Đinh Bằng thụp một cái quỳ xuống đất bên cạnh xe ngựa, nói với Hoắc Cải: “Tam thiếu gia, xin lỗi. Tiểu nhân cũng chỉ là phụng lệnh lão gia mà hành sự thôi.”
Hoắc Cải sửng sốt một lúc, nhìn Đinh Bằng chăm chăm, sắc mặt khó coi vô cùng: “Là Vạn Tư Tề bảo ngươi làm vậy?”
Đinh Bằng gật đầu: “Đúng, lão gia khi đến Vạn gia đã dặn dò riêng tiểu nhân, bất luận là ngài phân phó ra sao đều phải đưa ngài đến Tú Bị Các.”
Hoắc Cải nhảy xuống xe ngựa, đi đến trước Đinh Bằng, im lặng một lúc, lạnh lùng hỏi: “Tại sao?”
Đinh Bằng ấp úng nói: “Lão gia tại sao lại hạ mệnh lệnh như vậy với tiểu nhân, tiểu nhân cũng không biết…”
“Ồ, vì một mệnh lệnh kỳ lạ ngươi liền đưa ta đến tướng công quán. Đinh Bằng ngươi tốt với ta thật đó.” Hoắc Cải quay người, hướng về phía xe ngựa, dường như không muốn nhìn thấy tên phản đồ này nữa.
Đinh Bằng tất nhiên là thái độ nhận lỗi thành thật quỳ yên trên đất, cúi gục đầu, dáng vẻ mặc đánh mắng.
“Binh.” Đinh Bằng đang cúi gầm đầu ăn năn vẫn chưa kịp phản ứng, liền bị đập trúng, ngã nghiêng ra đất, đầu rách máu chảy.
Trong tay Hoắc Cải cầm tấm ván đặt chân dùng khi xuống xe, rõ ràng là khi quay người đã tranh thủ lấy từ xe ngựa.
“Tam thiếu gia… ngài…” Đinh Bằng sợ hãi nhìn chăm chăm Hoắc Cải. Xem ra giá trị hỏa lực của nhược thụ Hoắc Cải không đủ, cho dù dùng hung khí nhắm chuẩn vào chỗ yếu hại cũng không thể khiến người ta một đòn ngất xủi.
Hoắc Cải rõ ràng cũng ý thức được chiến quả không như ý, xách tấm ván lại nhào lên, nhắm chuẩn Đinh Bằng đập liên tiếp, hơn nữa rõ ràng là nhắm vào miệng mà đánh.
Đinh Bằng hiển nhiên không ngờ Vạn gia tiểu tam người như kiều hoa cũng có lúc hung tợn như thế, nhất thời quên mất phản kháng, bị đập kêu oai oái, vừa lăn vừa bò.
Hoắc Cải đến khi mệt thở hồng hộc mới ngừng tay. Cuối cùng, màn bạo lực đổ máu này được hạ màn khi Đinh Bằng bị đập mang thương tích toàn thân, mặt như đầu heo, miệng phun đầy máu.
Đông Phương Vị Minh thản định đứng ngoài coi nhàn nhã mở miệng: “Cơn tức giận này Vạn công tử đổ lên đầu kẻ hạ nhân như thế có tác dụng gì, người chân chính hại đệ còn đang thong thả ngồi trong nhà đếm bạc đấy.”
Hoắc Cải quay đầu nhìn Đông Phương Vị Minh, tên tiểu tử này đã tránh xa đến hơn 10m, xem ra muốn thuận tay đập hắn hai cái là không có hy vọng rồi. Hoắc Cải quay đầu đi, hạ thấp mắt, ra vẻ chán nản đau buồn, thầm nói: Lừa gạt, tiếp tục lừa gạt!
