Quỷ Sông

Quyển 1 - Chương 7: Câu chuyện năm xưa



Sau khi vào quán rượu, tụi tôi quyết định ngồi vào chỗ khuất người qua lại, rồi kêu một chai rượu bông mai, cùng vài dĩa đồ nhấm.

Khi mọi thứ được dọn ra, Trần Tiến Khoa bắt đầu nói vào chuyện chính "Vụ án này theo báo cáo thì đã vớt được hai cái xác chết trôi, tình trạng của họ giống hệt nhau, một chút dấu hiệu gây tử vong cũng không có. Ngày hôm trước, tôi vô tình tìm thấy một bộ hồ sơ án mạng cũ đó đa".

Vừa nói dứt lời, hắn vội vàng móc từ trong cái cặp mang theo trên người, ra một bộ hồ sơ án mạng cũ. Sau khi đặt nó lên bàn, rồi nói tiếp "Lúc đầu cũng chỉ là vô tình nhìn thấy, như khi đọc những dòng đầu tiên tôi mới phát hiện ra, đây chính là bộ hồ sơ án mạng chết trôi năm xưa của thôn Trinh Phụ, điều này chứng tỏ trước đây cũng đã từng xảy ra chuyện kỳ lạ này rồi".

Tôi gật gù, liền nói "Đúng vậy, trong thôn này ai mà không biết, năm xưa cũng đã từng xảy ra vụ án này, và nó được gắn liền với Quỷ Sông".

"Ý cậu là, những gì mọi người nói về Quỷ Sông, chính là ám chỉ vụ án mạng năm xưa có thể tiếp diễn sao?".

Trần Tiến Khoa ngạc nhiên hỏi, tôi thì chỉ biết gật đầu đồng ý. Có vẻ hắn không hài lòng với hành động này của tôi, liền hỏi tiếp "Vậy ngay từ đầu mọi người trong thôn đã biết nguyên nhân rồi?".

"Không hẳn là vậy".

Tôi thở dài, ra vẻ thất vọng nói tiếp "Không hẳn là vậy, việc Quỷ Sông có lẽ là cách giải thích tình trạng chết kỳ lạ của những cái xác chết trôi thôi. Anh cũng biết rồi đó, những điều kỳ bí quái lạ, người ta thường nói là do quỷ thần làm mà đa".

"Vậy rốt cuộc, tới tột cùng thì những vụ án mạng kia, vẫn chưa thể giải thích nguyên nhân cái chết một cách xác đáng sao đa?".

Trần Tiến Khoa có chút kích động, hắn đứng bật dậy, hướng về phía tôi mà hỏi lớn. Nhìn thấy hắn có điểm không ổn lắm, tôi liền kéo hắn ngồi xuống ghế, rồi nhẹ giọng trách móc "Anh làm gì kích động dữ vậy, nơi này là quán xá, chứ hổng phải là sở cảnh sát đâu, với lại tôi cũng không phải tội phạm nha".

Nghe tôi nói vậy, Trần Tiến Khoa thoáng cái bình tĩnh lại, hắn uống một chung rượu rồi nói "Nếu là vậy thì coi bộ tuyệt đường rồi".

"Là sao? Bộ không phải anh đã tìm thấy manh mối sao?".

Tôi ngạc nhiên hỏi, Trần Tiến Khoa giựt mình một cái, rồi cười khổ đáp "Tại tôi chú tâm vào chuyện Quỷ Sông quá, nên nói lộn. Thực chất thì manh mối tôi tìm được, đều nằm trong tập hồ sơ án mạng này đó nghen".

Vừa nói hắn vừa vỗ vỗ lên bộ hồ sơ cũ trên bàn, tôi tò mò khẽ hỏi "Anh có thể nói rõ ra manh mối được không? Hổng lẽ ở trong đây có viết một số bằng chứng về cái chết ký quái của những xác chết trôi năm đó?".

"Cơ bản là vậy".

Trần Tiến Khoa bắt đầu lặt bô hồ sơ án mạng ra, rồi dừng lại ở trang thứ hai. Tôi tò mò nhìn vào. Nhưng mà lại hoàn toàn không hiểu, đây là chữ Quốc Ngữ sơ khai, căn bản chưa hoàn chỉnh nên rất khác với chữ viết hiện đại. Nhìn thấy tôi có vẻ không biết mặt chữ, hắn liền nói ra trọng điểm luôn.

"Nạn nhân đầu tiên của năm đó cũng là một cô gái, cách ăn bận cùng tình trạng chết không khác nhau là mấy đâu đa".

Vừa nói, ngón tay khá dài của hắn chỉ vào dòng chữ trên trang hồ sơ. Tôi nghi hoặc hỏi "Vậy ý anh là, mở đầu của hai vụ án mạng đều là một cô gái, chỉ cần tìm ra tung tích của cổ là có thể giải quyết được vấn đề sao đa?".

