An Lan chọn trường đại học sư phạm W, thành phố W và quê nhà nằm một nam một bắc, cách nhau rất xa. Lại bởi vì mỗi tháng sinh viên sư phạm được mấy mươi ngàn tiền trợ cấp, học phí cũng rẻ đi, lên đại học rồi nhận mấy suất dạy kèm tại nhà cũng có thể tích được ít tiền, sau khi tốt nghiệp sẽ dễ kiếm việc làm hơn.
Bất kể là nhất thời chập mạch hay muốn né tránh, tóm lại đã quyết đinh ý này rồi.
Đối với lựa chọn này, đợi đến khi thư thông báo gửi tới nhà, em họ và bác mới hay tin. Bác không có ý kiến nào với lựa chọn của cô, nghề giáo viên này cũng không tệ. Nhưng đêm hôm đó Lưu Miện hai mắt đỏ hoe, lạnh lùng nhìn cô, "Em vì muốn trốn tôi ư?"
"W là một thành phố đẹp, mà đại học sư phạm W cũng rất khá. Là một thành viên của cái nhà này," Cô nhấn mạnh vào ba chữ cái nhà này, "Chị cần phải tiết kiệm thay mọi người."
"An Lan, bất kể em đi đến đâu, tôi cũng sẽ nhanh chóng đuổi kịp được em thôi." Lông mày Lưu Miện vừa thô vừa đậm, lúc này hai mắt mở to, vẻ mặt nhìn rất dữ dằn, có thể thấy được cậu rất tức giận, lúc này cậu ta đã cao một mét bảy lăm, chèn ép đi đến gần cô nhìn cô từ trên xuống, cô chỉ cảm thấy bí bách.
"Lưu Miện, đừng đấu tranh vô ích nữa, chị chỉ xem em là em trai, nếu em cứ khăng khăng làm theo ý mình, thì chúng ta cũng đừng là chị em gì nữa cả." An Lan xoay người dọn dẹp hành lý, "Em còn nhỏ, chẳng qua chỉ là tình cảm trong thời kỳ trưởng thành thôi, qua một thời gian nữa là ổn, chị sẽ không để trong lòng." Cô phớt lờ cậu, xoay người bắt đầu dọn xếp hành lý, Lưu Miện nhìn tấm lưng khom khom của cô, giang hai tay ra ôm lấy, khẽ sụt sùi một tiếng, "An Lan, tôi thật lòng đấy."
An Lan dừng lại, rồi gạt ngón tay cậu ta ra, "Lưu Miện, đừng hủy hoại bản thân, cũng đừng hủy hoại chị."
Đến thành phố W phải ngồi tàu hai ngày hai đêm, sau khi xuống tàu, cô mệt mỏi kéo vali của mình đi. Cô không đem theo nhiều đồ, chỉ có mấy bộ quần áo đơn giản. Bước ra khỏi ga tàu, cô mơ màng, không có chút quen thuộc nào với đường xá nơi đây. Hôm nay cách ngày khai giảng còn một tháng nữa, cô phải tìm một việc làm trước đã. Không thể mong đợi vào công ty lớn được, chỉ có thể tìm nơi nhận người giúp việc. Cũng may số cô khá đỏ, trước khi trời tối đã tìm được công việc phục vụ ở khách sạn grand tại tòa nhà Kim Mậu, bao ăn bao ở, lương tháng tám trăm, ngoài ra sẽ còn có tiền boa nữa.
Mỗi ngày làm việc từ chín giờ sáng làm đến một giờ trưa, rồi từ bốn giờ chiều làm đến tám giờ tối. Cô thấy giữa đó còn có thời gian rảnh, vậy là một tuần sau, lại tìm được xung quanh đó công việc dạy thêm, là một đứa bé khôn khéo, mức lương là ba mươi đồng. Thật ra ngày nào cũng rất cực, lúc không bận thì một mình lo một phòng, lúc bận thì mình cô lo đến mấy phòng, hận không thể mọc thêm mấy tay, nhưng cô cảm thấy rất tốt, sau khi quen nữ tiếp viên tại đây, cô biết ở nơi này có một người phục vụ tên Tiếu Manh Manh, là đàn chị đại học sư phạm, sắp lên năm ba rồi, giám đốc Ngô ở đây là chị họ của cô ấy, cho nên kỳ nghỉ hè nào cô ấy cũng đến đây làm. Lúc rảnh rỗi, Manh Manh sẽ dẫn cô đi dạo khắp nơi, để cô quen dần với tình hình nơi đây.
