Cho dù trước khi tắm Trần Hiêu đã hùng hồn buông lời muốn bám riết không buông, chờ anh đi ra, Chung Diệc Tâm vẫn kiên quyết đuổi anh xuống ngủ ở sô pha dưới nhà. Trần Hiêu bĩu môi, nhưng vẫn xuống.
Trước khi đi xuống, anh còn đùa dai mà nhìn về phía chiếc giường, “tốt bụng” nhắc nhở Chung Diệc Tâm, nếu nửa đêm có người chui ra thì nhớ gọi anh lên.
Chung Diệc Tâm trợn trừng mắt.
Đêm nay, cô bật đèn đi ngủ.
Ánh sáng dìu dịu khiến cô yên tâm hơn, vả lại, nghĩ đến việc tên xấu xa kia đang ngủ ở dưới nhà, cô hét một tiếng là anh sẽ chạy lên, đương nhiên cô không sợ nữa.
Mười hai giờ đêm, cửa phòng ngủ mở ra, Trần Hiêu nhẹ chân bước vào. Nhìn ngọn đèn ngủ bật sáng, lại nhìn cái đầu nhỏ rúc tịt trong chăn, anh thầm cười rồi đi tới giải cứu cô ra.
Trong giấc ngủ say, Chung Diệc Tâm cau mày, hừ khẽ một tiếng, giơ tay che mắt, cản đi nguồn sáng.
Trần Hiêu xoay người tắt đèn đi, Chung Diệc Tâm liền cáu bẳn, “Tối thế, em muốn đèn!”
Anh đành phải bật đèn lại, hết cách. Anh nằm xuống cạnh cô, một tay che lên mắt cô chắn cho cô khỏi chói, nhân thể kéo cô vào lòng, “Ngủ đi.”
Cô nàng trong lòng anh rất ngoan ngoãn, không cần dạy đã tự động ôm chặt lấy anh như con bạch tuộc.
Một đêm không mộng mị.
Ngày hôm sau, cô bị Trần Hiêu đánh thức.
Vừa mở mắt cô đã nhìn thấy người đàn ông ăn mặc chỉnh tề đứng bên cạnh giường. Mặt trời đã lên cao, nhưng hai lớp rèm dày che gần hết ánh nắng, chỉ để lại vài tia mỏng manh lọt vào trong.
Cô nằm yên trên giường một lúc mới dậy. Hôm nay là ngày luật sư đọc di chúc, một tiếng nữa cô và Trần Hiêu phải có mặt ở nhà tổ họ Trần.
Trong phòng khách, Trần Lập Hành ngồi ở vị trí chính giữa, Trần Nhược Nam và Trần Lập Nham ngồi ở hai bên. Sau khi Chung Diệc Tâm và Trần Hiêu bước vào, Trần Nhược Nam gật đầu rồi bảo họ ngồi vào chỗ cạnh mình.
Trong nhà còn một đám thanh niên nữa, phần lớn là con của Trần Lập Nham. Chung Diệc Tâm không qua lại với họ, chỉ từng tiếp xúc sơ sơ hôm tang lễ.
Thấy mọi người đã có mặt đông đủ, luật sư bắt đầu chính thức đọc di chúc.
“Chào mọi người, tôi là Chu Khang, luật sư được bà Tôn Thiệu Anh chỉ định lập di chúc, cũng là người sẽ đọc bản di chúc vào hôm nay…”, sau đó, luật sư Chu Khang đọc một đoạn giới thiệu theo công thức rồi mới đọc tới phần chính.
Căn cứ theo di chúc của bà nội Trần Hiêu, số cổ phiếu và công trái của bà, 50% được chuyển cho Trần Hiêu, nửa còn lại chia đều cho ba anh em Trần Lập Hành, bất động sản và tiền gửi ngân hàng chia đều cho tất cả, đồ cổ một nửa mang đi quyên tặng, một nửa chia đều. Tài sản của bà còn có rất nhiều trang sức và đá quý, được chia đều cho con gái Trần Nhược Nam và cháu dâu trưởng Chung Diệc Tâm.
