàng Thượng trong chuyến đi đó, việc ra tay trong buổi dâng hương hôm nay trở nên dễ dàng và chắc chắn hơn nhiều.

Bởi vậy, đến thời khắc mấu chốt này, Hàn Thành lại không vội vàng động thủ.

Trong mắt hắn ta, thắng lợi đã nắm chắc trong tầm tay.

Tiêu Thành Dục ngồi yên, vẻ mặt vô cảm lắng nghe Hàn Thành kể ra từng cái tên trong triều. Hắn ta còn không quên giải thích từng người bị mua chuộc thế nào và giữ vai trò gì trong kế hoạch.

Thậm chí, Hàn Thành còn tiết lộ Tưởng thị cùng các thế gia liên tục dâng tấu đòi phục hồi chế độ thừa tước là để che mắt Tiêu Thành Dục và bá tánh thiên hạ. Họ chỉ muốn những chức quan ấy để duy trì gia tộc, chứ không phải vì muốn mưu triều soán vị.

Mỗi chuyện lớn nhỏ, Hàn Thành đều nói rõ ràng.

Tiêu Thành Dục vừa nghe vừa gật đầu, thậm chí còn tỏ vẻ đồng tình.

Thẩm Khinh Trĩ: “…”

Nàng phải dùng khăn tay che kín mặt, sợ mình không nhịn được mà bật cười, nên cố che đến mức không lộ chút biểu cảm nào.

Tiêu Thành Dục vẫn luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh, lặng lẽ nghe hết lời Hàn Thành, cuối cùng mới cất giọng: "Hàn tướng quân, xem ra Tưởng thị rất tín nhiệm ngươi, ngay cả những tâm phúc trong triều cũng không giấu giếm ngươi.”

“Đó là lẽ đương nhiên.” Hàn Thành cười đầy đắc ý. “Ban đầu Tưởng thị không chịu tiết lộ, nhưng trong triều nhiều võ tướng như vậy, họ chỉ có thể dựa vào ta. Nếu không nói ra, thì lão tử chẳng việc gì phải làm.”

Nghe đến đây, cuối cùng Tiêu Thành Dục cũng cảm thấy yên lòng.

Hắn hỏi tiếp: “Tưởng thị hành động như vậy, đã hỏi qua ý kiến nhị hoàng đệ chưa? Nhị hoàng đệ là người trung thành tận tâm như thế, sao có thể đồng ý với hành động đại nghịch bất đạo này?”

Lần này Hàn Thành lại không trả lời ngay. Hắn ta trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nói: “Bệ hạ, ta là kẻ thô lỗ, bình thường dù vào cung cũng ít gặp quận vương điện hạ. Ngài ấy nghĩ gì, ta thực sự không biết. Nhưng tộc trưởng Tưởng thị, tức ngoại tổ phụ của quận vương nói rằng quận vương rất hiếu thuận. Ngài ấy sẽ vì lợi ích của mẫu tộc mà làm mọi thứ. Chỉ cần chúng ta vì đại nghiệp của quận vương mà liều mạng, ngài ấy nhất định sẽ không bạc đãi chúng ta.”

Những lời này của Hàn Thành như nói để tự thuyết phục bản thân. Hắn ta lại còn nói thêm: "Hơn nữa, dù quận vương không đồng ý thì chẳng phải vẫn còn Đức thái phi đó sao? Thái phi là người sáng suốt, rất nhiều chuyện đều do nương nương sắp xếp, giúp Tưởng thị kết nối với các đại thần trong triều. Đến lúc đó, chỉ cần nương nương khuyên bảo, quận vương tự nhiên sẽ vui vẻ làm Hoàng Đế.”

Lời của hắn ta nghe như rất hợp lý.

Nghe đến đây, Tiêu Thành Dục cảm thấy không sai biệt lắm, khẽ siết chặt tay Thẩm Khinh Trĩ, chậm rãi đứng dậy, khuôn mặt đầy sát khí lạnh lùng, ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía Hàn Thành.

“Hàn Thành, ngươi mưu phản nghịch tặc, cấu kết với Tưởng thị hành thích, âm mưu đoạt ngôi. Đây là tội đại bất kính. Ngươi có nhận tội không?”

Hàn Thành sững sờ, hắn không ngờ vừa rồi Tiêu Thành Dục còn gọi mình là “Hàn tướng quân” rất hòa nhã, nay lại đổi sắc mặt, lạnh lùng tuyên hắn là kẻ tội đồ.

Nhưng sự bàng hoàng của Hàn Thành chỉ kéo dài trong khoảnh khắc. Khi ánh mắt hắn lia tới đám người Triệu Thạch Đầu bên cạnh Tiêu Thành Dục, trái tim hắn từ nhịp đập hỗn loạn liền trấn tĩnh lại.

Hắn nhếch miệng, nhướng mày cười khẩy: “Bệ hạ quả là không biết điều. Người không hiểu rõ tình cảnh hiện tại của mình sao?”

