Quỷ Sự Vô Tận

Chương 39: Dị dạng (3)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dương Nguyên Nhất và Ngụy Diên Khanh vừa đến sân bay thì có xe chuyên dụng tới đón bọn họ đến một khách sạn cao cấp nổi tiếng ở huyện Thứ Đồng, phòng đã chuẩn bị xong, chỉ chờ hai bọn họ đến ở. Bộ an ninh quốc gia thành lập một tiểu đội, toàn bộ thành viên đều là dị văn, chuyên xử các sự kiện mang tính ác liệt do dị văn khủng bố gây nên.

“Nhưng có vài chuyện bọn họ không giải quyết được sẽ tìm văn phòng thám tử hỗ trợ.” Ngụy Diên Khanh ngồi vắt chân trên sô pha, tay đỡ trán, mắt luôn nhìn Dương Nguyên Nhất: “Văn phòng thám tử được thành lập sớm hơn bọn họ sáu mươi mấy năm, ẩn giấu rất nhiều át chủ bài.”

Chỉ riêng chủ nhân đời trước đã là át chủ bài lớn nhất, bởi vì hắn là dị văn đặc biệt nhất trong giới dị văn, chí ít nhân duyên của hắn tốt nhất. Ngụy Diên Khanh không quá thiện cảm với cái tên đã từng tính kế hắn, nhưng cũng không phủ nhận ưu điểm của người này.

Dương Nguyên Nhất mở hành lý, lấy ra đồ dùng hàng ngày và quần áo rồi treo vào tủ. Trong tủ quần áo còn có áo ngủ của khách sạn, chẳng qua cậu cảm thấy quá dơ nên lúc đến mang theo hai bộ khác.

Ngụy Diên Khanh híp mắt, môi cong lên: “Em mang theo áo choàng tắm hả? Anh định mua cái mới.”

Dương Nguyên Nhất nhíu mày: “Không phải trong nhà có sao?”

Trong nhà? Ngụy Diên Khanh thích cái từ này, thể xác và tinh thần anh sung sướng nói: “Lúc đi anh vứt rồi.”

Dương Nguyên Nhất ngừng xếp quần áo, trừng mắt nhìn Ngụy Diên Khanh: “Trước đây anh cũng phá của như vậy?”

Không đúng, hình như trước giờ vẫn luôn phá của. Trước đây hình thể còn chưa nổ, người chết là Ngụy Lan Đình. Mặc dù Dương Nguyên Nhất không biết gia sản của Ngụy gia nhưng cũng biết là một nhà rất giàu. Cho dù trong nhà cũ chỉ có một mình Ngụy Diên Khanh nhưng về mặt sinh hoạt cũng không bị bạc đãi, rất đủ đầy. Ngay cả cậu cũng được hầu hạ như một tiểu thiếu gia, sau này chồng chết rời khỏi nhà họ Ngụy, ngay cả cơm cũng không có mà ăn, trải qua ngày tháng có hơi nghèo túng.

Ngụy Diên Khanh thấy sắc mặt của cậu không tốt, vội vàng hạ chân xuống đi qua, nhận quần áo trong tay cậu treo vào tủ: “Đi đường mệt nhọc, em nghỉ ngơi trước đi, để anh làm cho.”

Quần áo trong tay anh lập tức xuất hiện vô số nếp nhăn, Dương Nguyên Nhất lắc đầu, đẩy tay anh ra: “Đừng phá.” Cậu vừa sắp xếp hành lý vừa liếc mắt nhìn gương mặt của Ngụy Diên Khanh, nửa trên và nửa dưới khuôn mặt vẫn rất không hài hòa. “Sao mặt anh lại thành như thế này?”

Ngụy Diên Khanh: “Hả?” Đôi tay dài của anh cứ mãi vọc đồ trong hành lý, trong chốc lát đã làm hành lý rối tung lên. Ngụy Diên Khanh nghe vậy ngước mắt, mỉm cười nói: “Hình thể mà thôi, lúc nào cũng có thể đắp nặn.”

Dương Nguyên Nhất: “Có nghĩa là anh có vô số hình dạng?”

