Quỷ Sông

Quyển 1 - Chương 10: Nguyễn Thành Hiên



Cú va chạm quá mạnh khiến cho tôi dần dần mất đi ý thức, đôi mắt mơ hồ nhìn thấy những dải bọt nước trong làn nước đục ngầu thay phiên nhau nổi lên mặt nước, cho tới khi mắt tôi nhắm lại hoàn toàn.

Bóng tối bao trùm hết thảy mọi thứ, mùi nhang khói không biết từ nơi nào tới, đột nhiên xông thẳng vào mũi của tôi. Khiến cho tôi ho sặc xụi liên tục.

Âm thanh đóng đinh vang lên khe khẽ, hình như có ai đó đang đóng cái gì đó, chỉ có điều càng ngày âm thanh càng vang lớn hơn, như thể nó đang tiếng gần tới chỗ của tôi vậy.

Đầu óc tôi bắt đầu mông lung bởi thứ âm thanh đó, trong mơ hồ tôi có thể nhận ra ngoài tiếng đóng đinh còn có tiếng thì thào nho nhỏ nữa.

Nhưng mà rốt cuộc nội dung là gì thì tôi hoàn toàn không nghe thấy, nó vừa giống một câu hát, lại vừa giống một câu chú. Thực sự rất hỗn tạp.

Đang mãi đấm chìm trong dòng suy nghĩ, thì một đôi tay của ai đó lay động người tôi. Cái lay động này rất mạnh, hình như đang cố gắng đánh thức tôi.

Ánh mắt của tôi mơ hồ nhìn thấy ai đó khá quen thuộc, hắn đang kéo tôi lên trong làn nước đục ngầu này.

Nhưng mà hiện tại tôi đã không còn chút sức lực nào, chỉ biết phó mặc hắn kéo đi.

"Phúc Phúc, tỉnh lại đi con".

Giọng của Lâm bà bà vang lên, tôi thoáng cái giựt mình bừng tỉnh. Đưa ánh mắt khó hiểu nhìn mọi thứ đang còn rất mơ hồ.

"Trời ơi, cuối cùng con cũng tỉnh rồi, con làm bà già này lo quá".

Lâm bà bà vừa nói vừa lau nước mắt, lúc này tôi có thể nhìn rõ ràng mọi thứ. Nơi tôi đang ở chính là nhà của tôi, còn Lâm bà bà đang ngồi trên giường nhìn chằm chằm tôi. Nhưng mà tại sao tôi lại ở đây chứ? Rõ ràng tôi bị rớt xuống sông rồi mà?.

"Cậu tỉnh lại rồi đó à?".

Phía bên ngoài vang lên một giọng nói khá quen, tôi nghiêng đầu nhìn sang. Từ thành cửa, Trần Tiến Khoa xuất hiện với bộ áo bà ba xám tro, đây là lần đầu tiên tôi thấy hắn ăn bận như vậy, nên có chút khó hiểu, cứ nhìn chằm chằm.

Nhìn thấy tôi cứ nhìn chằm chằm, Trần Tiến Khoa ho khan một tiếng, rồi nói "Lúc nãy cứu cậu từ dưới sông lên, nên quần áo ướt hết, Lâm bà bà mới biểu tôi lấy đại đồ của cậu mà bận".

"Phải đó, bận đồ ướt dễ bị cảm lắm đó đa".

Lâm bà bà thêm vào, tôi không quan tâm chuyện đó cho lắm. Thứ tôi quan tâm chính là tại sao Trần Tiến Khoa lại có mặt trùng hợp như vậy?.

Nghe tôi hỏi, Trần Tiến Khoa âm trầm nhớ lại rồi trả lời "Cũng không có gì là trùng hợp, lúc từ nhà xác đi về, tôi vẫn cảm thấy mọi chuyện không ổn chút nào, liền quyết định tới chỗ bờ sông quan sát thử coi có manh mối nào hay không, ai ngờ vừa tới nơi, đã nhìn thấy cậu té xuống dưới".

Lời hắn kể hết sức trôi trải, không giống đang bịa cho lắm, nhưng mà câu chuyện của hắn vẫn còn thiếu cái gì đó, nhưng tôi cũng không biết cái đó là gì.

"Vậy tại sao con lại xuất hiện ở bờ sông?".

Lâm bà bà đột nhiên lên tiếng hỏi, câu hỏi cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi. Khiến cho tôi a a vài tiếng rồi mới trả lời "Dạ, lúc chiều con gặp anh Thành".

"Lưu Thành sao?".

Giọng nói có vẻ khiếp sợ của Lâm bà bà vang lên, ngay cả Trần Tiến Khoa khi nghe hai chữ Lưu Thành cũng lo sợ.