Lương tâm của Hoắc Cải y tuy rằng ngay cả cẩu cũng không thèm ăn, nhưng ít nhiều gì cũng vẫn có lương tâm, một người ngay cả việc y ăn đồ lung tung trên đường cũng sẽ căng thẳng, sao có thể nói bán liền bán, chút tín nhiệm này Hoắc Cải vẫn có thể cho hắn. Cho nên, khả năng lớn nhất chính là Đinh Bằng bị Đông Phương Vị Minh mua chuộc, phản bội mình và Vạn Tư Tề.
Thế là, Hoắc Cải lựa chọn xách tấm ván đập người, quả nhiên như y đoán. Đinh Bằng ngay khi bị đánh đập tàn nhẫn liền đưa ánh mắt cầu cứu về phía Đông Phương Vị Minh. Ngươi nói xem ngươi là một nhân viên nghe theo lời chủ bán hàng đưa hàng đến tận cửa, không thân không quen với bên mua, lại không biết nguyên do tình tiết mua bán, sao lại cầu cứu quả đoán, nhanh chóng như thế? Nói hai ngươi không có chút quan hệ gì ai có thể tin được.
Chứng minh được phán đoán, Hoắc Cải tất nhiên là tiếp tục đánh mạnh. Không đánh chết tên phản bội này chẳng may hắn lại tiếp tục quay lại lừa gạt Vạn Tư Tề thì làm sao? Y không tin đánh tên này đến dở sống dở chết, nói chuyện cũng không thành lời rồi, Đông Phương Vị Minh còn có thể trong thời gian ngắn mượn hắn gây nên sóng gió gì nữa.
Đông Phương Vị Minh cười rộ lên, diễm như xuân đào: “Đệ không hiếu kỳ Vạn Tư Tề đổi đệ lấy được bao nhiêu lợi ích sao?”
Hoắc Cải đi trở về bên xe ngựa, đặt tấm ván về chỗ cũ, rầu rĩ nhìn con ngựa cúi đầu ra vẻ việc không liên quan đến mình. Lúc vừa mới xuống xe, y đã đánh giá hoàn cảnh xung quanh rồi, là một sinh vật hiện đại không có giấy phép lái xe cổ đại, muốn đánh ngựa tìm một con đường máu giữa đám hộ viện trùng trùng thì chỉ có nằm mơ. Nói không chừng còn phải chơi với Đông Phương Vị Minh một vố, ít nhiều cũng phải để Đông Phương Vị Minh nhận định mình đã hết hy vọng với Vạn Tư Tề, để tránh thêm tai vạ.
“Bao nhiêu?” Hoắc Cải lạnh lùng nhìn Đông Phương Vị Minh, diễn cái gọi là dùng ánh mắt giết chết ngươi.
Đông Phương Vị Minh khẽ mỉm cười: “Hai tiệm tơ lụa ở Khôn thành, đổi lấy hắn đưa đệ đến miệng ta.”
“Thì ra, Vạn Nhận Luân ta chỉ đáng giá hai cửa tiệm. Tình ái và quyền tiền so với nhau, từ trước đến nay vẫn luôn là tình ái thân tan xương nát, ta biết hắn đối với ta chưa chắc một mực tình thâm, nhưng ngàn lần không ngờ rằng lại bạc tình đến mức này! Ha ha…” Hoắc Cải khe khẽ cười rộ lên, cười đến lảo đảo.
Đông Phương Vị Minh thu nét cười lại: “Đệ hận hắn chứ?”
Hoắc Cải phút chốc chau mày lại, đôi mắt khẽ dao động, nói: “Không hận, thứ phụ bạc như vậy nào đáng để ta hao tốn chút tâm tư nào với hắn. Từ nay, ta coi như chưa từng quen biết con người đó.”
“Vậy đệ… hận ta không?” Đông Phương Vị Minh lại hỏi.
Hoắc Cải chậm rãi đi đến trước mặt Đông Phương Vị Minh, trong mắt mang theo hàn quang: “Hận, đương nhiên hận. Ngươi đã hủy giấc mộng đẹp của ta, Đông Phương Các chủ!”
