Quỷ Súc Đại Lão Và Tiểu Yêu Tinh

Chương 11



Tiểu yêu tinh không nói được mình mang tâm trạng thế nào mà cầm tiền đi đến đây.

Cha Mạnh Chấn không thể xem là một người thân thiện.

Lúc đó cậu còn đang ở trong bệnh viện, vừa truyền dịch vừa nghe bác sĩ tâm lý lầm bầm trị liệu.

Nhưng lòng cậu cảm thấy thật sự không cần trị liệu.

Chỉ cần xem trận cưỡng dâm bỏ dở nửa chừng này là một lần làm việc bình thường, cậu sẽ không bị ác mộng dằn vặt nữa.

Cậu lẳng lặng nhìn bác sĩ tâm lý, nhẹ giọng nói: "Bác sĩ, tôi không cần anh giúp, tôi không sao."

Bác sĩ tâm lý nói: "Cậu gặp chấn thương rất nghiêm trọng. Lâm Duyên, cậu nhất định phải để một người giúp cậu vượt qua. Tôi không phải người nhà cậu, không phải bạn bè, tôi là bác sĩ, tôi nhận tiền làm việc, không cần cậu quan tâm đến tâm trạng của tôi."

Tiểu yêu tinh kinh ngạc nhìn bác sĩ.

Bác sĩ nói: "Phần lớn mọi người đều như vậy, bọn họ lo lắng tâm trạng tiêu cực của mình sẽ ảnh hưởng tới người xung quanh, liền chọn chịu đựng đau đớn. Cậu thì sao? Lâm Duyên, cậu thật sự chưa từng dằn vặt bản thân sao?"

Tiểu yêu tinh nhắm mắt lại, nỗ lực không nghĩ tới chuyện này nữa.

Bác sĩ tâm lý thở dài, đi ra khỏi phòng bệnh, nói với cha Mạnh trong hành lang: "Cậu ấy cần một hoàn cảnh mới."

Thế là cha Mạnh đi vào, mặt không chút cảm xúc nói: "Lâm Duyên, con trai tôi vì cậu mà xảy ra tai nạn giao thông giữa trời tuyết, bác sĩ nói có thể nó sẽ không tỉnh lại nữa."

Tiểu yêu tinh khẽ run rẩy.

Cha Mạnh nói: "Lâm Duyên, tôi chỉ có một đứa con trai, cậu không cần, cũng đừng chà đạp con trai tôi."

Lòng tiểu yêu tinh đau đến phát run.

Cậu nên phẫn nộ, nên gào thét nói rõ là con ông phá hủy cuộc đời tôi.

Nhưng cậu không gào lên được.

Cổ họng cậu nghẹn lại, nỗi tuyệt vọng chắn ngang ngực khiến cậu mất cảm giác trước những lời trách cứ, chỉ muốn mơ mơ màng màng sống trong thế giới của mình.

Cha Mạnh lấy ra một tờ hợp đồng, nói: "Lâm Duyên, rời khỏi đây, cách xa con trai tôi một chút. Nó thật sự từng có lỗi với cậu, thế nhưng không đến mức phải làm chó cho cậu cả đời, cậu cho rằng lần này hứng thú của nó có thể kéo dài mấy ngày?"

Tiểu yêu tinh nói: "Tôi không ký hợp đồng, ngài lo xa quá rồi, tôi sẽ tự mình biến mất trước mặt Mạnh Chấn."

Cha Mạnh nói: "Cậu không làm được, nó vĩnh viễn có thể tìm được cậu. Chỉ có tôi có thể khiến cậu hoàn toàn biến mất trong thế giới của nó."

Tiểu yêu tinh kỳ thực rất sợ hãi.

Cậu sợ thứ tình cảm đến nhanh đi cũng nhanh của đại lão, cậu sợ mình lại lần nữa rơi vào cạm bẫy, chết không có chỗ chôn.

Khoảng cách giữa thân phận địa vị quá xa, cậu vĩnh viễn không có tư cách cùng Mạnh Chấn đồng quy vu tận.

Những ngày tháng ở nước ngoài cũng không dễ vượt qua.

Tiểu yêu tinh ký với cha Mạnh một bản hợp đồng rất chi tiết, tỷ như không được đến gần Mạnh Chấn quá 200 mét, không cho gặp mặt Mạnh Chấn, không cho gọi điện, không cho nhắn tin, không cho viết thư, không cho chủ động dùng bất kỳ phương thức nào liên hệ với Mạnh Chấn.

Nếu như vi phạm, Mạnh gia sẽ thu hồi hết thảy giúp đỡ, cũng sẽ khiến cậu hoàn toàn thân bại danh liệt.