Tôi khẽ gật đầu, rồi khó hiểu hỏi "Sao vậy? Bộ có chuyện gì liên quan tới ảnh sao?".

Môi Lâm bà bà run run nhẹ, nét mặt tối sầm và hình như không thể thốt ra được câu nào. Trần Tiến Khoa thì có vẻ bình tĩnh hơn, hắn nuốt một ngụm nước miếng rồi nói "Tôi nói cậu nghe, nhưng cậu phải bình tĩnh nghen".

Tuy không hiểu rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi cũng gật đầu cho qua. Trần Tiến Khoa thấy vậy, liền nói tiếp "Cái người tên Lưu Thành mà cậu nói đã chết cách đây vài ngày rồi, và anh ta chính là nạn nhân thứ hai đó đa".

Hai mắt tôi mở bự ra, thực sự chuyện này rất khó tin, rõ ràng khi nãy tôi vẫn còn nói chuyện với anh ta mà, còn rất chân thực nữa.

Tôi quay sang, định hỏi Lâm bà bà rốt cuộc là sao, thì bả đã nói trước "Lưu Thành thiệt sự đã chết rồi, chuyện con nhìn thấy nó, nói hổng chừng là con đã gặp quỷ rồi".

Lời nói của Lâm bà bà rất khẽ, nhưng nội dung thì vô cùng lớn, nó như cú đấm, đập thẳng vào mặt tôi. Vậy là khi nãy, tôi có lẽ đã gặp quỷ, sau đó còn đi cùng nó nữa.

"Rồi sao? Khi gặp vong hồn của Lưu Thành, cậu ta làm gì mà khiến cho cậu té xuống nước vậy đa?".

Trần Tiến Khoa gấp gáp hỏi, tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi kể lại toàn bộ câu chuyện cho Lâm bà bà cùng hắn nghe.

Sau khi nghe xong, Lâm bà bà hốt hoảng kêu lên "Kỳ quái".

"Chuyện gì vậy? Lâm bà bà?".

Tôi nghi hoặc hỏi, Trần Tiến Khoa cũng tròn mắt nhìn. Bả hít một hơi sâu, nét mặt ra vẻ khó hiểu, đáp "Thì thằng Hiên đó, rõ ràng hồi hôm qua, ta cùng lão Phan bàn bạc, biểu con và nó tới trấn Hà Tiên tìm thầy Pháp, mà tại sao nó lại đi một mình?".

Câu nói của Lâm bà bà vang lên, tôi vô thức rơi vào trầm lặng. Đúng thực là rất quái lạ, đợt tới nhà tôi hồi tối, Nguyễn Thành Hiên không hề nhắc tới kế hoạch này, mà lại nói ra một hướng khác, rốt cuộc anh ta đang tính toán điều gì đây?.

"Mà mọi người định tìm thầy Pháp để làm gì? Bộ trừ Quỷ Sông sao?".

Trần Tiến Khoa nghi hoặc hỏi. Lúc này tôi mới để ý tới một chuyện, ở cạnh tôi và Lâm bà bà còn có một vị cảnh sát không tin ma quỷ, vậy mà tụi tôi lại hớ miệng nói ra chuyện mời thầy Pháp.

Lâm bà bà định trả lời, thì tôi ngay lập tức ngăn lại, hướng Trần Tiến Khoa trả lời "Đâu có, sắp tới là lễ hội trong thôn, nên tụi tôi mời thầy Pháp dìa mần lễ".

Tôi liếc mắt ra hiệu, Lâm bà bà hiểu ý liền gật đầu lia lịa. Trần Tiến Khoa chỉ ầm ừ rồi chuyển sang chuyện khác "Nếu theo lời cậu kể lại, thì cậu đã gặp một người giống Lưu Thành và có khả năng hắn đã đẩy cậu té xuống sông?".

Nghe anh ta nói cũng có chút đúng, tôi liền gật đầu. Anh ta nói tiếp "Vậy kẻ kia là ai? Tại sao muốn hãm hại cậu chứ?".

Không gian bất chợt rơi vào im lặng, tôi nhìn sang Lâm bà bà, hiện tại bả có chút sợ hãi. Tôi biết bả đang nghĩ tới cái gì, Quỷ Sông, chính là nó, chỉ có nó mới có thể làm ra được chuyện như vậy.

"À, tôi hơi mệt, tôi muốn nghỉ ngơi".

Tôi muốn đuổi khéo Trần Tiến Khoa về, bởi vì có hắn ở đây, tôi và Lâm bà bà chẳng thể bàn bạc được chuyện gì hết.

Nhìn thấy tôi và Lâm bà bà nhìn mình, Trần Tiến Khoa ầm ừ một vài tiếng rồi nói "Vậy tôi dìa trước, còn bộ đồ này".