Ngụy Diên Khanh: “Không phải. Lúc ban đầu nhét bản thể vào hình thể, phát triển từ trẻ nhỏ, đến cuối cùng có dáng vẻ gì thì chính là dáng vẻ đó. Nhưng anh có thể tạo ra một bản giả dùng để ngụy trang, trên thực tế dáng vẻ thực chính hình thể ban đầu. Cho dù hình thể nổ tung, đắp nặn lại một lần nữa vẫn là dáng vẻ lúc trước.”

Dương Nguyên Nhất hơi híp mắt: “Cho nên dáng vẻ bây giờ là giả? Gạt em?”

Ngụy Diên Khanh run run, vội vã giơ tay xin thề: “Ban đầu không dám đối mặt với em, bây giờ anh đã quên mất chuyện này. Em biết anh không quan tâm hình thể, cũng không phải là bản thể. Nguyên Nguyên, anh không cố ý gạt em.”

Dương Nguyên Nhất không để ý tới anh, tiếp tục sắp xếp đồ đạc, cuối cùng cất hành lý đã rỗng vào góc tường. Cậu quay đầu lại nhìn Ngụy Diên Khanh vẫn còn đứng bên cạnh, chớp mắt: “Anh tháo ngụy trang đi.”

Ngụy Diên Khanh: “Chờ lát nữa.” Nói xong, anh vào phòng tắm mân mê một hồi mới đi ra, đứng trước mặt Dương Nguyên Nhất: “Em xem.”

Dương Nguyên Nhất trố mắt nhìn ngũ quan của Ngụy Diên Khanh. Trước kia Ngụy Lan Đình có gương mặt rất đẹp, da tái nhợt mang theo chút bệnh tật, khí chất có hơi âm u nhưng ngũ quan thật sự đẹp như tranh vẽ. Lúc mới gặp gỡ, Ngụy Lan Đình vẫn là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, ở trong ngôi nhà cổ khổng lồ âm u, xung quanh chỉ có hai màu đen trắng.

Anh đào, hồng mai trong sân tới mùa nở rộ sẽ trở thành phong cảnh xinh đẹp duy nhất trong nhà. Nếu Ngụy Lan Đình đứng dưới tán hoa, tao nhã không gì sánh được, làm sắc hoa phải ảm đạm hai phần.

*Anh đào: 

20140309-0jpg

*Hồng mai: 

110509_10597_sy70c40fb28jpg

Ngụy Diên Khanh không giống thời niên thiếu ốm yếu, đường nét trên mặt rất kiên nghị, dáng vẻ thâm sâu, khí chất u ám thiên về cường đại. Đó là một người đàn ông trưởng thành, có lực hấp dẫn chết người.

Dương Nguyên Nhất nuốt nước miếng, dời mắt rồi nói: “Em trải drap giường.”

Ngụy Diên Khanh theo sau Dương Nguyên Nhất, ôm lấy cậu đè lên giường, lại ghé vào tai cậu nói nhỏ: “Anh có đẹp không?”

Dương Nguyên Nhất: “Tạm được.”

Ngụy Diên Khanh cười khẽ, ôm vai xoay người cậu lại, hai người mặt đối mặt. Anh dí mặt lại gần: “Nguyên Nguyên đẹp hơn.”

Dương Nguyên Nhất chống tay lên ngực Ngụy Diên Khanh, cố giữ bình tĩnh: “Nặng, anh đừng đè em.”

“Nói dối.” Ngụy Diên Khanh nhéo mũi Dương Nguyên Nhất, mỉm cười nói: “Thân thể đôi ta dán sát vào nhau, không có đè em. Em có nhìn không? Có thích không? Không thích thì anh đổi mặt khác.”

Dương Nguyên Nhất chợt hỏi: “Không phải anh nói mặt này mới là mặt của anh sao?”

Ngụy Diên Khanh: “Ngụy trang. Em thích gương mặt nào, anh sẽ dùng gương mặt đó mỗi ngày. Dù sao em chỉ cần yêu bản thể của anh là được, hình thể như thế nào cũng chẳng sao.”

Đối với dị văn khủng bố mà nói, chỉ có bản thể mới là khuôn mặt duy nhất.

Dương Nguyên Nhất: “Dáng vẻ bản thể của anh như thế nào? Em biết bây giờ em không thể nhìn, nhưng anh có thể miêu tả em nghe một chút.”

Ngụy Diên Khanh do dự, phát hiện ý cười chế giễu trong mắt Dương Nguyên Nhất, cảm thấy như bị trêu chọc. Ngay lập tức anh đè cậu làm loạn một trận, vừa hôn vừa sờ, suýt chút nữa cướp cò súng.

