Đến tận lúc tiễn Trần Nhược Nam về, Trần Hiêu mới thả tay Chung Diệc Tâm ra khỏi chăn.
Hai người chia nhau đi tắm rửa. Chung Diệc Tâm lên giường nằm trước, cô buồn ngủ kinh khủng, nhưng nghĩ đến Trần Hiêu bị đau dạ dày vì mình, cô đành phải chờ anh về mới dám ngủ. Kỳ lạ là, bình thường Trần Hiêu đều tắm nhanh hơn cô, vậy mà hôm nay lại tắm lâu hơn gấp đôi thời gian.
Cô chưa ngủ nên lại nằm lướt Weibo, được một lúc thì chơi game, sợ anh đau đến mức ngất xỉu trong đó, cô còn chạy tới trước cửa nhà tắm hỏi thăm anh, kết quả là bị anh quát cho một trận.
Chung Diệc Tâm bĩu môi quay về giường, vùi mặt vào cái gối mềm mại, được một lúc thì bắt đầu mơ màng ngủ. Giữa lúc nửa tỉnh nửa mơ, cô cảm giác có người lại gần, nhẹ nhàng ôm lấy cô, kéo tới bên cạnh, rồi nằm kề sát bên cô. Sức nặng của anh khiến cho bên kia giường trĩu xuống, làm cho cô bất giác nhích lại gần anh hơn, cuối cùng, cô tìm một tư thế thoải mái nhất, im lặng không cựa quậy nữa.
“Đêm nay mà còn đá anh, anh quẳng em xuống đất đấy.”, cô nghe thấy anh nói.
Cô không tin, hơn nữa, hôm nay anh còn bị đau dạ dày, cô nhắm mắt lại rồi nói, “Em không đá anh đâu, cậu chủ à, đừng quẳng em xuống đất mà.”
Có lẽ sự ngoan ngoãn của cô khiến anh thả lỏng, anh nâng đầu cô gối lên cánh tay mình. Gần như vậy, Chung Diệc Tâm có thể ngửi thấy mùi sữa tắm trên người anh, đó là lọ sữa tắm cô mua được trong một cửa hàng hóa mĩ phẩm thủ công ở Italy, không nổi tiếng, cũng chẳng phải loại xa xỉ, nhưng hơn ở cái mùi hương nhẹ nhàng, dễ chịu.
Cô ôm anh, như ôm một hình nộm ngào ngạt mùi húng quế và hương thảo, thật tuyệt, hiện giờ trên người họ có chung một mùi rồi.
Trước khi ngủ, cô còn nghĩ, vừa rồi ra cửa tiễn Trần Nhược Nam, bà cô luôn nói chuyện đầy ẩn ý lại hẹn cô đi uống trà chiều, còn nói có việc muốn nhờ cô.
Cô không muốn suy nghĩ Trần Nhược Nam có chuyện gì muốn mình giúp nữa, hiện giờ cô ôm lấy cái gối ôm hình người, cả người khoan khoái, có bao nhiêu phiền não cũng để ngày mai nghĩ tiếp.
Một đêm trôi qua, cô không biết mình có tuân thủ lời hứa hay không, vì khi tỉnh lại thì trên giường đã chỉ còn lại mình cô. Chín rưỡi, Trần Hiêu đã đi làm từ lâu rồi.
Cô ở nhà một ngày, đến chiều thì nhận được điện thoại từ trợ lý của Trần Hiêu. Anh ta nói với cô, gối ôm hình người của cô tối nay phải sang Mỹ công tác, dự tính là hai tuần mới có thể về.
Hai ngày sau, cô bạn người Pháp có mối quan hệ khá thân với Chung Diệc Tâm đột nhiên gửi thiệp mời cưới cho cô. Đương nhiên là Chung Diệc Tâm nhận lời, đợi xong visa, cô lập tức khởi hành đến thành phố Nice của nước Pháp.
Cô dâu Stefana là bạn của Chung Diệc Tâm khi còn học ở Mỹ, quan hệ bạn bè khá thân thiết, cô ấy cũng học dương cầm như cô, mà tính cách của cô ấy thì lãng mạn, cởi mở, y như khí hậu Địa Trung Hải ở Nice, khiến người khác cảm giác rất thoải mái khi tiếp xúc.