Trần Nhược Nam không con cái nên cũng không có ý kiến gì với bản di chúc. Nhưng nhánh đằng Trần Lập Nham thì ai nấy đều mặt mày xám xịt.
Sắc mặt họ càng khó coi bao nhiêu, thì Trần Hiêu và Chung Diệc Tâm càng thản nhiên bấy nhiêu.
Trần Lập Nham trải qua nhiều sóng gió ở đời, dù trong lòng không thoải mái nhưng cũng hiểu được tính pháp định của bản di chúc này, vì thế không đưa ra tranh luận.
Tôn Thiệu Anh lúc sinh thời đã thiên vị nhà anh cả, nhất là Trần Hiêu. Còn đối với đám con do nhân tình của ông ta sinh ra, Tôn Thiệu Anh chưa bao giờ coi ra gì. Người già vốn để ý thể diện, vì thế bà luôn tỏ ra bất mãn với những scandal lên trang nhất của ông ta, ngay cả đứa con trai của ông ta và vợ chính thức, bà cũng không thích.
Trần Lập Nham thầm cắn răng, nhưng không thể mất mặt trước mọi người trong nhà, vì thế sau khi khách sáo tiễn luật sư đi, quay vào lại phải đối phó với thằng cháu trai như cái đinh trong mắt.
Trên mặt Trần Hiêu vẫn giữ nguyên nụ cười nhạt, rất đúng mực, tự nhiên mà tiếp chuyện với Trần Lập Nham.
Mặc dù Chung Diệc Tâm không hiểu chuyện làm ăn, nhưng cô biết, đối với người chú có địa vị ngang hàng trong công ty, Trần Hiêu không thong dong như những gì anh biểu hiện ra ngoài, ở một mặt cô không nhìn thấy, hẳn là sóng ngầm đang bắt đầu cuộn trào.
Trường hợp như vậy, cô có thể ứng phó một cách thành thạo, nhưng vẫn cảm thấy thật mệt mỏi, quá giả dối.
Cô lớn lên trong nhà họ Chung, quan hệ gia đình đơn giản lại hài hòa. Chung Kỳ Nhạc và Dương Hiểu Vi luôn công bằng, hai người đã lập di chúc từ lâu, của cải tài sản phân chia đều nhau… Chung Diệc Tâm lại chẳng bận tâm việc em trai được nhiều hơn, nhất là cổ phần công ty, cô xác định, em trai có cơm ăn, nhất định sẽ không để cô thiếu thốn.
Trần Hiêu lớn lên trong gia đình có hoàn cảnh như vậy, chẳng trách tính tình lại mạnh mẽ, cứng rắn đến thế.
Nắm tay anh, cô liền cảm thấy an tâm.
Một cô gái nhuộm mái tóc màu xanh biếc nổi bật kéo Trần Lập Nham sang một bên, nũng nịu thì thầm với ông ta chuyện gì đó, sau khi đạt được mục đích mới vừa lòng rời đi.
Chung Diệc Tâm nhận ra cô ta. Cô ta là một tay chơi có tiếng trong giới thượng lưu, từng tham gia vào cuộc thi tuyển chọn thành viên cho một nhóm nhạc nữ, có chút danh tiếng, sau lại “nổi như cồn” vì một clip vô lễ với đồng nghiệp, cuối cùng phải mai danh ẩn tích vì bị dư luận đả kích.
Không ngờ, cuối cùng cô với cô ta lại thành người một nhà.
Trần Nhược Nam cảm thấy trong nhà ngột ngạt, lại không muốn nói chuyện với người không liên quan, thế nên gọi Chung Diệc Tâm cùng bà ra vườn hoa tản bộ.
Trần Hiêu theo Trần Lập Hành lên thư phòng ở tầng hai. Sau khi di chúc được công bố, mọi người cũng dần tản về, phòng khách yên tĩnh hẳn.
