Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 100: Đặc hiệu Đàn Hoa (An Kinh Vĩ - Hơi H)



Cô dễ nhột.

Mỗi khi ngón tay hắn nhẹ nhàng chạm vào làn da trên lưng cô, chỗ đó sẽ hơi run rẩy, đặc biệt là khi chơi đùa da thịt mềm mại ở eo cô, làn da mỏng manh non nớt thậm chí còn phát run.

Nhưng cô vẫn nhắm mắt không rên một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn dựa vào gối yên lặng như chìm vào giấc ngủ.

Làm lơ hắn sao?

Đôi mắt thanh nhã hơi rũ xuống, Đàn Hoa đặt cọ màu xuống, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt trên vòng eo nhạy cảm của cô vuốt lên vuốt xuống.

Thân thể cô đột nhiên co giật, hai mắt Dịch Dao mở lớn, ngẩng đầu lên, cuối cùng lại từ từ hạ xuống. Chuyện dễ nhột là sau khi cô quen biết Tiểu Ngải mới phát hiện, sau đó khi Tiểu Ngải có yêu cầu gì đó liền thích chọc lét cô, chỉ cần 30 giây là cô đã nhấc tay đầu hàng.

Tiểu Ngải...... Nhất định rất bận, cũng không biết quan hệ yêu đương của cô ấy và Triển Phục Viễn có bị nhân viên của Triển thị phát hiện không.

"Còn chưa xử lý xong hả?" Lý Duật đến gần giường nệm, nhìn vết roi trên lưng làm người ta sợ hãi của Dịch Dao, biết rõ đó là hiệu ứng hình ảnh khi hóa trang nhưng trái tim vẫn không khống chế được mà co rút đau đớn. Anh cam chịu dời mắt sang nhìn Đàn Hoa, chờ hắn xác nhận.

"Xong rồi, dưới vết roi này... " Đàn Hoa chỉ chỉ, "... Tôi có thêm mấy giọt máu ẩn bên dưới, lát nữa chỉ cần —— động tác mạnh một chút, lớp màng mỏng bị rớt thì máu sẽ chảy ra ngoài, tạo hiệu ứng miệng vết thương bị rách ra."

"...... Ừ. Dao —— Dịch Dao, em chuẩn bị xong chưa?"

"Được rồi."

Hai cảnh này chính là cảnh sau khi Doãn Liên Nhi thả cho Cam Tố Nga chạy thoát bị Hoàng Hạc Lĩnh tàn nhẫn đánh một trận, buổi tối Hoàng Hạc Lĩnh muốn dùng Thủy Linh để tiết dục, Doãn Liên Nhi lại mang theo cả người thương tích chủ động cầu xin, bề ngoài là sợ thất sủng nhưng thật ra là muốn bảo vệ Thủy Linh.

Trong nguyên tác, lời thoại của Doãn Liên Nhi khi trưởng thành không phải là hư hỏng ngả ngớn thì chính là điêu ngoa ương ngạnh, cho dù đối với Thủy Linh hay là Cam Tố Nga cũng là mỉa mai châm chọc, chế nhạo và lăng mạ. Những cảnh thể hiện cá tính chân thật của nhân vật Doãn Liên Nhi chính là cảnh thả Cam Tố Nga chạy trốn, bảo vệ Thủy Linh, và cảnh cuối cùng là cảnh chết trên đường xuống núi tìm Cam Tố Nga.

Cũng chính sau cái chết của Doãn Liên Nhi, Cam Tố Nga mới hoàn toàn tỉnh ngộ, nhận ra rằng trong thế giới tăm tối này, yếu đuối yên lặng chịu đựng, đặt hy vọng vào lương tâm của người khác, chỉ đổi lấy số phận còn bi thảm hơn cái chết.

