Hai người ra khỏi khách điếm Lạc Anh, Vạn Tư Tề gọi xe ngựa cho Hoắc Cải, đi thẳng về nhà. Hoắc Cải thò đầu ra cửa sổ xe, ngoái đầu nhìn khách điếm Lạc Anh được bao bọc bởi hoàng hôn, hoàng hôn u ám ăn mòn những mái cong của lầu các, giống như một quyển sách bị thấm nước, những nét vẽ tinh tế ban đầu không còn trông thấy rõ ràng, chỉ để lại một khối mơ hồ, không thể phỏng đoán.
Hoắc Cải hít sâu một hơi, thôi không nhìn nữa, hai mắt khe khẽ híp lại:
Tiểu Minh coi như đã kết thúc phần một, theo thứ tự của tác phẩm, tiếp theo là đến Trần Bách Chu rồi. Lúc đầu viết “Tiện thụ Vạn Nhận Luân”, vốn định sau khi Vạn Nhận Luân bị Đông Phương Vị Minh chơi đùa chán chê liền trực tiếp vứt ra tiếp khách, diễn vở sửu nam chà đạp mà mình kỳ vọng nhất. Cũng may lúc đó độc giả lên tiếng phản đối đem tiểu thụ cho mấy đại thúc tiểu tốt, bằng không…
Vừa nghĩ đến bản thân suýt chút nữa phải đối mặt với cục diện bi thảm — cúc hoa bị vô số đại thúc không biết tên làm cho tan nát, Hoắc Cải liền không thể không chân thành cảm tạ đông đảo độc giả.
Hoắc Cải lau lau mồ hôi lạnh trên trán, chuyển tư duy về đúng quỹ đạo: Trong “Tiện thụ Vạn Nhận Luân”, hai tên xui xẻo này gặp nhau tại Tú Bị Các vào tháng Tám, sau đó Vạn Nhận Luân liền được Trần Bách Chu mua về nhà, coi như thế thân của mối tình đầu Thường Cốc Phong mà OOXX. Hiện giờ mới là cuối tháng Tư, Trần Bách Chu vẫn chưa nhậm chức thích sử Khôn thành, tòa Trần phủ kim ốc tàng kiều vẫn chưa được xây dựng. Phải đi đâu để tìm Trần đại nhân đây? Hay là đi giải quyết Vũ Vô Chính trước, tên thủ lĩnh sơn trại này dễ tìm hơn nhiều…
Vạn Tư Tề vừa quay đầu sang, liền nhìn thấy bộ dạng giảo hoạt như đang tính toán điều gì của Hoắc Cải, trong lòng không khỏi chột dạ. ‘Nhóc con không phải đã đoán ra lúc trước mình giả vờ ngất đấy chứ?’
Sau hai lần tận mắt chứng kiến thủ đoạn tàn ác tiêu diệt công của Hoắc Cải, Vạn Tư Tề có nảy sinh ra một chút ám ảnh tâm lý cũng không phải điều đáng ngạc nhiên. Cho nên, hắn quyết định đánh phủ đầu: “Tam đệ, hiện tại đệ có thể giải thích cho ta tại sao đệ lại phải ăn mặc như vậy bí mật gặp mặt Đông Phương các chủ rồi chứ?”
Hoắc Cải đang suy nghĩ vấn đề nghiêm túc “nên ngược Trần Bách Chu trước hay là ngược Vũ Vô Chính trước”, bất ngờ không kịp đề phòng, bị câu hỏi của Vạn Tư Tề giật mình nhớ ra, hiện tại vẫn còn cần lừa gạt một vị đại thần. ‘Đã theo người ta đến tận khách điếm rồi, vậy thì Vạn Tư Tề trước đó nhất định đã điều tra qua, không phải đã nói là “Đệ đã không muốn ta quản, ta cũng không tự khiến mình mất mặt làm gì.” sao? Nam nhân à, tên của ngươi chính là khẩu thị tâm phi!’
Hoắc Cải gan to hơn hỏi ngược lại: “Vậy huynh có thể giải thích một chút sao huynh lại theo dõi đệ không?”
“Đệ nếu đã muốn giấu ta, ta tất nhiên chỉ còn cách tự mình điều tra, nếu như đệ xảy ra chuyện, ta còn có thể tiếp ứng.” Vạn Tư Tề bình tĩnh giải thích.
“Huynh nếu như đã muốn xem rõ, vậy đệ liền để huynh xem cho rõ.” Hoắc Cải vừa nói vừa động thủ, ngón tay nắm lấy đai lưng kéo ra, cởi áo ngoài ra, lại tháo tiếp đai lưng áo trong, tiếp tục cởi.