"Không hẳn là vậy".

Trần Tiến Khoa gõ nhẹ ngón trỏ lên trang hồ sơ, thất vọng nói tiếp "Tung tích cùng danh tánh của hai cô gái đều không có, nói cách khác tụi cổ được vớt từ dưới sông lên, và chẳng có giấy tờ gì chứng minh thân thế hết".

"Sao tụi ta không điều tra trên diện rộng khắp Nam Kỳ Lục Tỉnh thử coi, tôi nghĩ một người không thể nào tự nhiên xuất hiện và chết trôi được".

Tôi đưa ra ý kiến của mình, chỉ có điều Trần Tiến Khoa ngay lập tức lắc đầu, âm trầm nói "Năm xưa cũng đã cho điều tra mà không có chút manh mối nào, gần đây cảnh trưởng Huỳnh đã đích thân điều tra mà hổng được gì. Coi bộ cứ điều tra nhân khẩu khắp Nam Kỳ Lục Tỉnh cũng vô dụng đó đa".

"Còn nạn nhân thứ hai thì sao?".

Tôi vội vàng hỏi, bởi vì khi vớt được nạn nhân thứ hai tôi không có mặt, nên tình trạng cùng danh tánh của người này, cơ bản tôi không hề biết gì hết.

Nghe tôi hỏi, Trần Tiến Khoa liền lặt sang trang kế, hắn chỉ vào và nói "Nam nhân này là nam, có cùng tình trạng chết y hệt như cô gái, trên thân thể và tổng quan điều không có dấu hiệu của nghẹt thở, thương tật hay độc được, chỉ có biểu hiện chết trôi. Đồng thời, nạn nhân nam này và với nạn nhân nam năm xưa cùng là người trong thôn Trinh Phụ, cậu ta tên là".

"Đội trưởng Trần, ở ngoài bờ sông lại xuất hiện thêm một xác chết trôi nữa đa".

Giọng nói gấp gáp của một tên cảnh sát vang lên, câu nói cắt ngang cuộc nói chuyện của tụi tôi. Trần Tiến Khoa đột ngột đứng bật dậy, khuôn mặt tối sầm khẽ hỏi "Người chết này là nam và khoảng 30 tuổi đúng không?".

Tên cảnh sát kia ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Trần Tiến Khoa mà gật đầu lia lịa. Tôi cũng ngạc nhiên, liền hỏi "Tiến Khoa, sao anh lại biết".

"Nạn nhân năm xưa cũng là như vậy, coi bộ chuyện này do một tên cuồng sát gây nên rồi đó đa".

Trần Tiến Khoa bực bội suy đoán, nhưng mà những gì hắn nói không hoàn toàn hợp lý cho lắm, nếu là do một tên cuồng sát gây nên thì tại sao hắn lại dừng lại một thời gian, với lại xét theo khoảng thời gian thì hắn cũng đã già, mà cũng có khả năng làm chết rồi.

Chưa kịp nói ra dòng suy nghĩ của mình cho Trần Tiến Khoa nghe, thì hắn đã lên tiếng trước "Bây giờ cậu có muốn theo tôi ra ngoài khu vực hiện trường không đa?".

"Không, tôi còn có việc".

Tôi lắc đầu, bởi vì nếu có ra ngoài đó đi chăng nữa, tôi chắc sẽ không giúp được gì cho hắn, với lại tôi phải về nhà chờ tin tức của Nguyễn Thành Hiên. Đây là chuyện quan trọng nhất hiện tại.

"Nếu vậy thì tôi đi trước!".

Trần Tiến Khoa vừa nói vừa lấy 10 đồng Đông Dương để lên bàn, rồi cùng với tên cảnh sát kia rời đi.

Nhìn thấy thấy hắn bước đi, trong lòng tôi vô thức nổi lên một trận lo sợ. Nếu mọi chuyện cứ theo kịch bản của vụ án năm xưa, chắc chắn đây chỉ mới là khởi đầu.

Sau đó, tôi bước vội về nhà, vừa tới cửa đã nhìn thấy Nguyễn Thành Hiên ngồi ở trong nhà. Còn chưa kịp hỏi anh ta bằng cách nào có thể vào được nhà, thì anh ta đã nói trước "Phúc Phúc, cậu đi đâu vậy? Tôi ở đây đợi cậu cả buổi rồi".

"À, lúc nãy tôi gặp anh Tiến Khoa - tên cảnh sát lúc trước tôi với anh gặp trong nhà xác đó, vậy nên có nói chuyện một hồi đó đa".

