Quỷ Sai Bút Ký

Chương 6: Hồ Yêu (2)



Qua mấy ngày, hồ yêu kia quả thực tới địa phủ.

Bạch Phi Phi dắt một đoàn hồn phách đi tới Tiết Thành, xa xa liền thấy một nam tử mặc hồng y đứng trên cầu Nại Hà, một đầu tóc xanh như suối, ngũ quan tinh xảo, gương mặt xinh đẹp kia vừa nhìn liền biết là một con hồ ly tiêu chuẩn.

Hồ ly tinh nhìn chằm chằm nước sông Vong Xuyên chảy băng băng không ngừng, cúi đầu, cũng không biết là đang suy nghĩ gì.

Bạch Phi Phi thấy Mạnh Bà chỉ lo rót canh, không để ý đến hắn.

Y không thể làm gì khác hơn là làm như không thấy hắn, dắt đoàn hồn phách tiếp tục đi. Đang chuẩn bị lên cầu thì thấy một người vội vàng chạy ngang qua, chạy thẳng tới chỗ hồ ly trên cầu.

Bạch Phi Phi dừng lại. Một hồn phách đụng phải hồn phía trước, lảo đảo tại chỗ.

“Đừng làm chuyện điên rồ!”

Nguyên lai không phải ai xa lạ mà là Tam Điện Diêm vương gia Tống Đế Vương.

Bạch Phi Phi không dám vượt qua vị đại nhân kia, không thể làm gì ngoài đứng ở chỗ cũ chờ đợi.

Hai vị đứng trên cầu đến xuất thần, hoàn toàn không để ý đến người bên ngoài. Chỉ thấy Tống Đế Vương từ phía sau siết chặt lấy eo hồ ly tinh kia, ngăn cản nói: “Chính là ở dưới Du Oa địa ngục, ta vẫn chờ ngươi. Thế nhưng vừa vào tới Vong Xuyên, ngươi liền hồn phi phách tán, hôi phi yên diệt!”. (1)

(1) Hôi phi yên diệt: tan thành tro bụi.

Hồ ly đẩy tay người phía sau ra, giận dữ nói: “Chuyện đã như vậy, ngươi hà tất phải quản ta?”

Tống Đế Vương khổ sở khẩn cầu: “Rời bỏ ngươi mà đi trước xác thực là ta không đúng, nhưng làm sao ta biết được người phía trên lại lật lọng, khiến ngươi một mình hứng chịu tất cả trừng phạt. Nếu ta sớm biết như vậy, nhất định sẽ không để ngươi một mình ở lại nơi thế gian đó chịu khổ.”

Hồ ly xoay người lại, đem đầu vùi vào trong ngực Tống Đế Vương, anh anh khóc tỉ tê.

Tống Đế Vương thần sắc hốt hoảng, mi tâm nhíu chặt chỉ đành lấy tay không ngừng vỗ sau lưng hồ ly, hồ ly tinh ngẩng đầu, hôn lên Tống Đế Vương, hai người nhất thời dây dưa khó rời.

Cuối cùng, hồ ly tinh hóa về nguyên hình, ngoan ngoãn nằm ở trong lồng ngực Tống Đế Vương, được mang về Tam Điện Dư thành.

Bạch Phi Phi vội vàng đem đoàn hồn phách giao cho Mạnh Bà.

Mạnh Bà cười hì hì nói: “Bạch tiên sinh thế mà cũng bị dọa sợ rồi?”

Bạch Phi Phi mặt đỏ lên: “Cái này thực ra cũng không hẳn. Chẳng qua là không nghĩ tới Tống Đế Vương thường ngày nghiêm trang cũng có một mặt nhu tình mật ý như vậy.”

“Ngươi có điều không biết, Tống Đế Vương cùng hồ ly tinh kia kiếp trước vốn là đế vương cùng phi tử ở nhân gian. Cũng là do ý chỉ của Thiên đế, hạ phàm trị bệnh dịch ở nhân gian, thay đổi triều đại. Chẳng qua là, chuyện này làm xong Tống đế Vương bình an vô sự, hồ ly tinh kia lại bị đánh hồi nguyên hình, đánh xuống A Tì Địa Ngục, chịu bác bì trừu cân chi khổ.” (2)

(2)Bác bì trừu cân chi khổ: khổ hình lột da rút gân.

“Vì sao lại bất công như thế?”