Hoắc Cải dứt khoát nhanh nhẹn tháo đai cởi đồ khiến Vạn Tư Tề hết hồn, trong lòng căng thẳng, giơ tay lên, vội vàng kéo màn che cửa sổ xe lại – bộ dạng quần áo không chỉnh tề của đệ đệ, tuyệt đối, tuyệt đối không thể để người khác nhìn thấy!
Y phục cởi một nửa, trong thùng xe u ám, thân thể đơn bạc của thiếu niên mờ mịt như yêu mỵ chờ bên cửa sổ lúc thư sinh chong đèn đọc sách đêm khuya, thịt như ngọc da như tuyết, điểm hồng run rẩy, bông cúc xăm yêu dã.
Vạn Tư Tề nhìn tấm thân mê hoặc của Hoắc Cải, ngồi yên bất động, thản định chờ lời giải thích.
Đối diện với loại yêu nghiệt hành xử bất thường như Hoắc Cải, Vạn Tư Tề đã kiên định phương châm hành động “Địch không động ta không động, địch mà động ta quan sát.” từ lâu. Đừng nói Hoắc Cải cởi đồ ra, cho dù y có trực tiếp nhảy bổ vào tỏ tình, trước khi chưa khẳng định chắc chắn tên nhóc này ôm ấp yêu thương thật hay là ném đá dò đường, Vạn Tư Tề đều sẽ không đáp lại.
“Huynh xem bông cúc này có khác so với lúc trước huynh nhìn thấy không?” Hoắc Cải chỉ vào cúc hoa trên ngực, nghiêm túc hỏi.
Đường nét đỏ tươi nổi lên trên da thịt trắng nõn, kết thành một đóa hoa rực rỡ, lại chậm rãi núp vào trong ánh nước ướt át, hồn nhiên ngây ngô. Mà so với lần trước nhìn thấy, những cánh hoa giương nanh múa vuốt đã giảm đi một nửa, trở nên hòa thuận hơn nhiều.
Vạn Tư Tề khẽ híp mắt lại, một tay nắm lấy vai của Hoắc Cải, ghé sát đầu vào, cẩn thận quan sát, ngón tay còn men theo đường viền của cúc hoa, được đằng chân lân đằng đầu, chầm chậm vẽ một vòng.
Hoắc Cải bị sờ giật mình, thầm nghĩ tên này cũng thật cẩn thận quá, tiến gần xem không nói, còn dùng tay sờ một lượt để xác nhận. Chữ tín của gia kém tới vậy sao?
“Dường như giảm đi không ít.” Vạn Tư Tề ăn đậu hủ non mỹ mãn chậm rì rì thu tay lại.
Hoắc Cải khoác lại áo, nói: “Đệ lén đi tìm Đông Phương Vị Minh chính là muốn nhờ hắn giải quyết ấn ký này, dù sao hắn cũng làm nghề đó, khá quen thuộc với thứ này. Còn về việc ăn mặc như yêu tinh, chính là cái giá phải trả khi nhờ hắn giúp, trước mỗi lần gặp mặt, hắn đều đưa ra những yêu cầu kỳ quặc. Đệ có việc nhờ người ta, tất nhiên không thể không làm theo.”
Tiểu đệ, bản lĩnh nói dối không chớp mắt của ngươi đúng là càng lúc càng xuất sắc… Vạn Tư Tề đi trong mê cung thực giả khó phân do Hoắc Cải dựng lên tỏ ra áp lực rất lớn, đồng thời đồng cảm sâu sắc với Đông Phương Vị Minh bị ném rau thối đầy người.
Hoắc Cải thắt lại đai lưng, tiếp tục nói dối: “Nhưng sau mấy lần tiếp xúc, đệ phát hiện hắn có ý kéo dài, lại có ý muốn thân thiết với đệ. Vốn định dỗ ngọt hắn, để giải quyết sạch sẽ ấn ký. Nhưng không ngờ huynh lại chọc gậy bánh xe, kế hoạch đổ vỡ, chỉ còn cách mượn huynh giả làm người yêu, gạt bỏ ý định của hắn, không dính dáng gì tới nhau nữa.”
Vu cáo, vu cáo một cách rõ ràng; đổ tội, đổ tội một cách trắng trợn. Thế nhưng Vạn Tư Tề chỉ có thể trong bụng hiểu rõ mà giả vờ hồ đồ, cắn răng xin lỗi: “Là do ta tự làm theo ý mình, nếu như đệ và hắn đã chấm dứt hoàn toàn, cúc hoa trên ngực hiện giờ phải xử lý thế nào?”