Vừa trả lời, tôi vừa ngồi vào ghế. Nguyễn Thành Hiên mắt bự mắt nhỏ, hỏi "Bộ chuyện liên quan tới Quỷ Sông hả?".

Tôi gật đầu, rồi nói thêm "Anh ta tìm được một vài manh mối trong bộ hồ sơ án mạng của thôn mình năm xưa, điều kinh dị chính là những nạn nhân đều giống hệt nhau, và kết cục có lẽ cũng không khác là mấy".

Lời tôi vừa dứt, Nguyễn Thành Hiên vội vàng hỏi "Vậy cậu có mượn bộ hồ sơ đó về coi không đa?".

"Không, lúc đó có tin án mạng mới xảy ra nên anh ta cầm bộ hồ sơ đi luôn rồi đa".

Tôi ra vẻ thất vọng, thiệt tình mà nói, lúc đó tôi đang hoang mang về vụ Quỷ Sông, nên có để ý tới vấn đề này đâu.

Nhưng mà nhắc tới Quỷ Sông tôi mới nhớ ra, không biết chuyện bàn bạc Quỷ Sông của mọi người ra sao rồi, bèn hỏi "Còn chuyện Quỷ Sông của mọi người thì sao? có tìm được manh mối nào không?".

Nguyễn Thành Hiên lắc đầu, đáp "Lão Phan và Lâm bà bà sau khi nghe tôi kể hết những lời của bà vu sư người Cát Miệt thì tỏ vẻ thất vọng, họ nói là trận chiến với Quỷ Sông lần này, coi như tụi mình thua rồi".

Tôi thờ người ra, thiệt tình không thể ngờ được, ngay cả lão Phan cùng Lâm bà bà cũng hết cách. Mọi thứ như đi vào ngõ cụt, và án mạng năm xưa sẽ không thể dừng lại, cho tới khi nào lão Pháp Sư cao tay năm xưa xuất hiện.

Nhìn thấy tôi có vẻ thất vọng, Nguyễn Thành Hiên vỗ lên vai tôi một cái, rồi trầm giọng nói "Đừng lo, ngày mai tôi sẽ tới trấn Hà Tiên [10], coi thử có vị pháp sư cao tay nào không, sẽ mời về. Cậu cũng biết rồi đó, những người Minh Hương [11] ở đó thông thạo dị thuật Trung Nguyên [12] lung lắm đa".

[10] trấn Hà Tiên là một trong những trấn, tỉnh của Nam Kỳ Lục Tỉnh thời bấy giờ. Nay nó thuộc tỉnh Kiên Giang.

[11] người Minh Hương tức người Trung Quốc thời nhà Minh, do không thuần phục nhà Thanh, mà xin chúa Nguyễn vào miền Nam khai hoang lập ấp.

[12] Trung Nguyên là tên gọi khác của Trung Quốc ngày nay.

Nghe anh ta nói cũng có lý, tôi liền gật đầu. Coi bộ đây là cách duy nhất tụi tôi có thể làm được để ngăn chặn Quỷ Sông hoành hành.

Nguyễn Thành Hiên nói thêm vài câu với tôi nữa, rồi cũng rời đi. Lúc đó trời cũng đã tối, không biết sáng mai có còn xảy ra chuyện gì nữa không.

Ngọn đền dầu lung lay khe khẽ, tôi vội vàng đóng cửa lại. Hình như sắp có trời mưa, những ngọn cây xa xa bị gió thổi vang lên tiếng xào xạc.

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy tôi phát hiện bản thân đang cúi đầu trên bàn mà ngủ, không biết vì sao tối qua lại ngủ gật như vậy.

Tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên, tôi ngay lập tức chạy ra mở, chắc là Nguyễn Thành Hiên tới từ biệt.

"Phúc Phúc, vẫn còn ngủ sao?".

Giọng Trần Tiến Khoa vang lên, hiện tại hắn đang đứng trước mặt tôi. Có chút bất ngờ cùng khó hiểu, tôi khẽ hỏi "Sao anh lại tới đây?".

Hắn cười cười, trả lời "Muốn cùng với cậu bàn tiếp về chuyện án mạng, hổng biết tại sao, mỗi lần nói chuyện này với cậu, tôi lại cảm thấy bản thân thông suốt nhiều thứ lung lắm đa".

"Ừm, đợi tôi chút".

Tôi khá ngạc nhiên với câu nói này của hắn, nhưng lại không thể từ chối được, một phần tôi cũng rất tò mò về chuyện án mạng, phần khác tôi muốn thông qua cuộc bàn bạc, rút ra một vài kết luận cơ bản về Quỷ Sông. Có khi sẽ có lợi trong việc tiêu diệt nó.

Nghe tôi nói vậy, Trần Tiến Khoa liền gật đầu đồng ý. Tôi mời hắn vào nhà uống nước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.