Mạnh Bà chỉ cười một tiếng, tiếp tục cúi đầu rót canh, không nhiều lời nữa.

Đến khi trở lại Phong Đô Thành, đã thấy chủ tử nhà mình ngồi trên đài cao, lạnh lùng hạ mắt nhìn xuống Tống Đế Vương đứng trong điện, hồ ly kia còn núp trong ngực hắn không chịu đi ra.

“Tam ca, huynh đây là muốn bảo vệ hắn?”

Tống Đế Vương nói: “Ta cùng hắn một đời nhân duyên, bây giờ hắn thân hãm tuyệt cảnh, sao có thể thấy chết không cứu?”

Diêm La Vương nói: “Nhân thế đủ loại sự tình như mây khói đã qua. Tam ca cần gì phải cố chấp? Huynh cùng hắn đều có số mệnh, thiên mệnh tự nhiên là không thể trái.”

“Được thôi, vậy cũng không làm khó ngũ đệ. Ngươi cứ việc tước bỏ thần thức của ta, ta nguyện ý cùng hắn trọng nhập luân hồi, vĩnh viễn trải qua sinh lão bệnh tử.”

“Nếu là như vậy, tam ca, huynh cùng hắn vĩnh viễn cũng không được chết tử tế. Huynh còn khăng khăng muốn như thế sao?”

Lỗ tai hồ ly giật giật, tựa như có điều bất mãn. Tống Đế Vương ôm lấy nó, cúi đầu nói: “Ngươi không muốn cùng ta đời đời bầu bạn sao?”

Hồ ly liền chui vào trong y phục hắn bất động, chỉ có cái đuôi rối bù ở bên ngoài đảo qua đảo lại.

Tống Đế Vương sờ nó một cái, cười.

Diêm La Vương chỉ đành nói với Bạch Phi Phi: “Ngươi mang bọn họ đến Tiết Thành đi.”

Bạch Phi Phi lĩnh mệnh.

Ba người đi ra khỏi Phong Đô Thành, hồ ly kia lại biến thành nam nhân hồng y, cùng Tống Đế Vương tay trong tay, một đường cười cười nói nói, hai người này thật giống như đi dạo tiết thanh minh, nào giống như đi thụ hình.

Bạch Phi Phi chỉ có thể đi xa xa phía trước. Để lại cho hai người một không gian riêng.

Hắn luôn cảm thấy một màn này giống như đã từng quen biết. Nhưng lại vô luận như thế nào cũng không nhớ nổi.

Nơi phải tới cuối cùng cũng tới.

Trong Tiết Thành, Chuyển Luân Vương sắc mặt nghiêm trọng, không giống bình thường hồ nháo, chỉ oán hận nhìn hồ ly kia một cái, nghiêng đầu sang chỗ khác mà nói: “Tam ca, đi tốt!”

Tức thì, có quỷ sai vội tới mang gông xiềng lên cho hai người. Để cho hai người quỳ xuống.

Sau đó, Tiết phán quan đi tới trước mặt hai người, đem thần thức cả hai lấy ra.

Một đoàn lửa màu xanh cùng màu đỏ từ từ dâng lên trên đầu cả hai, Tống Đế Vương cầm thật chặt tay hồ ly, nghiêng đầu hôn lên nước mắt rơi xuống trên mặt hồ ly.

Lấy ra thần thức, cũng như rút gân lột da, đau triệt tim phổi.

Không có tiên căn, trọn đời không thể tu thành chính quả.

Hồ ly đạo hạnh dẫu sao cũng nông hơn, đợi đến lúc cuối ý thức đã hôn mê. Tống Đế Vương gỡ xuống gông xiềng trên người cả hai, ôm hồ ly lên, cuối cùng nhìn Chuyển Luân Vương một cái, nói: “Thập đệ, bảo trọng!”.

Rồi cười mà nhảy xuống Luân Hồi Trì.

Chuyển Luân Vương trốn vào trong ngực phán quan mặt lạnh, lầm bầm nói: ““Một người, hai người đều như vậy…”

Bạch Phi Phi hết sức chấn động.

Quỷ thần vô tình, thiên kinh địa nghĩa. Chính là hôm nay lại chứng kiến hoàn toàn không phải như thế, khiến hắn một trận thổn thức.

Phảng phất đồng cảm như chính bản thân cũng trải qua, thật sự kỳ quái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.