Tiêu Thành Dục chỉ thở dài: "Hàn Thành, vậy còn tình cảnh của ngươi thì sao?”

Hàn Thành: “Bệ hạ, những người bên cạnh người đều là người của ta. Tốt hơn hết, người nên ngoan ngoãn một chút để chết được thanh thản hơn.”

Tiêu Thành Dục bỗng quát lớn: “Hàn Thành, ngươi phụ lòng tổ tông, phản bội lòng trung nghĩa. Ngươi đã chà đạp lên danh dự của gia tộc Hàn thị, nơi từng dâng máu xương vì hoàng đế Cao Tổ trên chiến trường. Ngươi làm mất đi tương lai của cả gia tộc Hàn thị, ngươi đáng tội gì?”

Những lời của hắn từng câu từng chữ đều nhắm thẳng vào tội lỗi của Hàn Thành, không vì Tiêu thị mà chỉ vì danh dự Hàn thị.

Hàn Thành nghe vậy lòng đầy phẫn hận, hắn ta gào lên: “Lão tử văn võ song toàn như thế, tiên đế mắt mù, ngươi cũng không phân biệt đúng sai, cả đời lão tử chỉ có thể làm một chỉ huy sứ tứ phẩm. Lão tử không cam tâm!”

“Nếu không nhờ Tưởng thị, lão tử làm sao được như ngày hôm nay? Lão tử không hề phụ tổ tông! Bệ hạ có lẽ không biết, ngay cả khi ngươi đột ngột băng hà hôm nay, đó cũng chỉ là tai nạn bất ngờ, không liên quan gì đến Tưởng thị hay ta cả.”

“Ngươi chẳng qua là ngã ngựa, gặp phải bọn cướp mà chết, thế thôi!”

Hàn Thành vừa nói, vừa nở nụ cười độc ác: “Ồ, mà đúng rồi, bệ hạ không chết một mình đâu. Vị quý phi xinh đẹp bên cạnh ngươi cũng sẽ theo ngươi xuống hoàng tuyền. Thật đúng là phu thê tình thâm, khiến người ta cảm động!”

Hắn ta vừa nói vừa rút trường đao từ thắt lưng, chỉ về phía Triệu Thạch Đầu và Lưu Đại Dũng, ra lệnh: “Triệu tướng quân, Lưu tướng quân, động thủ đi!”

Hàn Thành đầy tự mãn đứng đó, chờ đợi cảnh Tiêu Thành Dục hoảng loạn, chờ Thẩm Khinh Trĩ khóc lóc thất sắc, chờ thái giám chết tiệt kia quỳ xuống van xin.

Thế nhưng, chỉ có cơn gió lạnh thổi qua, lá vàng mùa thu nhẹ rơi xuống đất, còn những người như Triệu Thạch Đầu vẫn đứng yên, thần sắc bình tĩnh, tay cầm chặt trường kiếm.

Thời gian trôi qua một tuần trà, trong khu rừng chỉ nghe thấy tiếng thở cùng tiếng gió xào xạc.

Sắc mặt Hàn Thành bỗng trắng bệch. Hắn ta hét lên: “Triệu tướng quân, Lưu tướng quân, các ngươi quên mất Đức thái phi đã dặn dò các ngươi thế nào sao? Chẳng lẽ các ngươi cam lòng cả đời làm lính quèn, khi chiến tranh nổ ra lại chỉ là cái tên trên danh sách tử trận?”

Giờ đây trên mặt Hàn Thành đã không còn sự hung hăng kiêu ngạo, chỉ còn lại vẻ sợ hãi. Hắn ta không tự chủ lùi lại một bước, miệng mấp máy, cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó bất thường.

Những binh sĩ phản loạn đằng sau hắn ta, những kẻ mặc áo xám che mặt cũng bắt đầu hoang mang. Bọn chúng nhìn nhau, rồi lại nhìn về phía Hàn Thành.

Hàn Thành định lùi lại núp sau đám loạn quân, nhưng bị chúng chắn lại, cuối cùng chỉ có thể run rẩy đứng ở phía trước.

Tiêu Thành Dục nhìn cảnh tượng như trò hề trước mặt, khẽ thở dài: “Hàn tướng quân, hà tất phải như vậy? Giả như không có chuyện này, vài năm nữa khi ngươi cáo lão về quê, trẫm chắc chắn sẽ thăng ngươi lên tam phẩm. Khi ấy lĩnh bổng lộc dưỡng già, chẳng phải sẽ sống sung túc ư?”

“Làm người, không nên tham lam quá mức.”

Tiêu Thành Dục liếc nhìn Niên Cửu Phúc, cuối cùng ra lệnh: “Động thủ đi.”

Lời vừa dứt, Triệu Thạch Đầu và những người khác lập tức bao quanh Tiêu Thành Dục và Thẩm Khinh Trĩ, tạo thành một bức tường người bảo vệ. Niên Cửu Phúc thì rút một chiếc còi tre từ trong áo, đưa lên miệng thổi mạnh.