Mấy năm trước, Chung Diệc Tâm từng được thưởng thức không ít món Pháp chính cống từ bếp của cô ấy, đáng tiếc, cô lại là một tay mơ chính cống về việc bếp núc, chẳng thể làm được món gì để mời lại, chỉ có thể nhân dịp lễ cưới của cô ấy mà tỉ mỉ chọn một bộ đồ dùng làm bếp hiệu Wedgwood tặng cho cô ấy làm quà cưới.
Buổi tối, bạn bè đưa cô đến một quán rượu nhỏ ở Nice. Nơi đó rất lãng mạn, đường phố về đêm vắng vẻ, chỉ có tốp năm tốp ba người đi bộ. Bầu trời đêm trông hệt như bức tranh dưới ngòi bút của Van Gogh, từng đốm sáng lấp lánh, khiến cô bất giác uống đến chuếnh choáng. Có người đàn ông Pháp ở bàn bên cạnh lân la sang bắt chuyện với Chung Diệc Tâm, dù say nhưng cô vẫn không quên giơ tay lên khoe nhẫn cưới cho anh ta xem. Thái độ hòa nhã của cô không khiến người khác phải khó xử, người đàn ông Pháp đó chỉ cười rồi bỏ đi, không dây dưa lằng nhằng.
Về đến chỗ ở, vệ sinh cá nhân xong, cô nằm lên giường, định gọi điện cho Trần Hiêu nhưng lại do dự. Cô có cảm giác, hiện giờ cô và Trần Hiêu đang ở một giai đoạn cực kỳ quái lạ.
Trước mặt người ngoài, anh sẽ bảo vệ cô, trên thân phận của một người chồng. Mà khi chỉ có hai người, dường như vẫn thiếu chút gì đó. Giữa họ tồn tại một tầng sương mù, cô biết, qua tầng sương này, cô có thể làm càn giơ tay về phía anh, anh sẽ nắm lấy, nhưng một khi bước qua, bên đó là một thế giới như thế nào, chẳng ai biết cả.
Vì thế, hai người họ đều ăn ý mà duy trì sự cân bằng kỳ lạ này.
Chẳng hạn như trong khoảng thời gian này, anh đi công tác, sẽ bảo trợ lý báo cho cô, cô đi chơi, cũng sẽ nhờ trợ lý chuyển lời cho anh, ngoài việc đó ra thì chẳng có lúc nào liên lạc. Cô luôn có thể tìm cho mình đủ thứ lý do, không liên lạc với anh, có thể là vì múi giờ chênh lệch, hoặc là không muốn làm phiền anh. Tóm lại, cô cố gắng không nghĩ nhiều đến anh, nhưng lúc đi ngang qua quầy hàng thủ công, cô vẫn phấn khích chọn cho anh một chiếc caravat.
Dương Hiểu Vi từng dạy cô, những thứ như caravat hay thắt lưng chỉ được tặng cho người khác giới có quan hệ thân thiết, Chung Diệc Tâm rất hưng phấn, cô có thể đặt Trần Hiêu vào phạm vi này rồi.
Đã đến Pháp, sao có thể thiếu chuyện đi mua sắm được? Sau khi lễ cưới của Stefana kết thúc, cô cũng rời khỏi Nice để đến Paris.
Nhắc đến mốt thời trang kiểu Pháp, không thể không kết hợp váy hoa dài, túi xách mây tre đan, dấu ấn retro đậm nét. Năm nay, các blogger thời trang nổi tiếng đều thường xuyên mặc váy liền thân, đội mũ rộng vành, rồi tạo dáng thảnh thơi trước ống kính máy ảnh.
Mà khi thật sự đi trên đường phố Paris, nhìn những cô gái Pháp diện quần đùi, áo hai dây, chân đi giày thể thao bạc màu, mái tóc dài búi hờ hững, mà vẫn mang tư thế “tôi là người đẹp nhất thế gian”, thì mới biết, đây mới gọi là “vẻ quyến rũ kiểu Pháp”, tự tin, phóng khoáng, không chút gò bó.