Quen biết Lê Thành Du rất tình cờ. Đó là ngày cuối cùng cô làm việc ở đây, anh là một người khách trong phòng cô phục vụ, căn phòng này tương đối đặc biệt, có cả hết tám người, đều là đàn ông trẻ tuổi, mỗi hành vi cử động đều mang theo khí chất cao quý, đó là nếu bọn họ không mở miệng nói chuyện. An Lan đứng bên cạnh gắp rau ăn, nghe thấy mấy người ăn mặn cười nhạo mà không khỏi đỏ mặt tía tai, rồi bỗng một người đàn ông trong đó như phát hiện ra điều gì, nhìn một cái, trên mặt có vẻ không chịu nổi nữa, "Cô ra ngoài đứng đi."
An Lan gật đầu, đang định rời đi thì lại đột nhiên nghe thấy một giọng nam trầm thấp nói, "Tiểu thư phục vụ này, xin chờ chút đã, rót cho tôi ly trà được không?"
Đây là lần đầu tiên An Lan thấy anh, lông mày cong cong đến tận tóc mai, phóng khoáng lại có vẻ ngang ngược, đặc biệt là đôi mắt dài hẹp dưới hàng lông mày kia, vô cùng quyến rũ, khi đối mặt với anh, cô không tránh khỏi đỏ mặt, thấp giọng nói, "Xin chờ chút ạ."
"Thành Du? Cậu mà uống trà ư?" Có người kháng nghị.
"Tửu lượng tôi thấp, say sẽ làm loạn, các cậu còn muốn được mở mang một lần sao?" Giọng anh nhàn nhạt, mang theo mấy phần cợt nhả. Khi An Lan bưng trà đến trước mặt anh, anh nhận lấy nói cám ơn, rồi lại móc mấy tờ tiền giấy màu đỏ trong ngực ra đặt vào tay cô, cười nhạt, "Tiểu thư, có thể lấy hộ chúng tôi bốn bộ bài tới đây được không?"
"Hả?" An Lan sực tỉnh, "Không cần nhiều vậy đâu."
Có người ồn ào, "Khó có dịp Thành Du hào phóng như hôm nay, lại còn có tiền boa đấy."
An Lan mặt mỏng ngượng ngùng, thấy người đàn ông trước mắt gật đầu một cái, mới từ từ nhận lấy, cô nhanh chóng đem bốn bộ bài tiến lên đến, mặc dù nhận tiền boa rất vui, nhưng trong lòng vẫn có chút ai oán, nhưng lại nghĩ đến tối nay là ca của mình, không biết bọn họ còn muốn giày vò đến đâu nữa. Nếu muốn chơi bài thì đến mấy chỗ ăn chơi khác không được sao, sao lại phải là ở đây chứ, vốn định tám giờ xong việc, nhưng đoán có lẽ tối này không được ngủ ngon rồi.
Sau khi An Lan đi vào, có hơi do dự không biết rốt cuộc là nên ra ngoài hay lại đứng ở cửa tiếp nữa, Thành Du nhìn cô một cái, "Bên ngoài nắng, vào đây ngồi đi, có gọi gì thì chúng tôi sẽ bảo cô."
Khách hàng là thượng đế, cô không thể đuổi khách đi được, nhưng nếu kéo dài đến mười một giờ thì cô cũng không cách nào chịu nổi, thấy bọn họ càng chơi càng hăng, bèn tìm đại một băng ghế ngồi xuống, cơn buồn ngủ ập đến, cô mơ màng lim dim đôi mắt. Bỗng cảm giác có người lay vai cô, cô mơ màng đáp một tiếng rồi ngẩng đầu lên, lại là Thành Du, anh cười cười với cô, "Đi thế chỗ giúp tôi, tôi vào nhà vệ sinh."
"Ừ." Cô không chút suy nghĩ ngồi vào chỗ trống, nhưng chợt nghĩ đến thì lại cảm thấy lúng túng, ba người còn lại trong bàn cũng không nói gì. Chia bài cho cô, bọn họ đang đánh Bách Biến Song Khấu*, cô biết, hơn nữa công phu cũng không thấp. Từ nhỏ cô đã rất nhạy cảm với con số rồi, bây giờ đánh bài cũng giống thế, cô đánh ba ván, bốc chỗ nào thắng chỗ đó, vận may không tệ, thậm chí bốc lần thứ ba còn được bát điều. Đến lần bốc thứ tư, cô cảm thấy có người đứng sau lưng mình, cô căng thẳng, suýt nữa đã đánh sai bài, có người kéo tay cô, "Đợi đã, đánh cái này trước."
