Quỷ Súc, Đẳng Ngược Ba!

Chương 38: Ra vẻ dễ thương lại bị khinh thường



Gần đây Vạn Tư Tề cảm thấy áp lực thật lớn, sau khi hắn cho rằng đệ đệ nhà mình đã đi vào quỹ đạo chăm chỉ học hành ngày ngày tiến bộ, hành vi thường ngày của người nào đó lại bắt đầu trở nên khó có thể phán đoán.

Dưới đây là những việc đã xảy ra~

Ngày thứ nhất:

Hạ nhân gửi thư: “Tam thiếu gia hôm nay được nghỉ, giờ Ngọ ra khỏi cửa, giờ Dậu (5-7h tối) sau khi về phòng, kêu thảm thiết đến nửa đêm. Đồng thời không cho phép bất cứ ai lại gần, quấy nhiễu, hỏi han.”

Vạn Tư Tề trả lời thư: “Chuẩn bị nước đường mật ong cho thiếu gia.”

Ngày thứ hai:

Hạ nhân gửi thư: “Tam thiếu gia hôm nay sau khi tan học về, cũng kêu thảm thiết giống như hôm qua, mức độ thảm thiết so với hôm qua có giảm một chút.”

Vạn Tư Tề hồi thư: “Án binh bất động, tiếp tục chuẩn bị nước đường mật ong.”

Ngày thứ ba:

Hạ nhân gửi thư: “Hôm nay sau khi thiếu gia về phòng, không còn kêu thảm nữa, mà dường như chuyển sang lớn tiếng chửi rủa, Tam thiếu gia cửa lớn cửa nhỏ đều đóng chặt, không nghe rõ nội dung trong đó.”

Vạn Tư Tề hồi thư: “Đến học viện Cam Đường hỏi xem, có ai khiến Tam thiếu gia không vui hay không.”

Ngày thứ tư:

Hạ nhân gửi thư: “Tiểu nhân đã đến học viện Cam Đường hỏi, Tam thiếu gia từ trước đến nay vẫn chỉ độc lai độc vãng, ngoại trừ người trông coi thư quán, không giao thiệp với bất kỳ ai, người trông coi thư quán đó cũng lớn tuổi, trước nay không hay hỏi chuyện, Tam thiếu gia hẳn không có chuyện không vui tại học viện. Tam thiếu gia hôm nay sau khi về phòng, thở dài không thôi, nghe rất bi thương.”

Vạn Tư Tề hồi thư: “Tìm cơ hội nói bóng nói gió, hỏi thiếu gia xem, có việc gì cần giúp đỡ hay không.”

Ngày thứ năm:

Hạ nhân gửi thư: “Tam thiếu gia vẫn không cho người khác hỏi thăm, hôm nay trong phòng, không kêu thảm không chửi rủa không thở dài nữa mà dường như cảm thán, âm thanh rất kỳ lạ.”

Vạn Tư Tề hồi thư: “Ngày mai làm như vô ý xông vào, nhất định phải làm rõ Tam thiếu gia đang làm gì.”

Ngày thứ sáu:

Hạ nhân gửi thư: “Hôm nay tiểu nhân nhằm lúc thiếu gia đang học tiếng gà gáy thì phá cửa mà vào, Tam thiếu gia trả lời, ngài ấy đang hát.”

Vạn Tư Tề: “……”

Thật lâu, thật lâu, thật lâu.

Vạn Tư Tề hồi thư: “Nói với thiếu gia, có sở thích là rất tốt, nhưng cần phải có chừng mực. Có thể suy nghĩ đổi sang một sở thích khác.”

Ngày thứ bảy:

Hạ nhân gửi thư: “Hôm nay, Tam thiếu gia trong phòng thở ngắn than dài, ra vẻ rất khổ não.”

Vạn Tư Tề hồi thư: “Nói với thiếu gia là y hát rất hay, nhớ chuẩn bị nước đường mật ong cho y.”

