Lục Tấn hơi nắm chặt tay, dẫn Sở Từ đi tới chiếc xe đang đỗ ở ngoài, tiểu cô nương chỉ ngoan ngoãn đi đằng sau, chờ tới khi đi tới xe, hắn mới không nhịn được mở miệng, hơi niết gương mặt cô, "Tại sao em lại ngọt như vậy?"
"Có thể là do lúc tan học, em cùng với đồng học ăn vặt đi?" Tiểu cô nương nghiêng đầu, rút tay lại.
Lục Tấn không nói gì, đôi mắt hẹp dài tràn đầy ý cười, mở cửa xe cho Sở Từ, thanh âm trầm thấp nói, "So với đường còn ngọt hơn."
Như là rót mê hồn dược cho hắn, lại cố tình như chính mình không biết việc gì.
Khóe môi cong lên bất đắc dĩ, đáy mắt giống như vực sâu thâm trầm, lại nghĩ đến ánh mắt của nam sinh kia nhìn Từ Bảo nhà mình.
Trong một khắc, liền có một loại cảm xúc không phù hợp, muốn nói cho hắn ——
Đây là tiểu công chúa nhà hắn.
Không được nhìn.
Không được chạm vào.
Không được tư tưởng.
Cô chỉ có thể là người của hắn.
Chỉ có thể làm nũng với hắn.
Chỉ có thể ngoan ngoãn với hắn.
Mà hắn sẽ sủng cô lên trời.
Hiện tại, tiểu cô nương chỉ cần vô ý thức nói, ngữ khí đều mang theo một loại ngọt ngào, cặp mắt liền như vậy nhìn hắn, trong lòng nảy lên phảng phất một loại cảm xúc giống như có thể đem hắn chìm đắm.
Đã mất khống chế tới tình trạng này, tự nhiên Lục Tấn cũng phân rõ ràng loại cảm xúc này là cái dạng gì.
Ngồi vào ghế lái, Sở Từ bên cạnh đã thắt đai an toàn xong, nhìn sang hắn.
"Buối tối có nhà hàng khai trương, có muốn đi không?"
Sở Từ gật đầu, đối Lục Tấn nói, "Được."
Nhìn bộ dáng tiểu cô nương ngoan ngoãn giống như hắn nói cái gì thì chính là cái đó, Lục Tấn khẽ cười một tiếng, khởi động xe, "Dạo gần đây vẫn luôn đi ăn cùng tôi, Từ Bảo không cảm thấy gì sao?"
Nói thực không chút để ý, mang theo một chút sự trêu đùa.
Vốn dĩ cũng không nghĩ tiểu cô nương sẽ có quá phản ứng gì, Lục Tấn vừa định lái xe, liền nghe thấy tiếng đai an toàn bên cạnh mở răng rắc một tiếng.
Lục Tấn hơi nhíu mày, đảo mắt nhìn bên cạnh, sau đó liền thấy tiểu cô nương mở dây an toàn ra, nghiêng thân mình sang.
Hôn vào sườn mặt hắn.
Lục Tấn thiếu chút nữa trực tiếp dẫm lên chân ga.
"Tạ lễ, anh trai tốt nhất!" Tiểu cô nương hồn nhiên, cũng không biết mình vừa làm một hành động nguy hiểm, ngoan ngoãn ngồi trở lại, thắt dây an toàn cẩn thận, theo bản năng còn quay ra cười với hắn, giống như mật ngọt, vừa mềm vừa manh.
Chỉ cần nhìn thấy hắn liền phải thấu đi lên.
Quả thực chính là...... Tiểu yêu tinh dính người.
Khóe môi Lục Tấn hơi nhếch, sau đó nhấp một chút, đưa tay ngăn Sở Từ đang thắt dây an toàn lại, đôi mắt có chút nặng nề, mang theo một tia chuyên chú.
Thanh âm trầm thấp mê hoặc, tự tháo dây an toàn của mình, nghiêng mình tới gần Sở Từ.