Dương Nguyên Nhất cự tuyệt: “Ngày mai phải dậy sớm, em không muốn quá mệt mỏi.”

Thái độ đối phương kiên quyết, Ngụy Diên Khanh cũng không định ép buộc cậu, chỉ có thể ôm chặt Dương Nguyên Nhất, vùi vào cổ cậu hít sâu một hơi: “Ngủ với anh.”

Nghe thấy mệt mỏi trong lời nói của Ngụy Diên Khanh, Dương Nguyên Nhất định đẩy tay ra thì bỗng khựng lại, đổi thành ôm: “Hình thể và bản thể chưa hòa hợp?”

Ngụy Diên Khanh: “Không phải, đã hòa hợp hoàn toàn.”

Dương Nguyên Nhất: “Nhưng sao em thấy anh vẫn mệt vậy?”

Ngụy Diên Khanh: “Ngủ đông.”

“…..” Dương Nguyên Nhất cho Ngụy Diên Khanh cái danh tên lừa đảo, sau đó lặng lẽ cùng anh chìm vào giấc ngủ. Sắc trời bên ngoài âm u, trong phòng tĩnh lặng, một cái chăn bọc hai người, ấm áp thoải mái làm người khác buồn ngủ.

Khoảng tám giờ tối hai người rời giường, rửa mặt sau khi điện thoại của tổ trưởng tiểu tổ đang xử lý vụ án ‘Dị dạng’. Tổ trưởng họ Lại, đã chuẩn bị sẵn tiệc rượu tiếp đãi bọn họ.

Tổ trưởng Lại từng hợp tác một vụ án lớn với văn phòng thám tử, từng gặp qua Ngụy Diên Khanh, bởi vậy biết anh rất lợi hại. Nhưng hai cấp dưới hắn dẫn theo chưa từng trực tiếp hợp tác với văn phòng thám tử, luôn cho rằng đồn đại về dị văn của văn phòng thám tử chỉ là phóng đại.

Vốn đã không phục văn phòng thám tử, kết quả đợi bọn họ gần bốn tiếng còn phải đích thân gọi điện mời sang, tâm tình bất mãn đạt đến đỉnh điểm.

Hai người Chương Hiểu Bạch, La Hồng Thịnh ngồi một bên, thái độ bất bình: “Chú Lại, chúng ta ở cục đợi bọn họ bốn tiếng mà bọn họ còn ngủ! Quá xem thường người khác.”

La Hồng Thịnh: “Không coi ai ra gì. Chú Lại, sao chú còn mời khách làm gì? Người ta hoàn toàn không muốn đến.”

Tổ trưởng Lại đặt ly rượu xuống: “Đừng nói bậy, bọn họ không có nghĩa vụ phải tới gặp chúng ta. Bọn họ cũng không biết chúng ta đã chờ bốn giờ, hai đứa không thông báo cho người khác tới gặp mặt, người ta không tới thì trách ai. Đừng quên, lần này chúng ta mời họ đến hỗ trợ.”

Chương Hiểu Bạch liếc mắt, vô cùng bất mãn: “Chúng ta cũng có thể giải quyết, thêm chút thời gian nữa, nhất định có thể bắt được quái vật kia.”

Tổ trưởng Lại: “Thêm chút thời gian? Con quái vật kia xuất hiện, từ lúc giết mấy thai phụ tới giờ đã ba tháng, mấy đứa không tra được dù chỉ là chút manh mối. Huống chi con quái vật này đã được ghi lại trong hồ sơ hai mươi năm trước, lúc đó người ta không giải quyết được, chỉ bằng hai đứa là xử lý sạch sẽ được hả?”

Chương Hiểu Bạch: “Chú Lại cũng không thể nói như vậy, hai mươi năm trước và bây giờ rất khác nhau. Thời đại tiến bộ, tụi con cũng tiến bộ. Hai mươi năm trước, các tiền bối tốn hai hay ba năm cũng không bắt được, chí ít trong vòng ba tháng tụi con đã nắm giữ được một phần tình hình của quái vật kia.”

Tổ trưởng Lại hừ lạnh: “Không phải là tài liệu trước kia quá đầy đủ hay sao? Được rồi, hai đứa khiêm tốn một chút, đừng làm người ta chê cười.”