Làm một phụ huynh dối lòng để dỗ dành trẻ nhỏ, Vạn Tư Tề vẫn luôn cảm thấy áp lực thật lớn.

~~~~~~~~~~~~~~

Nhìn thấy bài tập giải trừ lời nguyền rất hiệu quả, Hoắc Cải càng ra sức, ra sức lại ra sức chuyên chú hơn vào nó, cho nên vừa về đến nhà là cần cù suy nghĩ.

Sau khi siêng năng phấn đấu sáu đêm, Hoắc Cải cuối cùng cũng bị khuất phục trước ánh mắt không chút kiêng nể của hạ nhân “Thiếu gia, ngài đang hát cái quái quỷ gì thế?”, từ bỏ ý nghĩ lấy ra một bài hát trong kho âm nhạc nghèo nàn đến đáng thương của mình để hát cho người ta nghe.

Hát không được rồi, nhạc khí cũng không biết, phải làm thế nào đây?

Sau khi triệt để lăn ga giường thành một cái ổ chó, Hoắc Cải cuối cùng hoàn toàn tỉnh ngộ, tư duy của mình hoàn toàn đã bị hành vi lúc trước của Đông Phương Vị Minh dắt vào ngõ cụt rồi, cứ cho rằng nhĩ thức = âm nhạc, mà nhĩ thức chính là cảm nhận của thính giác, cũng không nhất định không phải âm nhạc thì không được.

Kỳ thực điều kiện âm nhạc của bản thân Vạn Nhận Luân vốn đã rất tốt, chỉ cần không cố ý khống chế, cả người đều như một búp bê bơm khí sống động, hít thở liền như thở gấp, mà thở dài thì như rên rỉ, nói chuyện thì như tiếng kêu khi làm tình. (Bụi: Hic, nhân vật chính của bạn Cải không khác gì “ếch” doll(_ _!!))

Sau khi tiếp tục “Liễu ám hoa minh”, Hoắc Cải rất nhanh liền nhận ra “hựu nhất thôn” đó đã hoang phế thành đống đổ nát rồi: Đông Phương Vị Minh người ta căn bản không thiếu búp bê bơm hơi, lầu các của người ta tràn đầy những con búp bê bơm hơi đó rồi.

(Bụi: Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn –  thấp thoáng trong bóng hoa bóng liễu, lại thấy 1 thôn làng, ý chỉ tưởng đã vô vọng thì lại tìm thấy hy vọng (thôn làng).)

Cho nên, Hoắc Cải lại nằm dài trên giường, buồn bực lăn qua lăn lại, lăn qua lăn lại…

Cho nên, lại ngày nghỉ tiếp theo, cậu học trò Hoắc Cải rất nghiêm túc nghiên cứu bài tập về nhà không thể không đối mặt với hiện thực chỉ có thể nộp giấy trắng. Cho đến khi trên đường đến Tú Bị Các cậu gặp được một đại thúc bán động vật nhỏ…

Hệ nhân vật cute trên mạng bất chợt thoáng hiện lên trong đầu Hoắc Cải, cho nên tế bào thần kinh của cha kế bắt đầu làm việc hết công suất, một, hai, ba, suy nghĩ kết thúc, phương án có khả năng, kết quả chưa biết thế nào.

Hoắc Cải quyết định thật nhanh, chọn mua lấy một con vật nhỏ, hừ hừ, không quan tâm nó là mèo đen mèo trắng, cho thể khiến chủ nhân thích thì chính là một con mèo ngoan!

Cùng lúc đó, Đông Phương Vị Minh tâm hồn treo ngược cành cây, đợi trong phòng mình, mở cửa sổ, thỉnh thoảng lại ngó ra ngoài cửa sổ. Ngay cả tân sủng yêu mị thấu xương bước vào từ lúc nào cũng không phát hiện ra.