Chung Diệc Tâm không ở lại Paris lâu, sau khi mua quà cho bạn bè và người thân xong, cô liền chuẩn bị về nước luôn. Máy bay hạ cánh lúc năm giờ chiều, Chung Diệc Tâm mặc áo hai dây kẻ sọc, quần jeans, chân đi giày thể thao, vừa xuống khỏi máy bay là có thể cảm nhận sự chênh lệch nhiệt độ ngay lập tức.
Thời tiết tháng Năm khá đỏng đảnh, không còn cái lạnh của mùa xuân nữa, nhưng nhiệt độ chỉ mới tăng lên một chút, không đủ nóng để mặc phong phanh như thế. Chung Diệc Tâm vừa đi ra ngoài vừa hối hận vì mình không mặc áo khoác mỏng, hai bên xương quai xanh đỏ lên vì lạnh.
Cô báo trước giờ bay với Dương Hiểu Vi, vì thế chú Nghiêm đã chờ sẵn ở ngoài rồi. Cô rảo bước thật nhanh, vừa ra đến cửa sân bay thì bỗng có người gọi từ phía sau.
Cô quay đầu lại, là Cao Thanh.
“Khéo thật đấy, vậy mà lại gặp được cậu.”, Cao Thanh đeo kính đen, vẫn chưa tháo xuống. Cô ta cười với Chung Diệc Tâm, rồi nói bằng giọng đầy ẩn ý, “Sao lại đi một mình, không đi với anh Trần sao?”
Với cô nàng ba lần bảy lượt giậu đổ bìm leo này, Chung Diệc Tâm không ưa gì, cô chỉ khẽ nhếch khóe miệng, như cười như không, cũng chẳng trả lời gì. Đang định xoay người đi thì chẳng ngờ, còn chưa kịp cất bước đã gặp phải mấy tay phóng viên đang cầm máy ảnh, Chung Diệc Tâm nhìn là biết họ đến vì Cao Thanh.
Trong khoảng thời gian ở Pháp, cô luôn chú ý đến tin tức trong nước. Những buổi công diễn của Cao Thanh và Lương Tễ Thần được đón nhận rất nồng nhiệt, đã đi qua được bốn thành phố. Mà tên cô, Chung Diệc Tâm, cũng không may mắn bị người ta nhắc đến.
Cái khác chính là, hơn cả giới âm nhạc cổ điển, tên cô lại được gắn với Trần Hiêu và tập đoàn Hành Sinh nhiều hơn.
Bởi vậy, cô là “bà Trần”, còn người kia lại là “cô Cao”.
Đáng tiếc, cô không đủ nhanh, đám phóng viên đã nhận ra cô rồi, cứ thế bu xung quanh cô. Miệng thì một “cô Trần”, hai “cô Trần”, nhưng điều họ quan tâm nhất vẫn là sự cố biểu diễn năm đó, thậm chí có người còn hỏi, “Cô Trần, cô thật sự không cân nhắc đến việc hoạt động trở lại sao?”
Hoạt động trở lại? Câu này khá thú vị, như thể cô là minh tinh vậy. Ở thời đại internet, nhân vật công chúng dạng nào cũng có thể khơi ra đề tài, nhưng giới nhạc cổ điển luôn ít nhận được sự chú ý, nếu không vì thân phận “bà Trần” của cô, cớ sao lại được quan tâm nhiều như vậy?
Lúc này, Trần Hiêu không có ở bên cạnh, cô phải đối phó một mình. Cô không phải là minh tinh, không cần dựa vào đánh giá của người khác để duy trì độ hot, với tay phóng viên vừa đặt câu hỏi, cô giữ nụ cười tao nhã mà lạnh lùng, lại chỉ đáp có bốn chữ, “Không thể trả lời.”
Phía trước nhốn nháo đông người, lại chẳng thể lui về phía sau, cũng may cô đi giày thể thao nên đi đứng thuận tiện hơn. Cô đang chuẩn bị gọi điện bảo chú Nghiêm vào đón mình, thì bỗng có người gọi tên cô: “Chung Diệc Tâm!”