Tiếng còi chói tai vang lên, trong rừng lập tức có tiếng bước chân rầm rập vọng lại. Là một võ tướng lão luyện, Hàn Thành vừa nghe đã nhận ra con số, so với hơn trăm người của hắn ta, số người đến ít nhất phải gấp mười.

Khuôn mặt Hàn Thành tái nhợt. Hắn ta vừa định bỏ chạy, vừa hét lên với đám loạn quân: “Còn đứng đó làm gì? Động thủ mau!”

Nhưng những kẻ tham lam nhất thường là những kẻ sợ chết nhất. Phần lớn đám người bị Tưởng thị mua chuộc đều vì tiền tài, hoặc vì mơ mộng công danh mù mịt. Nay sự việc đã bại lộ, đối phương lại có chuẩn bị từ trước, không ít kẻ đã tỉnh ngộ, hiểu rằng chuyện này không thể thành công.

Lần lượt, vài tên vứt bỏ đao kiếm quỳ rạp xuống đất, hướng về phía Tiêu Thành Dục dập đầu: “Bệ hạ, bọn nô tài chẳng hiểu gì, bị người ta ép buộc. Nô tài không có lòng dạ xấu xa như vậy đâu.”

Chúng vừa khóc vừa lạy, nước mắt nước mũi giàn giụa, chỉ mong được tha mạng.

Nhưng bọn chúng lại không biết, nếu chuyện này thành công, triều đình sẽ máu chảy thành sông, bách tính sẽ ra sao?

Tiêu Thành Dục còn chưa lên tiếng, một giọng nói tục tằng vang lên. "Các ngươi con mẹ nó làm binh lính kiểu gì vậy? Binh giả lấy trung nghĩa làm đầu, các ngươi bất trung bất nghĩa, còn dám ở đây cầu xin tha thứ? Thật là không biết xấu hổ."

Theo tiếng nói vang lên, một bóng người cao lớn trẻ tuổi xuất hiện trước mặt Hàn Thành.

Mặt mày Hàn Thành tái mét, đôi môi run rẩy, đao trong tay cũng sắp cầm không vững.

"Lý... Lý Cảm?"

Lý Cảm đơn thương độc mã, không quan tâm đến những loạn đảng đang quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, sải bước đến trước mặt Hàn Thành: "Hàn tướng quân, đã lâu không gặp. Dạo này khỏe chứ?"

Hai chân Hàn Thành mềm nhũn, cả người quỳ sụp xuống đất không đứng dậy nổi nữa.

Lý Cảm phất tay, binh lính của Phụng Thiên đại doanh liền xông lên, gọn gàng dứt khoát bắt giữ những loạn đảng tạo phản.

Sau đó hắn xoay người, quỳ xuống hành lễ với Tiêu Thành Dục: "Thần, Lý Cảm đến cứu giá chậm trễ, xin bệ hạ trách phạt, xin nương nương thứ tội."

Tiêu Thành Dục và Thẩm Khinh Trĩ nhìn nhau, hai người đều mỉm cười.

Tiêu Thành Dục đứng nghiêm nghị nói: "Lý tướng quân trung quân ái quốc, vì bắt loạn đảng mà bị giáng chức, nay khôi phục chức vị cũ, ban thưởng tước vị Trung Nghĩa bá để tỏ lòng khen ngợi."

Tiêu Thành Dục chắp tay đứng đó, lưng thẳng tắp như tùng bách, như đỉnh núi tuyết trên cao, cũng như cột chống trời vĩnh viễn không đổ trong nhà, tuy dung mạo còn trẻ, nhưng không làm tổn hại đến uy nghiêm và khí phách của hắn.

Các binh lính của Phụng Thiên đại doanh ở đây không tự chủ được đứng nghiêm, yên lặng nghe Hoàng Thượng ban thánh chỉ.

Tiêu Thành Dục nhìn lướt qua từng người ở đây, cuối cùng nói: "Các vị tướng sĩ vì trẫm, vì Đại Sở, vì bách tính thiên hạ mà tận trung với chức trách, không tiếc máu xương, trẫm vĩnh viễn không quên trung thành của các tướng sĩ, bách tính sẽ không quên sự dũng cảm của các ngươi, đến lúc đó thiên hạ thái bình, mưa thuận gió hòa, trên bia đá công đức, mỗi người đều được lưu danh."

Tiêu Thành Dục nhận lấy trường kiếm từ tay Niên Cửu Phúc chỉ thẳng lên trời, khí thế như nuốt chửng non sông: "Các tướng sĩ, có nguyện ý xông pha cùng trẫm tạo nên thịnh thế phồn hoa hay không?"

Các tướng sĩ ở đây nghe đến máu nóng sục sôi, đồng thanh hô: "Xin nghe theo lệnh của bệ hạ, chúng thần dám xông pha!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.