"Không sao? Mai tôi qua chỗ anh lấy cũng được đa".

Tôi chen vào câu nói của hắn, khiến cho hắn có chút sửng sờ, sau đó cười cười rồi rời đi.

Vừa nhìn thấy Trần Tiến Khoa đi khá xa, Lâm bà bà liền hỏi "Phúc Phúc, chuyện khi nãy con kể thiệt kỹ một lần nữa cho ta nghe đi".

Câu nói làm cho tôi có cảm giác, thực sự chuyện này rất quan trọng, liền kể lại kỹ càng cho bả nghe.

Nghe xong, Lâm bà bà ra vẻ lo sợ, nói "Coi bộ, người tiếp theo Quỷ Sông nhắm tới là con rồi".

Tôi mở bự đôi mắt ra, đầu óc bắt đầu hoang mang. Lâm bà bà vội vỗ vai tôi mà khuyên "Đừng lo, nếu con cẩn trọng một chút, chắc chắn sẽ không có việc gì lớn đâu, với lại thầy Pháp có lẽ sẽ tới đây vào sáng sớm mai".

"Tụi ta mời thầy Pháp tới là để trấn giữ Quỷ Sông sao đa?"

Tôi tò mò hỏi, thực sự mà nói kế hoạch này của mọi người tôi chẳng biết cái gì hết.

Lâm bà bà ra vẻ không chắc, đáp "Còn chưa biết ra sao, chỉ là thử thôi, nếu ổng có thể trấn giữ thì tốt, còn không thì".

"Thì sao?".

Tôi nghi hoặc hỏi, bả nuốt nước miếng rồi trả lời "Còn không thì sẽ chọc giận Quỷ Sông, lúc đó tai họa khôn lường".

Những lời của Lâm bà bà nói, cũng có nghĩa là, đây là lần quyết định cho mọi thứ, thắng và thua đều nằm ở lần này.

"Nhưng mà ta vẫn còn một thắc mắc, tại sao Nguyễn Thành Hiên lại không làm theo kế hoạch".

Lâm bà bà nhìn tôi, nghi hoặc hỏi. Tôi khẽ lắc đầu, đáp "Con không biết, mà gần đây con thấy ảnh lạ lạ làm sao đó".

"Là sao?".

Lâm bà bà hỏi, nét mặt già nua có chút hoang mang. Tôi thở dài, trả lời "Con cũng không biết nên nói làm sao đây, chỉ biết ảnh có những cái hành động cùng suy nghĩ rất khác Nguyễn Thành Hiên mà con đã từng quen".

Lâm bà bà tròn mắt nhìn tôi, rồi nghĩ ngợi gì đó một lúc, mới hỏi "Vậy thì nó bắt đầu từ lúc nào?".

"Hình như là từ khi ở nhà xác trong thôn dìa".

Tôi khẽ nói, những dòng suy nghĩ của tôi đều dừng lại ở chỗ này. Đúng vậy, sự khác lạ quỷ dị cũng từ đây xuất phát.

"Vậy rốt cuộc hai đứa đã làm gì ở đó?".

Vừa hỏi, Lâm bà bà vừa run rẩy tay chân. Nhìn bả như vậy, tôi liền kể hết mọi chuyện cho bả nghe.

"Kỳ lạ".

Sau khi nghe tôi kể xong, Lâm bà bà đột ngột kêu lên như vậy. Nét mặt chuyển từ lo lắng sang hoang mang cực độ.

Tôi chẳng hiểu gì, liền hỏi "Kỳ lạ gì vậy? Lâm bà bà?".

Bả run run, nhìn xung quanh một lượt rồi thì thào trả lời "Kỳ lạ ở đây chính là, việc sự dụng thuật Chứng Quỷ chưa bao giờ xảy ra hiện tượng như vậy? Vậy là đã có cái gì đó ảnh hưởng rồi".

Càng nghe bả nói, tôi càng lo sợ. Nếu là tụi tôi làm sai ngay từ đầu thì làm sao có thể sắp xếp hết mọi thứ ở khúc sau được. Đồng nghĩa với việc, hiện thời tụi tôi đang bị nó dắt mũi đi theo con đường của nó đã bày ra. Nhưng mà, tại sao nó có thể làm được hết thảy mọi chuyện.

"Vậy tính sao đây?".

Tôi lo lắng hỏi, Lâm bà bà thở dài một tiếng, rồi đáp "Chuyện này có quá nhiều điểm kỳ lạ, ta nghĩ trước hết tụi ta nên đợi Nguyễn Thành Hiên về trước, sau đó quan sát nó, coi thử nó có những điểm kỳ lạ hay không? Rồi tính tiếp".

Nghe Lâm bà bà nói vậy cũng có lý, tôi liền gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.