Đông Phương Vị Minh đôi mày lơ đãng chau lại: “Sao ta cảm thấy đệ không thương tâm cho lắm nhỉ?”
Hoắc Cải kỹ thuật diễn không đủ, bị người chọc trúng tâm tư, nhưng vẫn thản định: “Ta đã bị chúng nhân phản bội người thân từ bỏ, cần gì lại bộc lộ tâm tư trước mặt người khác, trở thành đề tài trà dư tưu hậu của kẻ khác.”
Đông Phương Vị Minh không còn vướng mắc vấn đề đó nữa, chuyển đề tài: “Bên ngoài gió lớn, Vạn công tử đệ tốt hơn là vào Vị Minh Cư của ta nghỉ ngơi một lúc rồi tính sau.”
Đông Phương Vị Minh vốn tưởng rằng Hoắc Cải sẽ phản kháng, không ngờ Hoắc Cải lai lên xe ngựa ngoan ngoãn lấy hành lý, sau đó ngoan ngoãn đi theo sau mình.
Đông Phương Vị Minh đẩy cửa Vị Minh Cư ra, cười nói: “Hoan nghênh trở lại, tiểu miêu của ta.”
Hoắc Cải mắt không liếc ngang đi thẳng vào phòng, ngồi bên bàn, nói: “Làm phiền Đông Phương Các chủ cho ta mượn bút mực dùng một lúc.”
“Đệ đúng là không khách khí chút nào.” Đông Phương Vị Minh bày bút mực ra cho Hoắc Cải.
“Ta cũng không phải lần đầu tiên đến làm khách chỗ này, tất nhiên là lần đầu lạ lần sau quen.” Hoắc Cải nhấc bút chấm mực.
Hoắc Cải trầm tư một lúc, nhấc bút viết:
Kính gửi Vạn quân:
Không gặp đã nửa tháng. Ngu đệ hồ đồ, đến nay mới biết chân tâm của huynh. Tuy có thể hiểu được tại sao huynh làm vậy, nhưng rốt cuộc vẫn không thể lượng thứ, huynh hành sự như vậy, coi quan hệ lúc trước giữa chúng ta là gì? Chuyện đã đến nước này, duyên phận giữa ta và huynh đã không thể vãn hồi, do đó viết bức thư này, quyết biệt từ đây, không còn gặp lại nữa.
Chúc huynh bình an.
Vạn Nhận Luân thân bút.
Hoắc Cải viết bức thư này thực sự rất vô sỉ, có thể hiểu theo cả hai nghĩa.
Trong mắt Đông Phương Vị Minh tất nhiên là: Ta thật ngốc, đến giờ mới biết con người ngươi bạc tình như vậy. Đột ngột bán đứng, ta tuy rằng có thể hiểu đạo lý tình tiền không thể cùng tồn tại, nhưng tuyệt đối không thể lượng thứ. Ngươi làm ra chuyện bạc tình như vậy, có xứng với thân phận tình lữ của mình chăng, tình này không thể vãn hồi nữa, cho nên chia tay đi! Vĩnh biệt.
Mà đợi đến khi gửi đến Vạn Tư Tề, thì lại có một cách giải thích khác: Ta phản ứng chậm chạp, đến giờ mới biết huynh thích ta. Tuy rằng có thể hiểu tâm ý của huynh và nguyên nhân huynh làm vậy, nhưng không cách nào lượng thứ. Huynh bày tỏ tình cảm như vậy, đã chà đạp lên tình cảm huynh đệ của chúng ta rồi. Huynh đã bày tỏ, hai ta không thể nào trở lại là huynh đệ được nữa. Cho nên ta đi, từ nay vĩnh biệt.