Vừa dứt lời, tiếng gõ cửa vang lên. Tổ trưởng Lại nói vào đi, cửa liền bị đẩy ra, hai người thanh niên xuất sắc bước vào. Hai người này là Dương Nguyên Nhất và Ngụy Diên Khanh, sau khi bọn họ nhận được điện thoại của tổ trưởng lại liền rửa mặt rồi xuống dưới đây. Phòng riêng được cách âm rất tốt, hai người không nghe thấy bọn họ oán giận bất mãn, nhưng cho dù nghe thấy cũng chẳng quan tâm.

Tuy rằng không nghe thấy oán giận, nhưng nhìn sắc mặt và thái độ của hai tổ viên khá trẻ tuổi kia thì Dương Nguyên Nhất đã biết rõ. Trong phòng riêng có tổng cộng ba người, một người trung niên và hai thanh niên, một nam một nữ.

Ngụy Diên Khanh thờ ơ đảo mắt ngay lập tức làm mọi người thu lại tâm tình. Gương mặt anh như yêu, cảm giác tồn tại lúc có lúc không, nhưng ở đây đều là dị văn, rất mẫn cảm với dị văn cường đại. Nhìn anh không cảm giác được mạnh hay yếu, làm người khác kiêng kỵ.

Chỗ tốt lớn nhất khi hình thể và bản thể dung hòa chính là kinh khủng sẽ không dễ dàng tiết ra ngoài, càng dễ khống chế kinh khủng làm người khác sợ hãi. Bây giờ anh không cần đeo đồ bạc, không cần hàng năm phải trốn trong lầu ba văn phòng thám tử áp chế tiết kinh khủng ra ngoài.

Tổ trưởng Lại mời bọn họ ngồi xuống, giới thiệu hai cấp dưới trẻ tuổi cho hai người làm quen. Thái độ Ngụy Diên Khanh lạnh nhạt, không định phản ứng, Dương Nguyên Nhất không thể làm gì khác hơn là chào hỏi với tổ trưởng Lại.

Không bao lâu, rượu cùng thức ăn được đưa lên, Ngụy Diên Khanh lấy chén nhỏ gắp thịt và đồ ăn Dương Nguyên Nhất thích, đặt trước mặt cậu. Sau đó lại ghé vào tai cậu khẽ căn dặn, cuối cùng mới rót một ly rượu từ tốn uống.

Tổ trưởng Lại không cảm thấy quái dị, nhưng Chương Hiểu Bạch và La Hồng Thịnh thấy rất rõ ràng, trong mắt hiện lên một tia cười nhạo, cảm thấy quái vật này của văn phòng thám tử không chỉ có danh phó kỳ thực* mà còn quan hệ hỗn loạn.

(Danh phó kỳ thực: danh tiếng giống như thực tế)

Dương Nguyên Nhất cười cười: “Tổ trưởng Lại khách sáo quá.” Nói xong, dưới sự ra hiệu của Ngụy Diên Khanh, cậu cầm đũa lên định gắp rau thì chợt phát hiện có một giọt nước nhỏ xuống trước mặt.

Cậu hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà. Trên trần nhà xuất hiện một vùng đọng nước rộng nửa mét, nhìn kỹ thì giống như là tay chân người cuộn lại. Giọt nước từ bên trên thẩm thấu chảy xuống.

Dương Nguyên Nhất kinh ngạc, đây là lầu hai khách sạn mà nhỉ. Trần nhà thấm nước? Phòng trên lầu ba bị ướt?

Chương Hiểu Bạch thấy cậu ngẩng đầu nhìn chằm chằm trần nhà thì hỏi: “Trên trần nhà có hoa sao? Sao nhìn không chớp mắt luôn vậy?” Vừa nói vừa gắp một viên thuốc bỏ vào miệng nhai.

Dương Nguyên Nhất: “Các người không nhìn thấy sao?”

Tổ trưởng Lại: “Thấy cái gì?”

Tất cả bọn họ đều cảm thấy khó hiểu, quả thật không nhìn thấy một vùng đọng nước hình người trên trần nhà. Dương Nguyên Nhất vô thức nhìn sang Ngụy Diên Khanh, anh đặt ly rượu xuống, lấy đi chén nhỏ trước mặt Dương Nguyên Nhất: “Ra ngoài ăn, thức ăn trong khách sạn không sạch sẽ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.