Sở Từ ngồi bên cạnh hắn, rũ con ngươi nhìn sách giáo khoa, cầm bút tỉ mỉ gạch chữ.
Sườn mặt trắng nõn của tiểu cô nương được ánh đèn chiếu vào phá lệ mềm mại, giống như cái tên của mình, như một con búp bê sứ xinh đẹp cần người hảo hảo bảo vệ che chở.
Lục Tấn dựa vào ghế sô pha, trong tay cầm điều khiển ti vi, nghiêng con ngươi nhìn Sở Từ, không nhịn được cười khẽ một tiếng, tùy tiện chuyển kênh nhưng vẫn thấy cô không hề phản ứng một chút, ngay cả một ánh mắt cũng không cho hắn.
Cầm điều khiển linh hoạt xoay tròn vài vòng, giống như đang cầm dao phẫu thuật, nhưng rốt cuộc trọng lượng khác nhau, lại khác với thói quen của hắn nên liền rơi xuống sô pha.
Lục Tấn nghiêng con ngươi nhìn toáng qua cái điều khiển, lại nhìn sang Sở Từ không chút phản ứng bên cạnh, con ngươi nheo lại, lộ ra một chút nguy hiểm.
Hiện tại giống như một học sinh ngoan vậy.
Hơi liếm khóe môi, Lục Tấn khẽ hừ một tiếng, nhắm mắt lại, che đi đáy mắt thâm trầm.
Như vậy cũng được, ngoan ngoãn làm một cái hảo em gái, không cần suốt ngày gây phiền phức cho hắn thì thứ cô muốn, đều sẽ có.
Nghĩ ngợi một lúc lâu, Lục Tấn cũng mơ hồ nhắm mắt lại.
Thân thể cùng với tinh thần đều được thả lỏng, lâu ngày không có được cảm giác này, hắn lười biếng nằm trên sô pha, chỉ là đôi chân quá dài lại so với cái ghế nhỏ này nên không để vừa.
Lục Tấn nằm ôm gối, mái tóc đen có chút hỗn độn, áo sơ mi trên người cũng có nếp uốn, cổ áo cũng bị hắn cởi ba, bốn cúc để thoải mái, hơi lộ ra lồng ngực rắn chắc.
Mãi lúc lâu sau, Sở Từ ngẩng đầu lên, cũng không biết hắn đã ngủ được bao lâu.
Sở Từ nhìn đồng hồ, hiện tại cũng đã hơn tám rưỡi, hắn có phải trở về không vậy?
Đáy mắt mang theo một đạo cân nhắc, cô đứng dậy, đi tới chỗ Lục Tấn.
Đại khá do buổi trưa ngủ cũng được kha khá, sau đó hiện tại lại ngủ thêm một thời gian dài như vậy, nên lúc Sở Từ đến gần, Lục Tấn mờ ảo cảm nhận được nên hơi mở mắt.
Nhưng bởi vì hòn cảnh chung quanh quá thoải mái, hơn nữa tới gần hắn lại là hơi thở vô cùng quen thuộc, cho nên Lục Tấn chỉ híp con ngươi, đáy mắt sắc bén bị mềm hóa bảy tám phần, mang theo một tia mê mang, cứ như vậy mờ mịt nhìn Sở Từ.
Lúc này, nhìn Lục Tấn so với bộ dáng bác sĩ chủ nhiệm đạm mạc lúc sáng kia hoàn toàn khác nhau, Sở Từ vẫn còn nhớ rõ lúc cô mới xuyên tới đây, khi tỉnh lại ở bệnh viện, thanh âm người này lạnh lùng không kiên nhẫn.
Hiện tại, hắn đã tháo mắt kính xuống, làm mang theo vài phần lười biếng nguy hiểm lại có một chút lười nhác, như là tùy thời chuẩn bị xuất kích đi săn liệp báo, làm người không dám lại gần.
Mà giờ phút này, người nằm trên ghế sô pha, tính tình hơi thu liễm, giống như một con mèo lớn, rầu rĩ hừ một tiếng, ngữ điệu âm cuối mang theo một chút lười biếng, "Từ Bảo?"
Đúng lười biếng, con ngươi vẫn híp lại, không muốn nhúc nhích người.
...
Tác giả có lời muốn nói: Chào buổi sáng, các bảo bảo nộp lên hôm nay phân phiếu phiếu nhắn lại lạp ~