Tiểu yêu tinh đứng giữa tuyết lớn nước ngoài, ôm một đống tài liệu học tập trong lòng.

Cậu vẫn cứ muốn học kiến trúc, thế nhưng kết quả học tập của cậu thật sự giảm sút nhiều lắm, để bù lại phải rất gian nan.

Nhà họ Mạnh không phải làm từ thiện, sẽ không chủ động làm bất cứ chuyện gì cho cậu, hết thảy chỉ có thể tự mình gánh vác.

Lúc học ở nước ngoài, cậu còn muốn làm tình nguyện, còn muốn tham gia mấy cuộc thi, muốn đi hết tất cả những nơi có cơ hội đến.

Cậu cần kết quả học tập, còn cần một lá thư giới thiệu đủ sức nặng.

Xe buýt dừng trước mặt cậu. Tiểu yêu tinh vội vã đạp tuyết chạy lên.

Xe vắng tanh, phải đi hai tiếng rưỡi mới đến được phòng cậu thuê.

Tiểu yêu tinh ngồi trên xe, tranh thủ đọc sách.

Lúc học cấp ba, Mạnh Chấn luôn tới quấy rầy cậu.

Giờ tự học buổi tối, hắn hí hoáy viết gì đó, giữa phòng học đông đúc, hắn ném một cục giấy sang góc lớp bên kia, cục giấy chuẩn xác rơi trúng gáy cậu.

Cậu ngẩng đầu, trông thấy thiếu niên Mạnh Chấn nháy mắt với mình, như con husky ngốc nghếch nhe răng nhếch miệng.

Cục giấy có khi viết chữ, có khi là mấy hình vẽ linh tinh của Mạnh Chấn.

Một con chó vừa to vừa xấu nằm trên mặt đất sủa gâu gâu với cậu.

Tiểu yêu tinh bị chọc, phì cười, lại cắm đầu vào sách giáo khoa.

Bên ngoài xe, tuyết rất lớn, nước mắt cậu chậm rãi rơi ướt sách giáo khoa, theo gò má chảy xuống khăn quàng cổ.

Lúc xuất ngoại, cha Mạnh không cho cậu đi thăm Mạnh Chấn, cậu chỉ có thể từ chỗ y tá hỏi thăm được, thiếu gia nhà họ Mạnh bị thương vô cùng nặng, không biết phải ngủ đến khi nào.

Cha Mạnh Chấn lạnh lùng đưa cậu đến sân bay, lạnh nhạt nói: "Lâm Duyên, tôi không có ý kiến gì với nghề nghiệp của cậu, nhưng cậu không xứng với con trai tôi, cậu cũng không thích nó đến thế."

Tiểu yêu tinh không phản bác, trong tình huống đó có phản bác gì đi nữa cũng chỉ rất buồn cười.

Cậu không dám yêu Mạnh Chấn, không dám đem tương lai của mình giao phó cho một đại thiếu gia hỉ nộ vô thường.

Nói cho cùng, bởi vì cậu không có gì cả.

Cậu không hề tự tin để như một người bình thường yêu đương một trận không hề sợ hãi không ai nợ ai.

Tiểu yêu tinh hít hà, vừa thầm nhớ bài học vừa nhanh chân đi về phía phòng thuê.

Ngày mai bốn giờ sáng phải thức dậy giao sữa bò, bảy giờ đến trường học, buổi chiều tiếp tục nghiên cứu tài liệu.

Thời gian biểu của cậu bây giờ rất dày đặc, cậu không có thời gian để nhớ tới quá khứ, nhớ lại rốt cuộc mình đã trải qua mười năm khổ sở thế nào.

Trở lại phòng thuê, chủ nhà đã ngủ.

Tiểu yêu tinh rón rén trở về phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, bắt đầu viết thư ứng tuyển.

Ngày mai cậu phải gặp một vị giáo viên, nhờ giáo viên viết một lá thư giới thiệu, còn đang suy nghĩ nên nói thế nào với giáo viên.

Cậu mới sang nước ngoài nửa năm, tiếng Anh còn mang giọng điệu của trường trung học trong nước, lo lắng giáo viên sẽ không thích.

12 giờ 15 phút, tiểu yêu tinh dụi mắt lên giường ngủ.

Tuy cậu có rất nhiều chuyện muốn làm, thế nhưng cậu nhất định phải cho mình thời gian nghỉ ngơi.

Nếu cậu gục ngã ở nơi đất khách quê người, không ai có thể chăm sóc cậu, cũng không ai thay cậu làm hết những chuyện cần làm.

Vì vậy cậu nhất định phải khỏe mạnh.

Tuyệt đối không thể gục ngã vào lúc này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.