Một bức thư, vừa có thể khiến Đông Phương Vị Minh yên lòng đã ly gián được hai người, vừa thông báo cho Vạn Tư Tề là bản thân chủ động rời khỏi nhà, đừng đến gặp nữa. Hoắc Cải quả không phụ thân phận tác giả thường xuyên chơi chữ.
Đợi thư khô, Hoắc Cải đưa thư đến trước mặt Đông Phương Vị Minh: “Làm phiền Các chủ gửi thư, đến Vạn trạch ở Khôn thành là được.”
Đông Phương Vị Minh tất nhiên là vui mừng khôn xiết, vội gọi tâm phúc đến, vui mừng trước nỗi khổ của người khác mà dặn dò người gửi thư đi. Đợi đến khi Đông Phương Vị Minh trở lại, Hoắc Cải đã pha xong trà thơm, thong thả uống.
Đông Phương Vị Minh đi đến gần, vươn tay liền túm lấy cổ tay Hoắc Cải, ghé đầu tới, nhắm tới chén trà trong tay Hoắc Cải, khẽ nhấp một ngụm, vô cùng ái muội.
Hoắc Cải nhích người ra sau một chút, dáng vẻ đứng đắn nói: “Hiện tại nên bàn đến chuyện của chúng ta rồi, Đông Phương Các chủ.”
Đông Phương Vị Minh buông Hoắc Cải ra, ngồi sang bên cạnh.
“Vạn Tư Tề tuy rằng đưa ta đến viện của ngươi, ta tuy rằng không cách nào thoát khỏi, nhưng, dù sao Dịch quốc này vẫn có vương pháp. Các chủ ngươi cũng không thể nào bá vương ngạnh thượng cung hoặc bức lương dân làm kỹ, vậy thì, xin hỏi Các chủ ngươi không tiếc bỏ ra số tiền lớn đưa ta vào Tú Bị Các là muốn làm gì?” Hoắc Cải sắc mặt bình thản, không chút tự giác người ta là dao thớt, mình là cá thịt.
Đông Phương Vị Minh khẽ cười: “Nhận Luân, ta có tâm ý thế nào với đệ, trong lòng đệ đã biết rõ từ lâu, cần gì biết rõ còn giả vờ hồ đồ. Ta chẳng qua chỉ muốn nhắc nhở đệ một chút, lương dân đó của đệ không đáng tin chút nào, bản thân tự tiến cử mình một phen mà thôi.”
Hoắc Cải tỉ mỉ quan sát hắn, lắc đầu nói: “Ồ? Hắn không đáng tin, vậy ngươi đáng tin sao? Thoát khỏi hang sói lại vào miệng hổ ta chẳng hứng thú chút nào.”
Đông Phương Vị Minh vẫn nhàn nhã cười nói: “Đáng tin hay không, cứ phải thử mới biết được không phải sao?”
Hoắc Cải khóe miệng nhếch lên một nụ cười không kiên nhẫn: “Đông Phương Vị Minh, ngươi mãi không quên được ta, chẳng qua là vì ghi hận lúc đầu ta đã lợi dụng ngươi. Điều ngươi muốn chính là ăn ta, sau đó vứt đi như giẻ rách, để trả mối nhục trước đó đúng không?”
“Không sai, ta đích thực muốn ăn đệ.” Đông Phương Vị Minh gật đầu sau đó lại lắc đầu nói: “Nhưng ta định coi đệ thành cơm gạo, ngày ngày ăn, tháng tháng ăn, năm năm ăn, đến khi thân tử hồn diệt.”
Hoắc Cải đứng dậy, yêu mị cười: “Đã muốn cùng ta hưởng niềm vui cá nước, vậy ngươi còn không mau cởi y phục lên giường?”
Vậy liền thành công rồi? Đông Phương Vị Minh đột ngột gặp phải kinh hỉ bậc này, mừng đến không biết trời đất, nữ vương yêu nghiệt hóa thân thành trung khuyển ngớ ngẩn, lập tức bật dậy, đứng nghiêm, lắp bắp nói: “Nhận Luân, đệ…”
Hoắc Cải lại nói: “Lên giường, nhắm mắt, nằm mơ giữa ban ngày đảm bảo lập tức thành hiện thực.”