Hành Lộ chọn ra quả vải, thứ Đông Phương Vị Minh thích ăn nhất từ trên những bàn sắp đầy hoa quả điểm tâm rượu ngon, bóc vỏ, tách hạt, nhón bước đến bên cạnh Đông Phương Vị Minh, sau đó dâng lên miệng hắn: “Chủ nhân, có tâm sự gì sao?”

Đông Phương Vị Minh đẩy quả vải ra, mắt phượng híp lại: “Ai cho phép ngươi bước vào?”

“Chủ nhân, mấy hôm nay ngài muốn Hành Lộ buộc lụa đỏ, Hành Lộ lại nghĩ ra một cách buộc mới rồi, cho nên mạo muội đi vào, muốn cho chủ nhân xem xem.” Hành Lộ vừa nói vừa chầm chậm đong đưa eo, kéo tấm áo xanh sậm mỏng như cánh ve ra, nhẹ nhàng vất xuống đất’.

Dây lụa màu đỏ quấn tầng tầng lớp lớp trên hông, dày đặc một màu đỏ rực rỡ. Sợi dây buộc không chặt, dường như lúc nào cũng có thể rơi xuống từ trên cái hông trắng trẻo đó, lộ ra mật địa được che giấu phía sau, thuần túy như tuyết, lộng lẫy như lửa.

Tình cảnh thế này thực sự có chút quá mức phiến tình, lại cộng thêm khuôn mặt xinh đẹp mang theo sự e lệ ngập ngừng của Hành Lộ, càng khiến người ta không nhịn được ý loạn tình mê.

Thế nhưng Đông Phương Vị Minh lại có biểu cảm xoi mói “Miếng thịt ba chỉ này ngon thì ngon thật, nhưng mà hơi nhiều mỡ một chút.”, trách mắng: “Hành Lộ, nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, không được cười, cười sẽ thành ra siểm nịnh, phải ra vẻ nghe lời, ngoan ngoãn nhưng phải ẩn chứa sự xa cách, bộ dạng này của ngươi thực sự quá tục, cũng chỉ mấy tên phú thương đầu hói bụng phệ mới thích.”

Hành lộ có chút ủy khuất cắn chặt răng, thu lại nét cười phơi phới, chỉ chừa lại đôi mắt hàm chứa tình cảm, không chớp mắt nhìn Đông Phương Vị Minh đầy chăm chú.

Hành Lộ có thể nổi bật trong thiên quân vạn mã của Tú Bị Các cũng coi như có thiên phú dị bẩm, thế nhưng không biết tại sao, từ sau khi Đông Phương Vị Minh biết đến khẩu hiệu “cực diễm sinh ra từ cực thanh” của Hoắc Cải, khẩu vị một ngày thay đổi ba lần, không ngừng tiến hành thử nghiệm có tính sáng tạo với đám tiểu quan nhà mình, còn không ngừng bới lông tìm vết, khiến cho một tân tú (秀) của tướng công quán thành tân tú (锈) của tướng công quán luôn. (Bụi: Tác giả chơi chữ, chữ “tú” đầu tiên có nghĩa là tài ba, xuất sắc, chữ “tú” thứ hai có nghĩa là rỉ sắt. Ý là tân tú của tướng công quán bị bợn này soi mói cho không còn cái gì là tài giỏi nữa.)

Không phải Hành Lộ không biết, thực sự là thế giới này thay đổi quá nhanh. Ngành nghề bán hoa cổ xưa này muốn hiểu được những lý luận vĩ đại tổng hợp của Hoắc Cải về dục hệ, đồng phục hệ, trói buộc hệ còn cần phải có thời gian để tìm hiểu và phát hiện.