(*Luật chơi tương tự chơi phỏm/tá lả, nhưng chỉ khi đánh ra hết bài trong tay người chơi mới tính là thắng, thường chơi với hai bộ bài.)
"Ờ." Cô gật đầu, đánh xong lá bài này, cô muốn trả lại cho anh. Lại nghe thấy người đàn ông bên tay trái cô nói, "Mẹ kiếp, trúng cửa xấu rồi, hôm nay Thành Du cậu thua đậm, cơ mà vừa nãy cô ta đã thắng cho cậu hơn ba ngàn đấy."
Thành Du cười khẽ, "Tiểu thư phục vụ này, cô giúp tôi bốc hai lá nữa, tiền thắng sẽ là của cô, coi như tôi thua, hôm nay tôi không đủ may mắn, đánh bài cũng thua."
Không thể không nói, An Lan hơi rung động, nhưng cô vẫn cảm thấy làm thế không tốt, bèn gãi đầu, thành thật nói, "Như vậy không hay lắm, thiệt thòi cho anh quá."
"Vậy phải làm sao?"
"Chia năm năm đi." Đột nhiên cô thấy nếu mặt dày thêm thì tốt biết mấy, từ nhỏ đến lớn cô đánh bài chưa bao giờ thua, chẳng qua là đã thấy nhiều ví dụ của việc đánh bài, nên cơ bản cũng không tham gia nhiều. Hôm nay có cơ hội, sao lại không làm chứ, dù sao qua đêm nay, cũng không ai biết ai. Mọi người cười ồ lên, ngay cả bàn bên ngoài cũng nhìn sang đây.
"Được." Lê Thành Du gật đầu đồng ý ngay tức khắc.
Trên bàn đánh bài, hễ nói xui thì chính là xui, An Lan thắng hết, gần như bốc lá nào thắng lá ấy, Lê Thành Du kéo ghế đến ngồi bên cạnh cô nhìn, cười cười khen không ngớt miệng.
Mải đánh cho đến mười hai rưỡi, An Lan càng đánh càng hăng. Trước khi cô thi đại học cũng là như thế này, càng giải đề càng lên tinh thần, lúc này trong lòng cô khua tay múa chân, trừ ban đầu Lê Thành Du thua ra, cô còn thắng được hơn hai mươi ngàn, đột nhiên cô dừng tay, "Đã trễ thế này rồi, các anh không ngủ à?"
"Cô bé sợ bọn anh ăn quỵt đấy à, ha ha." Người đàn ông ngồi đối diện cười lớn, "Cô gái này, cô nói thật đi, có phải cô ăn gian không đấy? Mấy tay đánh bài điêu luyện như chúng tôi lại thua trong tay cô."
An Lan bình tĩnh nói, "Không phải mấy người các anh cũng thấy rõ đấy à?"
Lê Thành Du nhìn đồng hồ, "Được rồi được rồi, cũng nên giải tán thôi, mấy cậu lôi tiền ra đây, tiền mặt."
Anh chia đại số tiền ra làm hai, rồi đẩy chống nhiều hơn vào tay An Lan, "Đây là cô kiếm được, cầm đi."
"Cám ơn." Không thể không nói, mặc dù An Lan thắng nhưng lúc này lại cảm thấy khá khó chịu, cô tiễn bọn họ ra cửa, "Đi thong thả ạ."
Người đàn ông đi cuối cùng quay người lại, "Tiểu thư phục vụ này, có thể cho tôi xin số điện thoại được không?"
An Lan ngẩn ra, "Xin lỗi, tôi không có điện thoại."
"À, thế à, vậy dùng số tiền này mua một cái đi, ha ha."
Nhìn bọn họ rời đi, An Lan nghe được vài giọng nói nói, "Cô gái này nhìn trẻ quá, giống mới mười tám nhỉ?"
"Đẹp đấy, tôi muốn nắn bóp gương mặt kia quá."
Mặt An Lan đầy vạch đen, tặng bọn họ mấy chữ, con nhà giàu.
Nhưng đợi đến khi cô sờ đến số tiền trong túi, không khỏi nói khẽ, mình đang nằm mơ sao?