Vừa vào cửa, Trần Lập Hành đã nổi giận đùng đùng cầm tập tài liệu trên bàn ném vào người Trần Hiêu rồi hùng hổ nói: “Anh điều tra mấy thứ này là định làm gì hả? Muốn bức cung sao?”
“Tôi điều tra Trần Lập Nham, tạm thời chưa đến lượt bố, bố nổi giận hơi sớm rồi đấy.”
Trần Hiêu cười nhạt, trên mấy tờ giấy bên chân là tình hình tài vụ của công ty vài năm gần đây, anh giẫm lên, để lại dấu chân trong nháy mắt.
“Đồ nghịch tử này, trong mắt anh có còn tình nghĩa người thân không! Đấy là chú hai của anh đấy!”
“Bố giảng đạo lý với tôi ư? Trần Lập Nham hồi trẻ thì đưa đàn bà lên giường bố, già rồi lại đưa lên giường tôi. Chú hai ư? Ông ta mà xứng?”, Trần Hiêu vô cùng khinh thường.
Trần Lập Hành bị chọc đúng chỗ đau, cơn giận không thể xoa dịu được.
Ông tức đến run rẩy, tiện tay cầm cái gạt tàn trên bàn ném về phía Trần Hiêu, chân tay không còn linh hoạt nữa nên ném trượt. Trần Hiêu đứng yên không nhúc nhích, vẻ mặt thoải mái mà lại lạnh lùng.
“Bố, bây giờ không còn là mười năm trước nữa rồi.”, anh lắc đầu vẻ tiếc nuối, “Sau này, chuyện của tập đoàn, bố vẫn nên ít quản thì hơn.”
Trần Lập Hành năm mươi bảy tuổi, tóc mai đã bạc trắng, vẻ già nua ắt đã hiện ra, dù vậy, vẫn có thể nhìn thấy điểm tương tự trên khuôn mặt của hai bố con. Sống mũi cao thẳng, cái cằm góc cạnh, và cả ánh mắt lạnh lùng không chệch đi đâu được.
Ông chỉ vào cậu con trai khiến ông ngày càng cảm thấy xa lạ, “Anh vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, tổn hại tình thân, khác gì bố anh chứ!”
“Có lẽ thế.”, Trần Hiêu nở nụ cười tao nhã nhưng tàn nhẫn, “Tôi giống bố, nhưng tôi lại không phải là bố.”
Không nhìn ánh mắt kinh ngạc của bố, anh kéo cửa thư phòng ra, lại như nghĩ đến chuyện gì đó, anh nói với Trần Lập Hành, “Tôi còn điều tra ra được, người đàn bà năm đó quấn quýt lấy bố, đã sinh cho bố một đứa con, vì thế nên bố mới muốn cưới cô ta về nhà phải không?”
Trần Lập Hành biến sắc, chống tay xuống bàn mới khiến mình không ngã khuỵu.
“Đáng tiếc, đứa bé kia cũng chẳng phải là của bố.”, Trần Hiêu nở nụ cười lạnh lẽo, “Có đôi khi tôi cũng hi vọng, tôi không phải là con của bố.”
Rời khỏi thư phòng, Trần Hiêu đi ra ban công hóng gió, lại thò tay vào túi quần tìm thuốc lá theo thói quen, sờ mãi không thấy mới nhớ ra mình không mang thuốc lá, đành phải thôi.
Dưới sân, gió mát mẻ dễ chịu, Chung Diệc Tâm và Trần Nhược Nam thong thả bước qua chỗ râm mát, chuẩn bị đi vào nhà.
Chung Diệc Tâm ngẩng đầu, tầm mắt chạm phải ánh mắt của Trần Hiêu.
Gương mặt cô ẩn trong bóng râm, mang một vẻ đẹp rất thanh thoát, nhẹ nhàng, bất chợt khiến anh nhớ đến hình ảnh cô tập trung đánh đàn đêm hôm đó.