‘Tại sao cho dù làm như thế nào cũng không thể tái hiện lại sự kinh diễm lúc đó chứ?’ Ông chủ hộp đêm nào đó thân kinh bách chiến hiện giờ đang rối như tơ vò khi nghĩ về vấn đề kỹ thuật, ‘Chẳng lẽ là không đúng người?’ Nghĩ rồi lại nghĩ, ánh nhìn của Đông Phương Vị Minh lại vô thức liếc ra bên ngoài cửa sổ, sau đó, đôi môi mím chặt nhếch lên một độ cong dịu dàng, ‘Cuối cùng cũng đến rồi!’

“Lập tức ra ngoài, sau đó gọi người dẫn vị khách ở phía dưới lên phòng ta. Lúc ta và người đó ở cùng nhau, bất kỳ ai cũng không được vào phòng ta, nghe cho kỹ, bất kỳ ai cũng không được.” Đông Phương Vị Minh vừa chỉnh đốn lại trang phục, vừa lạnh lùng dặn dò Hành Lộ.

“Vâng, thưa chủ nhân.” Hành Lộ liếc nhìn ra cửa sổ, liền nhìn thấy một thiếu niên vận đồng phục Nho sinh đang ôm cái gì đó chậm rãi đi vào Tú Bị Các.

Hình ảnh chủ nhân tìm kiếm trên người ta, thì ra là… quả bí đao lùn nhà ngươi ư?

“Ngươi đến muộn đấy.” Đây là câu đầu tiên Đông Phương Vị Minh nói khi nhìn thấy Hoắc Cải bước vào.

Người nào đó mặt dày không chút xấu hổ qua quýt nói: “Đại khái là ta đã đi lạc trên con đường nhân sinh.”

Đông Phương Vị Minh nhìn đống nhỏ trong lòng Hoắc Cải, hiếu kỳ hỏi: “Ngươi đang ôm cái gì vậy?”

“Ta cho ngươi xem một thứ hay ho.” Hoắc Cải thần bí chớp chớp mắt với Đông Phương Vị Minh, sau đó tự động đi vào gian trong, nửa quỳ trên thảm nhung, nhẹ nhàng thả thứ trong lòng mình xuống.

Đông Phương Vị Minh đi theo Hoắc Cải cũng ngồi xổm xuống bên cạnh, cúi đầu, nho nhỏ, trăng trắng, mềm mềm… là một con mèo nhỏ.

Hoắc Cải dùng ngón cái nhấc chân trước của con mèo con lên, quay đầu nhìn Đông Phương Vị Minh với ánh mắt sáng long lanh, Nhãn thần tất sát của tiểu động vật, khởi động!

“Nào, đến chào Đông Phương ca ca một cái đi, meo~”

Ánh mắt của Đông Phương Vị Minh thoáng chốc thay đổi…

Từ “Tên nhóc nhà ngươi sao lại mang mèo đến đây” thành “Tên nhóc nhà ngươi sao lại trẻ con đến thế”.

‘Này này, sao phản ứng có vẻ chán thế?’ Hoắc Cải từ lúc dùng chiêu này liền rơi vào tình thế cực kỳ bất lợi nhìn người nào đó vẫn thản nhiên, lập tức cảm thấy kỹ thuật ra vẻ dễ thương của mình chịu khinh bỉ nghiêm trọng.

‘Lão tử ngay cả trợ từ ngữ khí đệ nhất của hệ dễ thương là “meo~” cũng đều xuất ra rồi, đại thúc ngươi cho dù không ngã ngửa ra đất phun hai hàng máu mũi thì ít nhất cũng phải đỏ mặt tim đập ôm mũi run rẩy chứ?’ (Ặc =.=!!)

Cho nên Hoắc Cải không tin tà, quyết định thử thêm lần nữa.

Hoắc Cải đặt mèo con lông xù lên đỉnh đầu, móng vuốt của mèo con bám lấy thái dương mềm mại nằm úp xấp, như đội một cái mũ nhung xù. Một trên một dưới, một to một nhỏ, hai con mèo chớp chớp mắt đầy vẻ dễ thương về phía Đông Phương Vị Minh.

“Rất ngoan ngoãn phải không, meo?” Giọng nói non nớt mềm mại mang theo vị đạo của loài động vật thuộc họ mèo cọ cọ lăn lăn muốn được vuốt ve, deo dẻo như bánh mật được dải đẫy đường.