Vì thế Cam Tố Nga thay thế vị trí của Doãn Liên Nhi, dùng khí chất tiểu thư khuê các dịu dàng để lấy lòng Hoàng Hạc Lĩnh, dụ dỗ Nhị đương gia Cổ Phong, châm ngòi ly gián quan hệ của các vị đương gia, ra tay báo thù Hắc Tuyền trại và Chu gia.

Có hiệu ứng đặc biệt của vết roi do Đàn Hoa thêm vào, cảnh diễn đầu tiên trôi qua rất nhanh, mà cảnh diễn thứ 2 làm Dịch Dao không nói nên lời.

"Diễn lại."

"Cắt! Diễn lại từ đầu."

"Nghỉ ngơi năm phút, Thủy Linh lại đây."

Lý Duật kêu dừng lại, Tiền Tiến, Đàn Hoa và Kiều Kiều chuyên viên trang điểm của Dịch Dao, tất cả đều nhanh chóng tập trung quanh giường nệm, giúp Dịch Dao sưởi ấm đồng thời chỉnh sửa vết roi, làm Lý Duật nhìn thấy có chút áy náy.

"Xin lỗi đạo diễn, tôi, tôi căng thẳng quá." Hải Mộng thấp thỏm đứng trước mặt Lý Duật, cô biết biểu hiện của cô đang rất thất thường, nhưng cô đã thích Tang Khôn Tá hơn mười năm, cô đã hâm mộ hắn từ khi còn là một cô gái nhỏ, thậm chí cô thích diễn xuất cũng là vì hắn.

Cho dù cô có chuẩn bị tâm lý như thế nào, chỉ cần bị hắn ôm một cái, trái tim cô như muốn ngừng đập, không thể nào nhớ được mình là ai, đang diễn cái gì nên có phản ứng gì nữa.

"Cô biết nếu Thủy Linh bị Hoàng Hạc Lĩnh ôm sẽ có kết quả gì không?" Lý Duật kiên nhẫn kiềm chế tính tình hướng dẫn cho Hải Mộng.

"Thủy Linh cô ấy...... có người mình yêu, luôn muốn tìm cơ hội để cùng người thương bí mật trốn xuống núi, nếu để Hoàng Hạc Lĩnh thành công, cô ấy nhất định sẽ đi chết."

"Cho nên?"

"Cho nên...... khi bị Hoàng Hạc Lĩnh ôm, cô ấy còn sợ hãi hơn cả chết. Đạo diễn, anh tin tưởng tôi, tôi có thể diễn tốt!"

Khi bắt đầu quay một lần nữa, vẻ mặt Hải Mộng nghiêm nghị đi về phía mép giường, lơ đãng liếc nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Dịch Dao cô có hơi chột dạ.

Thủy Linh: "A! Không! Đừng! Trại chủ! Đừng mà! Ngài tha cho Thủy Linh đi! Cầu xin ngài! Phu nhân! Phu nhân!"

Doãn Liên Nhi: "Ồn ào cái gì! Trại chủ có thể coi trọng cô là phúc của cô! Hầu hạ cho tốt, biết đâu bữa sau tới ta kêu cô là phu nhân đó."

Hoàng Hạc Lĩnh: "Vết thương còn chưa khỏi sao không chịu nằm nghỉ ngơi đi, xuống đây làm gì!"

Doãn Liên Nhi: "Thương tích còn chưa khỏi hẳn, nhưng em sợ chờ đến khi vết thương khỏi, ngài cũng không cần em nữa. Trên lưng Liên Nhi có vết thương có phải rất xấu đúng không?"

Doãn Liên Nhi hơi hơi nghiêng người, ánh mắt câu hồn, chiếc yếm đỏ tươi bao bọc bầu ngực căng tròn, vết roi đan xen với vết máu đỏ tươi trên lưng tạo nên sự tương phản mãnh liệt với làn da trắng như tuyết.

Trong mắt Hoàng Hạc Lĩnh hiện lên sự thèm khát tàn bạo, buông Thủy Linh trong lòng ra lập tức ôm Doãn Liên Nhi vào ngực.