Đông Phương Vị Minh mất hứng ngồi về chỗ cũ, ủ rủ nói: “Đệ lại ức hiếp người ta…”
Hoắc Cải vỗ vỗ đầu của Đông Phương ngu ngốc, nói: “Chịu ủy khuất và đau lòng bởi người mình yêu, lại áp dụng lên người yêu mình. Trước mặt có ngoan ngoãn phục tùng bao nhiêu, quay người liền có giương nanh múa vuốt bấy nhiêu. Đây không phải là chuyện thường tình của con người sao? Huống chi, gia rơi vào bước đường này còn là nhờ ngươi cả.”
Đông Phương Vị Minh ngây người một lúc, sau đó cười. Đối phương có thể “báo thù” một cách quang minh chính đại như vậy, rõ ràng hoàn toàn không thực sự hận mình. Không hổ là người Đông Phương Vị Minh nhìn trúng, từ trước đến nay vẫn luôn trong ngoài rõ ràng, ái hận phân minh.
Đông Phương Vị Minh nhìn chăm chú vào mắt Hoắc Cải, nghiêm túc trịnh trọng nói: “Cho ta một cơ hội, để ta chăm sóc đệ một đời một kiếp được không? Ta có thể thề với trời, vĩnh viễn không phụ đệ.”
Hoắc Cải không để tâm, bũi bũi môi nói: “Tất cả những lời thề đều chẳng qua là lời thất hứa nhất thời, vết xe đổ lúc trước vẫn còn nguyên đó thôi.”
“Đệ đã quyết không chịu tiếp nhận ta sao?” Ánh mắt Đông Phương Vị Minh trở nên u ám, trông rất có xu hướng tiến hóa thành sinh vật nguy hiểm.
Hoắc Cải trầm ngâm một lúc lâu, nói: “Ta không phải không tiếp nhận ngươi, chỉ là cần ngươi thỏa mãn hai điều kiện của ta trước.”
“Điều kiện gì.” Đông Phương Vị Minh bất động thanh sắc.
Hoắc Cải ném ra mồi câu đã suy ngẫm thật lâu: “Thứ nhất, chứng minh ngươi thực sự có ý định ở bên ta một đời, mà không phải chỉ là hứng thú nhất thời. Thứ hai, chứng minh ngươi đáng để ta yêu.”
“Ồ, chứng minh thế nào?” Đông Phương Vị Minh ánh mắt lóe sáng, bên miệng hiện lên ý cười nghiền ngẫm.
“Duy chỉ có thời gian mới có thể chứng minh tình cảm thật giả, ngươi hãy để ta đi, một năm sau, nếu như ngươi vẫn yêu ta, chúng ta sẽ ở cùng nhau.” Hoắc Cải muộn nhất một năm là có thể chém xong boss, đưa ra lời hứa suông.
“Lại dụ ta ngồi yên khổ sở đợi chờ?” Đông Phương Vị Minh lộ ra nụ cười chế giễu, Hoắc Cải đã dạy cho hắn không ít bài học về phương diện này.
Hoắc Cải thở dài một tiếng, khổ sở khuyên: “Hiện tại trong lòng ta vẫn tồn tại bóng hình của người đó, như vậy ở cùng ngươi, chẳng qua chỉ coi ngươi là thế thân, đối với ngươi mà nói thực sự là một sự vũ nhục.”
“Cầu vũ nhục.” Đông Phương Vị Minh ý chí kiên quyết.
Hoắc Cải càng thêm nỗ lực, bày ra bộ dáng người qua đường, khuyên giải an ủi: “Dục niệm của hận chỉ cần báo thù một lần nhục nhã là có thể thỏa mãn. Nhưng dục niệm của yêu thì cần bên nhau một đời mới có thể bù đắp. Đông Phương, nếu như ngươi yêu ta thực lòng thì ta thà ngươi hận ta, ít ra ta cũng sẽ không cô phụ ngươi.”