Quả nhiên, lòng chân thành cũng có thể làm mòn núi đá. Đông Phương Vị Minh ngây người nhìn Hoắc Cải mất mấy giây, cuối cùng không nhịn được, run rẩy đưa tay với tới cái đầu nhỏ của Hoắc Cải, sau đó…

Đặt lưng bàn tay lên trán Hoắc Cải.

Mặt Đông Phương Vị Minh đầy vẻ nghi hoặc: “Không sốt? Giọng mũi sao lại nặng thế?”

Chết tiệt! Hoắc Cải đội con mèo nhỏ trên đầu, bi phẫn vẽ lên sàn, Đông Phương Vị Minh ngươi là đồ người nguyên thủy không hiểu được cái dễ thương của động vật nhỏ, oa oa oa!

Sự thật chứng minh, tiểu động vật có lòng cá dạ chim vác theo ký chủ đi khắp nơi nũng nịu, tỏ vẻ dễ thương nhất định sẽ bị trời phạt. Kinh nghiệm không đúng, cho dù có là nhân vật chính, cứ muốn dùng chiêu thức cũ kỹ mà tung hỏa mù khán giả cũng sẽ bị sét đánh.

Mèo con há miệng, khe khẽ ngáp, sau đó đập đập đệm thịt màu hồng lên mái đầu Hoắc Cải vì chịu đả kích mà cúi gằm.

Hoắc Cải lặng lẽ thả mèo con từ trên đầu xuống, đặt trở về trên thảm nhung, tiếp tục ngồi xổm vẽ vòng tròn trên sàn.

“Chẳng lẽ… vừa rồi ngươi biểu diễn đạo của nhĩ thức?” Đông Phương Vị Minh vẫn rất thông minh, thế nhưng biểu cảm của Hoắc Cải càng trở nên u ám hơn.

“Kỳ thực, con mèo này khá ngoan ngoãn.” Đông Phương Vị Minh cẩn trọng vuốt đuôi Hoắc Cải.

Hoắc Cải không để tâm đến hắn.

Đông Phương Vị Minh không có chuyện gì làm đành giơ một ngón tay ra, chọc cái mũi hồng hồng của con mèo chơi.

“Ngao ô.” Mèo nhỏ rất ngầu, đớp luôn ngón tay, cắn, cắn, cắn.

Đông Phương Vị Minh nhìn chăm chăm con mèo đang cắn hết sức vui vẻ, không nói được lời nào…

Hoắc Cải thầm vỗ tay trong lòng, làm tốt lắm!

Đông Phương Vị Minh rút ngón tay ra, một ngón tay lật ngược con mèo lại trên sàn. Ấn vào bụng nó, vân vê, vân vê, vân vê, báo thù…

Hoắc Cải tức giận trừng mắt nhìn, Đông Phương Vị Minh ngươi là tên khốn kiếp không có lòng thương yêu động vật nhỏ!

Bắt gặp ánh mắt bừng bừng lửa giận của Hoắc Cải, Đông Phương Vị Minh gượng gạo thu bàn tay ác ma lại, làm ra bộ dạng của thầy giáo, hết sức nghiêm trang nói: “Đạo của nhĩ thức là dùng âm thanh để làm cầu nối. Ngươi cảm thấy học tiếng mèo kêu thì có ý nghĩa gì? Ngươi tuy còn trẻ, nhưng từ trước tới nay vẫn luôn trọng lễ nghĩa, có chút phong cách nho nhã, cho dù có bộc lộ tâm tính của thiếu niên cũng không đến nỗi thất lễ như vậy, hệt như trẻ con. Ta thấy thế chỉ cảm thấy ngươi khác hẳn thường ngày, rất quái lạ. Chứ chẳng nói gì đến mấy thứ như rung động này nọ.”

Hoắc Cải ôm hận quay đầu, gia không tính toán với người nguyên thủy như ngươi, người cười động vật dễ thương nhất định sẽ có một ngày khóc lóc vì nó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.