Tiếng động trong thư phòng ban nãy, Chung Diệc Tâm và Trần Nhược Nam đứng ở dưới cũng có thể nghe thấy. Trần Nhược Nam không đề cập đến chuyện cũ nữa, mà chỉ nói với cô, “Chuyện của hai bố con nó cô không quản nổi, bà vừa mất, cô cũng nhìn ra được, người với người tự có duyên, chuyện cô nói với cháu, cháu quên đi. Món trang sức kia, coi như cô tặng hai đứa làm quà cưới.”
Chung Diệc Tâm đành phải đáp, “Cháu cảm ơn cô.”
Không lâu sau, Trần Hiêu đi xuống, chào tạm biệt cô xong liền dắt Chung Diệc Tâm rời khỏi nhà tổ.
Vừa lên xe, Trần Hiêu liền nâng vách ngăn lên rồi nhìn Chung Diệc Tâm với vẻ bất mãn, “Vừa nãy em khua tay kiểu gì đấy, gọi chó con đến à?”
Chung Diệc Tâm buồn cười, nhưng vẫn ra vẻ nghiêm túc mà nói, “Đừng khiêm nhường thế chứ, dữ dằn như anh, làm chó săn còn được.”
Trần Hiêu trợn trừng mắt nhìn cô, bỗng nhiên đè cả người lên, ôm ghì cô vào lòng.
Chung Diệc Tâm vỗ nhẹ lên đầu anh, Trần Hiêu lại càng ôm chặt hơn, anh nỉ non, “Anh mệt quá, buồn ngủ nữa, hôm qua em lại đá anh.”
Chung Diệc Tâm ngẩn người, thì ra đêm qua không phải là nằm mơ, đúng là anh đã trèo lên giường cô thật.
Chẳng trách càng ngủ càng nóng, cô có thể không đá hay sao? Sau đó bật điều hòa, cô lại ôm chặt lấy nguồn nhiệt nóng ấm.
“Đáng đời.”, cô cứng miệng nói, nhưng tay lại bất giác phủ lên mái tóc ngắn sau đầu anh.
“Phải, anh đáng đời, để anh ngủ một giấc, đến công ty thì gọi anh.”, nói xong, anh liền vùi mặt vào cổ cô rồi ngồi im.
Cô nghe thấy nhịp tim của anh, mạnh mẽ, có lực. Cô không đẩy anh ra, đợi tới khi xe chạy đến công ty, cô mới gọi anh dậy.
“Tối nay anh tăng ca một lúc, sẽ về nhà ngủ, chờ anh.”, Trần Hiêu mới chợp mắt một lát mà tinh thần trông khá hơn rất nhiều.
Chung Diệc Tâm hơi rầu rĩ nhìn theo bóng lưng anh.
Ai thèm quan tâm anh có về không chứ, không chờ anh đâu.
Cô hạ vách ngăn xuống, báo địa chỉ cho tài xế, xe lập tức chuyển bánh đưa cô đến nhà Triệu Cẩm Tranh.
Từ ngày mai Triệu Cẩm Tranh sẽ bắt đầu nghỉ hè, cô là giáo viên Thể dục, hè đến vô cùng nhàn hạ. Hai người đã lên xong kế hoạch đi du lịch, địa điểm được chọn là Kenya.
Sáng mai máy bay cất cánh, đêm nay, cô muốn sang nhà Triệu Cẩm Tranh ngủ.
Hành lý đã được thu dọn xong xuôi, ngày mai cho người mang đến sân bay là được. Bố mẹ Triệu Cẩm Tranh đã đi thăm họ hàng, trong nhà chỉ còn mỗi mình cô ấy. Lúc Chung Diệc Tâm vào cửa thay giầy, cô nhìn thấy một tấm bưu thiếp để trên mặt tủ, khung cảnh vô cùng quen thuộc.
Cô kinh ngạc hỏi Triệu Cẩm Tranh: “Bà nhận được à?”
Bưu điện lạ thật, cùng một thành phố, vậy mà Chung Diệc Thanh nhận được từ tháng trước, tấm này thì giờ mới đến.
Tấm cô gửi cho Trần Hiêu, có khi vẫn nằm phủ bụi ở bưu điện cũng nên.