Giọng nói này rất quen thuộc, cô ngẩng đầu, quả nhiên là cậu em trai đã mấy tuần không gặp. Cậu mặc một chiếc áo gió trắng, đầu đội mũ lưỡi trai màu lam, đang nở nụ cười rạng rỡ với cô, để lộ ra hàm răng trắng sáng.
Cô vừa nhìn thấy cậu thì như được về đến nhà, cả người thả lỏng, không chút khách sáo đẩy vali cho cậu rồi đi về phía trước.
Đằng sau có người chụp ảnh, nghe âm thanh thì hẳn là đang hướng về phía hai người họ. Chung Diệc Thanh bước theo, cởi áo khoác trên người cho cô mặc, tiện tay tháo mũ xuống rồi đội lên đầu cô. Chung Diệc Tâm ngầm hiểu bèn đè thấp vành mũ xuống rồi bước nhanh ra khỏi sân bay.
Sau khi lên xe, Chung Diệc Tâm không để ý hình tượng mà ngả nhoài người ra ghế, liếc mắt nhìn Chung Diệc Thanh, “Quyết định làm hòa với chị rồi sao?”
“Nhìn thấy cái này, em tạm thời làm hòa với chị.”, Chung Diệc Thanh giơ tấm bưu thiếp trong tay lên.
Cô nhìn thấy bức ảnh nắng chiếu núi vàng kia liền kinh ngạc hỏi, “Chị gửi cho mày từ trại căn cứ Everest đấy, nhận được nhanh thế?”
Chung Diệc Thanh gật gật đầu, “Em với mẹ đều nhận được, Lão Chung không nhận được nên tức lắm, chị tự đi mà xử lý đi.”
Cô cười như nắc nẻ. Lúc gửi bưu thiếp cô nghĩ, Chung Kỳ Nhạc và Dương Hiểu Vi ngày nào cũng ở cùng nhau, gửi cho dì là gửi cho bố, điểm này đúng là cô sơ suất. Cũng may, lần này đi Paris cô đã mua quà cho Chung Kỳ Nhạc rồi, hẳn là có thể dỗ cho ông vui vẻ.
“Mày bây giờ càng ngày càng không ra làm sao, Lão Chung là để cho mày gọi à? Lại còn dám gọi thẳng cả họ cả tên chị nữa chứ! Đám fan chị gái cho mày dũng khí phải không?”, Chung Diệc Tâm giả vờ tức giận, quay đầu lườm cậu.
Mấy tuần không gặp, thằng nhóc này hình như lại cao thêm rồi, bả vai cũng dài rộng hơn, nhưng vẫn giữ dáng vẻ gầy nhẳng. Cũng may cô là chị, mới có thể không kiêng dè gì mà nhìn chằm chằm vào mặt cậu. Làn da cậu rất đẹp, đôi mắt trong veo sáng ngời. Triệu Cẩm Tranh nói đúng, dẫn cậu đi theo đúng là thêm mấy phần thể diện.
Nghĩ thế, cô không nhịn được bèn đưa tay véo má cậu. Cậu cũng không tránh, gò má bị nhéo một nhúm thịt mà cũng chỉ nhỏ giọng oán thán, “Làm gì đấy, đau!”
“Trên máy bay chị nhìn thấy cái này hay cực, chị cho mày xem.”, cô bỏ mặt cậu ra, tìm đoạn clip trong điện thoại cho Chung Diệc Thanh xem.
Là một đoạn clip được fan của Chung Diệc Thanh cắt ghép, tổng hợp lại những cảnh của cậu khi tham gia chương trình truyền hình đầu tiên. Có một phần, để bầu không khí thêm vui nhộn, các vị khách mời nghĩ ra một trò chơi nhỏ. Họ bày lên bàn các món đồ của con gái, như mút tán phấn, máy rửa mặt, sau đó yêu cầu khách mời nam đoán xem đó là gì. Câu trả lời của họ đương nhiên là vô cùng kỳ quái, tạo ra vô số tràng cười, chỉ riêng Chung Diệc Thanh là có thể dễ dàng vượt ải, nghiễm nhiên trở thành quán quân.