“Đệ tự có tính toán riêng, lần sau nếu như huynh định nhúng tay vào làm ơn báo cho đệ một tiếng.” Đối với hành vi không mời mà đến này của Vạn Tư Tề, Hoắc Cải không phải bất mãn bình thường, mấy thứ quảng cáo chèn vào phim, ta ghét nhất.
“Được.” Vạn Tư Tề hàm hồ đồng ý, rất có cảm giác rầu rĩ khi lòng tốt không được tiếp nhận.
Hoắc Cải không hề muốn kéo người không liên quan gì vào nợ nần của bản thân, bởi vì y quá rõ nguyên tắc hành sự khi đối diện với nhiệm vụ của mình, phàm những gì có thể lợi dụng, thì đều không bỏ qua. Giống như lần này, Vạn Tư Tề liền trở thành đạo cụ đánh Boss của mình, mà nếu như Đông Phương Vị Minh rắp tâm muốn trả thù, Vạn Tư Tề chắc hẳn sẽ bị vạ lây. Nếu như không muốn trở thành vật hy sinh được lựa chọn, chẳng bằng ngay từ đầu đừng có cho mình cơ hội lựa chọn, nhân vật phản diện là thứ từ trước tới nay không có lương tri trên chiến trường.
Cảm thấy bản thân sắp lừa gạt thành công, Hoắc Cải dựa vào vách thùng xe trực tiếp hỏi: “Ca, việc huynh phải làm ở Khôn thành đã xong chưa, đến lúc đó huynh đi cùng đệ hay ở lại?”
“Về cùng nhau.” Vạn Tư Tề bị tên yêu nghiệt nào đó giày vò cho mệt cả thể xác lẫn tinh thần dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần, không mở miệng nữa.
Rất nhanh, một đêm trôi qua, Hoắc Cải nằm bò trên giường hạnh phúc cuộn lại trong chăn. Có ai đó cầm lông vũ quệt nhè nhẹ trước mũi, Hoắc Cải chau chau mũi, dứt khoát xoay người, tiếp tục ngủ. Thế nhưng không đầy một khắc, cái lông vũ đó vẫn cứ tìm đúng đầu mũi tiếp tục làm phiền. Hoắc Cải làu bàu một tiếng, chau mày lăn trở về vị trí cũ. Vẫn bị lông vũ quệt…
Quá tam ba bận, Hoắc Cải bị chọc tỉnh mộng, đã điên lên thì việc gì cũng làm được, mắt vẫn nhắm, tay ra chiêu Hàng Long thập bát chưởng.
“Meo ngao ngao ngao~”
Giật mình mở mắt, đối mặt với một đôi mắt mèo rưng rưng nước mắt. “Khởi Tư?”
“Khụ khụ.” Vị huynh trưởng đại nhân nào đó sáng sớm đã đưa mèo đến, cuối cùng gây ra thảm án chủ sủng tương tàn, thản nhiên khoe công.
“Ừ, tối qua đến Tú Bị Các một chuyến.” Vạn Tư Tề gật đầu.
Mặt Hoắc Cải hiện lên một nụ cười ám muôi, nhướn nhướn mày: “Tướng công chỗ đó tuyệt chứ?”
Vạn Tư Tề quyết đoán, giữ lấy Hoắc Cải, đánh một cái thật mạnh vào mông người nào đó. Hôm qua mình giúp thì chê bai, hôm nay còn hoài nghi mình đi phiêu kỹ, sau này không biết còn quá quắt đến mức nào nữa, đối với tiểu đệ bị nhiễm thói hư tật xấu, ca ca đại nhân ghi hận suốt một đêm kiên định bày tỏ tên ranh này không đánh một trận không nên thân!
“Đệ sai rồi, đệ sai rồi, đệ chỉ đùa thôi…” Hoắc Cải bị đánh đến mức kêu oai oái.
Vạn Tư Tề hừ lạnh một tiếng thu tay lại. Lặng lẽ so sánh một phen cảm giác mềm mại đàn hồi trên tay và cảm giác mịn màng trơn bóng trên tay khi tối qua sờ ngực, kết luận là, kéo quần xuống cảm giác đánh nhất định sẽ đã hơn.
“Huynh đi đòi mèo Đông Phương Vị Minh lại không gây rắc rối gì cho huynh sao?” Hoắc Cải đáng thương xoa xoa cái mông bị đánh sưng đỏ.