Nghĩ đến chuyện cô bịa tối hôm qua, cô thầm mong tốt nhất là tấm bưu thiếp đó vẫn chưa được gửi đi, đến khi cô trở về từ Kenya, nhất định cô sẽ đến bưu điện lấy lại.
“Vừa gửi đến đấy.”, Triệu Cẩm Tranh uể oải nói, “Mẹ tôi làm chân gà cho bà đấy, bà vào tủ lạnh mà lấy, tự hâm nóng lại đi.”
Hai mắt Chung Diệc Tâm sáng lên, không chút khách khí, lập tức mở tủ lạnh tìm chân gà sốt gừng cay.
Mẹ Triệu biết hôm nay cô đến nên đặc biệt chuẩn bị trước.
Chung Diệc Tâm bỏ chân gà sốt gừng cay vào lò vi sóng, sau đó bưng ra bàn trà, lại lục được mấy cái găng tay dùng một lần trong tủ lạnh, đưa cho Triệu Cẩm Tranh hai cái rồi tự mình đeo hai cái khác vào.
Tướng ăn của cô rất nhã nhặn, một tay cầm chân gà, một tay hứng ở dưới, chậm rãi nhả xương ra tay, sau đó thả vào sọt rác ở bên chân.
Vị cay vừa phải, chân gà mềm mềm sần sật.
Chung Diệc Tâm vừa nghĩ đến dáng vẻ của Trần Hiêu lúc về nhà không thấy cô, tâm trạng lại phấn khích hơn, cảm giác thèm ăn lại tăng lên.
Anh biết bám riết không buông, còn cô thì có thể bỏ nhà đi trốn đấy.
Cô càng vui vẻ, lại càng làm nổi bật tình cảnh bi thảm của Triệu Cẩm Tranh.
Thái độ của cô nàng hôm nay rất khác thường, yên tĩnh đến mức như là một người khác, chân gà cũng không thèm ăn, ba từ nói nhiều nhất là “haiz” và “trời ạ”.
Đáng sợ nhất là, cô nàng cứ nhìn Chung Diệc Tâm không chớp mắt, như thể mới lần đầu nhìn thấy cô, ánh mắt tràn đầy vẻ tò mò.
“Chung Chung, sao bà ăn tao nhã thế nhỉ, còn tôi sao lại thô lỗ thế chứ?”, cô lại thở dài.
Chung Diệc Tâm suýt nữa thì nghẹn, cô dè dặt hỏi, “Tranh Tử, không sốt đấy chứ?”
“Sốt cái gì chứ, tôi đang nẫu hết cả ruột đây.”, Triệu Cẩm Tranh im lặng một lát, ngồi sang cạnh Chung Diệc Tâm, vẻ mặt nghiêm túc, “Chung Chung, tôi nói với bà chuyện này, bà phải chuẩn bị tinh thần nhé.”
Chung Diệc Tâm nhìn bộ dạng này của cô nàng mà không dám ăn chân gà nữa, “Bà nói đi.”
“Tên Nghiêm Đông chết dẫm, hắn lại, lại…”, Triệu Cẩm Tranh “lại” mãi một lúc mà vẫn không nói được gì tiếp, nhưng mặt thì đã đỏ bừng.
Rốt cuộc, trước ánh nhìn kinh ngạc của Chung Diệc Tâm, Triệu Cẩm Tranh đột nhiên nhụt chí, ủ rũ ngả ra sô pha, thều thào nói như nói lời sau cuối lúc lâm chung, “Hắn lại dám hôn trộm tôi.”
Tim Chung Diệc Tâm rốt cuộc cũng có thể buông lỏng, cô cắn một miếng chân gà, lầm bầm nói, “Sau đó thì sao?”
“Sau đó cái gì! Không có sau đó! Tôi chửi hắn một trận xong lên tầng luôn! Cũng may hắn không đuổi theo, bằng không tôi đấm chết hắn!”, Triệu Cẩm Tranh phì phò đấm xuống đệm sô pha, khí thế lại dần xìu xuống, “Chung Chung, bà nói xem, không lẽ hắn thích tôi?”