Mọi người đều khẳng định cậu có chị gái hoặc em gái, Chung Diệc Thanh liền thật thà chỉ vào chiếc máy rửa mặt rồi nói, “Có một lần em lấy cái kia ra để cạo râu, chị gái em mắng em một trận tơi bời.”
Vẻ mặt cậu trông vừa phụng phịu vừa tội nghiệp, hơn nữa biên tập của chương trình lại thêm cho cậu hai cái má đỏ ửng, vô cùng xứng với biểu cảm làm nũng, chỉ trong nháy mắt, bình luận nổi chi chít trên màn hình, “Em trai đừng khóc, nép vào lòng chị đây này!”, “Chị gái hư quá, sao lại mắng em trai chứ, đáng yêu chết mất, tôi sắp ngất đến nơi rồi!!!”…
Hiển nhiên đây là lần đầu tiên Chung Diệc Thanh xem đoạn clip này. Cậu xấu hổ giật lấy điện thoại của cô rồi bỏ vào túi, “Thôi, đừng xem cái này, xấu hổ bỏ xừ.”
Cô lại càng cười sung sướng hơn.
Dọc đường đi, bầu không khí trong xe rất vui vẻ. Về tới nhà, cả Chung Kỳ Nhạc và Dương Hiểu Vi đều có mặt chờ hai con vào ăn cơm. Chung Diệc Tâm từ ngàn dặm xa xôi mang về một chai rượu vang đỏ, là rượu do ông ngoại Stefana làm, sản xuất năm 86, được lấy từ trong hầm ra. Nhờ chai rượu này mà Chung Diệc Tâm đã thành công dỗ được ông bố già, tạm thời ông không so đo chuyện bưu thiếp với cô nữa.
Sắc trời ngày càng tối.
Cách biệt thự nhà họ Chung không xa là văn phòng Tổng giám đốc của Hành Sinh. Trần Hiêu ngồi một mình trong phòng, trên màn hình đang phát những clip biểu diễn của Chung Diệc Tâm suốt mấy năm ròng, những tư liệu này đều được anh tìm từ trên mạng. Trong clip, Chung Diệc Tâm mặc bộ váy dài đỏ tươi, ngón tay linh hoạt như múa trên phím đàn, thần thái nghiêm túc, tập trung, đây là ánh mắt mà anh chưa từng nhìn thấy.
Anh để ý, cô có một vài động tác nhỏ rất riêng biệt. Ví dụ như, sau khi cúi đầu chào khán giả rồi ngồi xuống trước cây đàn, cô sẽ đặt hai bàn tay lên phím đàn nhưng lại không bắt đầu đánh ngay, như để điều chỉnh trạng thái, hoặc ngồi yên, hoặc khẽ nhắm mắt, ngắn thì mười giây, lâu thì một phút, điều chỉnh xong cô mới bắt đầu đàn.
Trong tất cả các clip, tay cô đều rất sạch sẽ, không có bất kỳ món đồ trang sức nào. Nhớ lại lần cô bảo không thích đeo nhẫn, chắc hẳn là liên quan đến việc đánh đàn.
Clip vẫn đang phát thì di động của anh đổ chuông, là Chung Diệc Tâm gọi tới. Anh ấn nút tạm dừng clip, sau đó bắt máy.
“Trần Hiêu, đến… đón em về.”, nghe giọng Chung Diệc Tâm thì rõ ràng là có uống rượu.
Anh khẽ nhíu mày, “Em đang ở đâu?”
“Em ở nhà, ở chỗ bố, chỗ dì, cả Tiểu Thanh nhà mình nữa.”, cô nói rất dõng dạc nhưng câu nói lại hơi lộn xộn, cô còn hạ giọng, tỏ vẻ thần bí, “Anh đến nhưng không cần lái xe vào đâu, em chờ anh dưới gốc cây đa ở cổng, nhanh lên nhé!”
Lúc Trần Hiêu đến nhà họ Chung, theo lời cô nói, anh bảo tài xế không lái xe vào, vì anh thật sự nhìn thấy Chung Diệc Tâm ở dưới gốc cây.