Thà ta hận ngươi cũng không muốn ta yêu ngươi sao? Đông Phương Vị Minh nhãn thần khẽ dịu đi: “Đáng tiếc ta đã lún quá sâu, chỉ có thể kéo theo ngươi cùng xuống Hoàng tuyền.”
Hoắc Cải trong lòng khẽ căng thẳng: Đồng quy vu tận? Tên này đang uy hiếp ta sao? Nếu như hắn không thể đoạt được trái tim ta, thì ta liền chết trong tay hắn, quả nhiên cực kỳ quỷ súc! Có điều câu thoại này nghe rất có khí thế, lần sau viết văn nhất định phải nhớ dùng!
Đông Phương Vị Minh không cho ý kiến gì về điều kiện thứ nhất, lại hỏi “Nói xem điều kiện thứ hai đi, làm thế nào để chứng minh ta đáng để đệ yêu?”
“Chỉ cần chứng minh ngươi mạnh hơn ta là được.” Hoắc Cải nhìn Đông Phương Vị Minh cong khóe miệng, lại thong thả bổ sung một câu: “Không liên quan đến quyền thế tài phú, những vật ngoài thân đó ta từ trước đến nay đều không coi trọng, ngươi hiểu đó.”
“Đệ muốn so tài với ta một phen sao?” Đông Phương Vị Minh nghe ra được ý ngoài lời.
Hoắc Cải len lén lộ ra cái đuôi hồ ly: “Ba trận hai thắng, nếu như ta thắng. Ta liền hẹn ngươi một năm sau, đến lúc đó lại xem xem ngươi có xứng đáng làm bạn đời của ta không. Nếu như ta thua thì liền ở hẳn trong Tú Bị Các của ngươi, ăn chực uống chờ.”
Đây chính là khiêu khích, khiêu khích một cách trắng trợn. Nhưng Đông Phương Vị Minh lại thích trò chơi này nhất, châm phong tương đối, nhất quyết thư hùng. Cũng may Đông Phương Vị Minh lúc trước bị Hoắc Cải lừa không ít lần, lần này cũng coi như không còn ngốc nghếch trực tiếp mắc câu, nói: “Hiện tại đệ đã ở trong tay ta rồi, ước định như vậy thì không công bằng cho lắm.”
“Ngươi muốn thế nào?” Hoắc Cải có chút căng thẳng.
“Chúng ta hai trận định thắng thua, nếu như ta thắng, đệ ở lại. Nếu như hòa, vẫn là đệ ở lại. Thế nào?” Đông Phương Vị Minh cười vô cùng rạng rỡ.
“Được.” Cho dù độ khó tăng lên, Hoắc Cải đối diện với cảnh ngộ như vậy cũng chỉ có thể gật đầu.
Cuộc so tài liên quan đến tự do cuộc đời liền được mở màn…
Hoắc Cải nói: “Chúng ta mỗi người ra một đề, để công bằng, đề mục đưa ra cả hai người đều phải biết, đều có thể thử, được chứ?”
Đông Phương Vị Minh ngẫm nghĩ một lúc, cũng không có gì không thỏa đáng, gật đầu.
“Vậy ngươi ra đề trước?” Hoắc Cải kỳ vọng nhìn Đông Phương Vị Minh.
Đông Phương Vị Minh cười đầy khiêm nhường: “Đệ ra trước.”
Nếu như trận thứ nhất thua, bản thân vẫn có cơ hội tăng độ khó, vãn hồi thế cục không phải sao?
Hoắc Cải có chút tiếc nuối nói: “Vậy ta ra trước, có điều đề mục này đối với ngươi mà nói có thể có chút khó, ngươi nên chuẩn bị tâm lý cho tốt.”