Vạn Tư Tề móc ra một lọ thuốc giảm sưng từ trong ngực, nhét vào trong tay Hoắc Cải: “Ta cho hắn ít bạc làm quà bồi thường rồi, hắn cười rất vui vẻ.”
Mặt mũi Hoắc Cải lập tức nhăn lại, đại ca, ngươi chắc chắn ngươi đi bồi thường chứ không phải đi kết oán đấy chứ?! Hoắc Cải co rút khóe miệng chuyển ánh nhìn về phía Khởi Tư đang cuộn tròn bên gối, vật nhỏ này không phải đã bị Đông Phương Vị Minh cải tạo thành vũ khí sinh học rồi đấy chứ?
Một dự cảm không tốt ập xuống đầu, Hoắc Cải cảm thấy toàn thân rét run, giống hệt như cảm giác đang ngồi cầm sổ thu thập tài liệu trong góc Gay, vừa quay đầu liền phát hiện mãnh nam coi tiệm đã đứng sau lưng quan sát hơn nửa giờ. Tiểu Minh chẳng qua chỉ là một tên mở tướng công quán… có giỏi đến đâu cũng chỉ đến thế, phải không?
“Meo meo cái con khỉ.” Hoắc Cải tức giận làu bàu một câu, cuối cùng quyết định binh đến tướng đỡ, nước đến đất lấp, Đông Phương đến thì thả Liên đệ. (Bụi: Liên đệ chính là Dương Liên Đình, người êu của Đông Phương Bất Bại ^^)
Hoắc Cải quay đầu, đề nghị với Vạn Tư Tề: “Ca, chúng ta ăn sáng rồi đi luôn.”
Tôn Tử nói rồi, ba mươi sáu kế, chạy trốn không cần giải thích!
Hoàng hôn bảy ngày sau, hai huynh đệ đã trở về đến Van phủ ở Mông thành, đứng trước cửa, Hoắc Cải nhìn nhà cửa rộng rãi, cây cối um tùm, trời cao đất rộng, nhịn không được cảm khái vạn phần: “Bát trân liên hoa bao thân yêu, ta nhớ ngươi chết đi được~”
Vạn Tư Tề xoa xoa đầu Hoắc Cải, thản nhiên bình luận: “Đồ tham ăn.”
Hoắc Cải được người dẫn về viện tử, nhìn cách bố trí thanh nhã, đồ đạc tinh xảo, một cảm giác hạnh phúc từ ngoại ô chuyển về thành phố liền dâng trào. Nhưng khi Hoắc Cải mở cửa, nhìn thấy bộ mặt nịnh nọt của nha hoàn Hỷ Duyên, tất cả các cảm giác đẹp đẽ của Hoắc Cải đều bị dập tắt…
“Gia, ngài từ Khôn thành về rồi sao?” Hỷ Duyên rất nhanh nhẹn chạy đến, quạt mát lau mồ hôi cho Hoắc Cải.
“Ừ.” Hoắc Cải gật đầu.
Hỷ Duyên lại tiến gần thêm chút nữa, dùng biểu cảm của kẻ móc nối đảng ngầm thấp giọng nói: “Không biết gia có thu hoạch gì mới không?”
Hoắc Cải rầu rĩ đáp: “Có thể có thu hoạch gì mới được chứ, ta bị đẩy đến tận Khôn thành rồi, ngươi còn có thể hy vọng ta làm được gì nữa?”
Hỷ Duyên cười khẩy một tiếng: “Sao nô tì lại nghe nói đại gia thương ngài hết mực, ngày ngày thư đến thư đi không nói, vừa nghe thấy ngài có chuyện, đồ đạc cũng chẳng kịp thu xếp liền chạy thẳng đến Khôn thành.”
Hoắc Cải quay đầu cười ngượng ngùng với Hỷ Duyên: “Nghe ngươi nói thế, đại ca đối với ta vẫn thật tốt, vậy có phải ta nên có qua có lại mới toại lòng nhau không?”
Hỷ Duyên mồ hôi lạnh nhỏ giọt: “Đại gia như thế đều là hư tình giả ý, dỗ ngọt ngài đó.”
“Ngươi nếu đã biết vậy, vậy thì đừng hỏi ta mấy chuyện linh tinh đó nữa.” Hoắc Cải cau mày giáo huấn. Trong lòng lại lẩm bẩm: Vạn Tư Tề này tại sao lại đối xử tốt với mình như vậy? Nếu như muốn tiền tài, lợi ích mình có thể mang lại tuyệt đối không đáng giá với những gì hắn đã làm. Nếu như muốn sắc, lúc mình cởi đồ trong thùng xe, cũng không thấy hắn có phản ứng gì đặc biệt.