Không sai, anh nhìn thấy cô vợ không gặp gần một tháng nay, lúc chiều còn lên hot search vì thái độ ngạo mạn với phóng viên, giờ lại ngồi xổm dưới tán cây nghịch kiến, bên cạnh để một túi quà lớn.
Trần Hiêu đứng bên cạnh cô, ánh mắt đầy phức tạp, anh kéo cô dậy bằng một tay rồi hỏi, “Em không ở trong nhà chờ anh, chạy ra đây ngồi làm gì?”
“Chờ anh chứ sao.”, Chung Diệc Tâm nháy mắt.
“Có thể bảo anh mà, sao lại làm như yêu đương vụng trộm thế này hả?”, Trần Hiêu nén cảm giác buồn bực xuống, anh lãnh đạm hỏi.
Chung Diệc Tâm lắc đầu rồi nói bằng vẻ nghiêm túc: “Tại vì em sợ anh không chịu đến, thế thì em sẽ mất mặt lắm, cho nên em mới chờ ở ngoài… Nếu anh không đến, em sẽ tự về nhà.”
Mặt cô đỏ bừng, hai tay nghịch đất bẩn lấm lem, ánh mắt ngây ngô đúng kiểu người say. Trần Hiêu đưa cô vào trong xe, dùng khăn giấy lau sạch tay cho cô, một lúc sau mới hỏi, “Sao anh lại không đến được chứ?”
“Ngộ nhỡ anh đang tăng ca, đang họp, có khi nào sẽ không đến không?”, cô nhìn anh, rồi lại cụp mí mắt, như thể không muốn nghe đáp án của anh.
Trần Hiêu suy nghĩ một lát rồi nói: “Không đâu, đợi anh xong việc rồi anh sẽ đến.”
Chung Diệc Tâm “ừm” một tiếng rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, có vẻ như vẫn không vui. Một lát sau, cô cảm giác anh tóm áo trên người mình rồi lại nghe thấy anh hỏi, “Áo khoác của ai đây?”
Đúng, cái áo gió màu trắng, vậy mà cô lại mặc nguyên mà về. Cô mỉm cười rồi nói, “Của Tiểu Thanh nhà em đấy, em lạnh, nó đưa cho em mặc.”
“Lạnh sao không mặc thêm áo vào?”, sắc mặt Trần Hiêu không tốt cho lắm, anh cởi áo vest trên người mình ra, giọng điệu có đôi phần dữ dằn, “Cởi ra, mặc cái này.”
Nói xong, anh nâng vách ngăn lên, che đi tầm nhìn của tài xế.
Đầu óc Chung Diệc Tâm hơi mơ màng, vừa rồi cô, bố, và Chung Diệc Thanh uống hết chai rượu kia, rượu tác dụng chậm, Trần Hiêu nói gì cô cũng không cãi lại, ngoan ngoãn cởi bỏ chiếc áo khoác, để lộ bờ vai và mảng lưng trắng nõn. Cô quay lưng lại với anh, chậm chạp mặc áo vào. Trước đó như cảm nhận được tầm mắt dừng lại ngắn ngủi của anh, không hiểu sao, cô lại càng làm chậm hơn.
Mặc áo xong, cô quay đầu nhìn anh. Anh đang tựa lưng vào ghế, bình tĩnh đón lấy ánh nhìn chăm chú của cô. Khi không nói chuyện, vẻ mặt anh vô cùng lạnh lùng, lúc không kiên nhẫn, thậm chí anh còn hơi dữ dằn, cho dù cô đã nhìn rất nhiều lần nhưng vẫn bị sự quyến rũ của anh mê hoặc.
“Sang Pháp chơi vui không?”, Trần Hiêu bỗng lên tiếng. Anh lấy một chai nước trong hốc tủ lạnh ra uống một ngụm, đang định đặt về chỗ cũ thì lại phát hiện Chung Diệc Tâm đang nhìn tay mình, nói cách khác, là nhìn chai nước kia. Anh hỏi cô, “Em muốn uống à?”
Chung Diệc Tâm mơ màng gật đầu, cô nói: “Chơi vui, muốn uống.”