“Cứ nói đừng ngại.” Đông Phương Vị Minh gật đầu, trong lòng phán đoán đề mục Hoắc Cải có thể đưa ra một lượt, cầm kỳ thư họa bản thân cái gì cũng tinh thông, về toán thuật tuy không giỏi lắm nhưng cũng không phải hoàn toàn không biết.
Suy tính xong, Đông Phương Vị Minh trên mặt mang theo vài phần tự tin, bất luận Hoắc Cải ra đề mục gì, bản thân tuyệt đối có thể đọ cao thấp với y. Hắn hôm nay nhất định phải để tiểu miêu nghịch ngợm này nhìn cho rõ, bản thân rốt cuộc có xứng hay không!
“Vậy chúng ta đọ xem hậu huyệt của ai có thể chứa được nhiều ngọc châu hơn được chứ?” Hoắc Cải mặt dày vô sỉ đưa ra đề mục so tài.
“Phụt…” Đông Phương Vị Minh phun ra một ngụm máu ngay tại chỗ.
Đông Phương Vị Minh không thể tin nổi chỉ vào Hoắc Cải, giọng nói run rẩy: “Đệ nói lại lần nữa?!”
Hoắc Cải mặt không đỏ nói lại lần nữa: “Ta nói chúng ta so xem hậu huyệt của ai có thể chứa nhiều ngọc châu hơn.”
Khoác tấm da tiện thụ khổ bức này của Vạn Nhận Luân, Hoắc Cải tương đối tự tin với khả năng chứa của cúc hoa mình. Huống chi, Đông Phương Vị Minh một tên quỷ súc công, cho dù sau mông có một cái động không đáy thì hắn cũng không có mặt mũi nào mà đọ cúc hoa với tiểu thụ mà mình thích! Quỷ súc VS nhược thụ, đây chính là một tồn tại CP không thể đảo ngược nhất trong thế giới đam mỹ. Hoắc Cải là một con sói hiểu sâu sắc về đam mỹ, không những tinh thông khoa học lý luận mà còn dám ứng dụng lý luận vào thực tiễn, không chiến mà vẫn ăn được lính của địch.
“Đệ dám vô sỉ hơn nữa không?” Đông Phương Vị Minh tức giận trừng mắt nhìn Hoắc Cải, sâu sắc cảm thấy mình đã quen một người không ra gì. Tiểu tử này dường như là một tú tài đó, tú tài đó? Tú tài dạo này đều có tố chất thế này sao?!
Hoắc Cải thuần lương cười: “Nếu như ngươi dám chơi ba ván hai thắng với ta, thì ta liền dám vô sỉ thêm một chút.”
“…” Đông Phương Vị Minh hôm nay mới lĩnh hội được tinh túy của câu nói người đê tiện tới cực điểm thì vô địch.
“Đệ thắng rồi.” Đông Phương Vị Minh quyết định dứt khoát, ôm hận nhận thua. Thân là một quỷ súc công thuần chủng, hắn cho dù mất mạng cũng không thể mất cúc hoa!
“Hiện tại đến lượt ta ra đề nhỉ?” Đông Phương Vị Minh chưa đánh đã thua trước trên mặt thiếu điều viết rõ bốn chữ lớn “không có ý tốt”. Phong thủy luân lưu chuyển, ngươi đã bất nhân đừng trách ta vô nghĩa!
“Mời.” Hoắc Cải cố làm ra vẻ thản định.
Đông Phương Vị Minh lộ ra một nụ cười phơi phới vô cùng: “Vậy chúng ta so xem ai trong thời gian ngắn nhất có thể kích lên tình-dục của đối phương, đồng thời khiến người kia cao-trào được chứ?”
Ngươi dám đọ cúc hoa với gia thì gia liền dám so hoàng qua với ngươi, so về thời gian, gia thiên hạ vô địch!