Anh đưa luôn chai nước cho cô, chai nước anh vừa uống dở. Cô cầm chai nước, khẽ nhấp một ngụm, không cẩn thận, vẫn ngậm vào đúng chỗ anh vừa ngậm.
Trần Hiêu đặt chai nước về chỗ cũ rồi lãnh đạm nói: “Chẳng trách chơi vui quên cả trời đất.”
Bỗng Chung Diệc Tâm nhớ ra cái gì đó, cô nhấc chiếc túi bên cạnh lên, đưa đến trước mặt Trần Hiêu, “Này, tặng caravat cho anh đấy, đừng nói em đi chơi mà không nghĩ đến anh.”
Trần Hiêu liếc nhìn, nhận lấy cái túi rồi lấy hộp đựng caravat ra. Vừa mở ra, nhìn thấy chiếc caravat thiết kế tinh tế, anh cười, nhưng vẫn hờ hững bảo, “Chỉ thế thôi? Chung Diệc Tâm, em có thành ý không vậy?”
Cô nhìn anh với vẻ không hiểu. Hiển nhiên, cô cho rằng bản thân đã rất có thành ý, anh còn muốn thế nào nữa?
Trần Hiêu chậm rãi kéo caravat trên cổ xuống, ném sang một bên, rồi đưa hộp caravat cho cô, “Em không biết là em nên thắt giúp anh à?”
Hiện giờ đầu óc cô đang quay cuồng, thật dễ bị anh dụ dỗ. Cô không đủ tỉnh táo để suy nghĩ, rõ ràng anh đang đeo caravat nghiêm chỉnh, sao lại tháo ra rồi bảo cô thắt lại lần nữa?
Cô nhận lấy cái caravat, nhích lại gần Trần Hiêu. Nhớ lại các bước học được trên mạng, hì hục một lúc mà vẫn không thắt được, cô có chút bực mình, rõ ràng đã biết thắt rồi, mới bao lâu đâu mà đã quên được!
Trần Hiêu vốn là người thiếu kiên nhẫn, anh bắt đầu thúc giục cô, mà càng giục, cô lại càng hoảng. Cô ấm ức gào lên với anh, “Đừng có giục em! Phiền chết mất, tư thế này vốn không tiện rồi, tay em không thuận!”
Anh bị cô quát mà lại nhoẻn miệng cười, ngay lập tức nhấc cô lên, nhẹ nhàng đặt trên đùi mình, như thế này, anh và cô liền mặt đối mặt.
Chung Diệc Tâm ngừng động tác tay lại, chằm chằm nhìn anh. Trong phút chốc, hơi thở quấn quýt, mùi rượu nhàn nhạt và mùi thơm trên người cô xộc vào mũi anh. Có lẽ Trần Hiêu cũng không quen như vậy, anh xoay mặt đi, lầm bầm nói: “Nhanh lên, em nặng quá đấy.”
“Đừng có giục em!”, Chung Diệc Tâm bất mãn chống tay lên ngực anh. Qua khóe mắt, cô nhìn thấy cằm của anh, men rượu bốc lên, cô không nghĩ ngợi bèn giơ tay ấn khẽ vào cái hố nhỏ trên cằm anh.
Trần Hiêu tóm lấy tay cô, “Đừng có lộn xộn! Em sờ chỗ nào đấy?”
Chung Diệc Tâm đã muốn làm vậy lâu rồi, cô dùng sức dí mạnh một cái, hai mắt trợn trừng, “Cứ thích sờ đấy!”
Dáng vẻ vô lại của cô khiến Trần Hiêu ngẩn người, anh lẩm bẩm, “Em hung dữ thế này, người nhà có biết không thế?”
Chung Diệc Tâm lắc đầu, trả lời một cách dứt khoát: “Không ai biết cả, chỉ mình anh biết thôi!”
“Chỉ hung dữ với mình anh?”, anh bỏ tay ra, như thể để mặc cho cô muốn làm gì thì làm, lại hậm hực véo má cô, “Sớm muộn gì ông đây cũng bị em giày vò cho chết thì thôi.”