"A a ——"

Thân thể mềm mại chồng chất vết thương nằm trên giường nệm, vài giọt máu tươi chảy ra từ vết roi sau lưng nhìn rất kích thích.

Hoàng Hạc Lĩnh duỗi tay quệt giọt máu trên đầu ngón tay đưa vào trong miệng, vẻ mặt điên cuồng khát máu.

"A......"

Hải Mộng ngơ ngẩn nhìn biểu cảm của Dịch Dao —— thống khổ, giãy giụa, không cam lòng, khuất nhục, trần tr/ụi thống hận cùng bất lực sâu sắc. Những cảm xúc đó Doãn Liên Nhi vĩnh viễn cũng sẽ không diễn tả thành lời, nhưng lúc này người xem lại nhìn thấy rất rõ ràng!

Doãn Liên Nhi......

"Dịch Dao có thể tẩy trang và nghỉ ngơi, Thủy Linh cùng Hoàng Hạc Lĩnh năm phút sau quay lại." Lý Duật kiềm chế cảm xúc nói.

Cảnh quay sau đó tiếp tục diễn đến trưa, liên tục NG, biểu hiện của Hải Mông không còn khẩn trương nữa, mà có xu hướng đờ đẫn, Lư Huyên nhìn thấy thì lắc đầu.

Rốt cuộc cũng tới giữa trưa, Lư Huyên kéo Hải Mộng về phòng thay quần áo.

"Hải Mộng, chị biết em hâm mộ Tang Khôn Tá rất nhiều năm, nhưng biểu hiện của em lúc sáng có xứng với thân phận diễn viên của em không? Không phải em nói ai diễn với Tang Khôn Tá cũng có thể diễn tốt sao? Hay là em cố ý?"

"Em không có......"

"Không có? Vậy sao một cảnh diễn đơn giản như vậy em cũng diễn không tốt? Em có biết cả phim trường đều đang chê cười em không! Em xuất thân chính quy, kết quả thì sao? Còn nghiệp dư hơn so với người ngoài nghề nữa!"

"Cô ấy không phải người ngoài nghề!" Hải Mộng kích động nói.

Bên kia, trong phòng thay đồ của Dịch Dao.

"Ưm...... Nhẹ, nhẹ chút......" Dịch Dao ngồi ở trên bàn trang điểm, hai chân mở rộng ra, hai tay chống ra sau, cổ ngửa ra sau, cố gắng hết sức kiềm nén tiếng rên rỉ trong cổ họng.

Vừa tẩy trang xong, An Kinh Vĩ liền "mời" mọi người đi ra ngoài, không nói một lời liền ôm cô lên bàn trang điểm, nhíu mày, động tác vội vàng giống như muốn đem tinh lực tối hôm qua chưa thỏa mãn phát t/iết ra hết.

Tư thế đứng thẳng làm người đàn ông có thể nhẹ nhàng đưa đẩy eo, đường đi khô ráo cũng bị động tác thọc vào rút ra chậm rãi của hắn mà từ từ ướt át, người đàn ông tiến vào càng lúc càng sâu hơn, động tác càng lúc càng nhanh khiến cô lo lắng người khác sẽ nghe thấy âm thanh "không hài hòa" này, nhưng cảm giác vui sướng giữa hai chân làm cô không có thời gian nghĩ nhiều, ngay cả cảm giác nhồn nhột đã bị ép xuống trước đó cũng dâng trào, khi c/ôn th/ịt cọ xát với hoa h/uyệt dẫn đến từng đợt tê dại.

Nóng quá, ấm quá......

"Ngoài anh ra, còn có bao nhiêu đàn ông đã chạm qua em?" Nhìn khuôn mặt nhỏ đang mê mang của cô, An Kinh Vĩ đột nhiên hỏi.

Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa đồng thời vang lên cùng lúc với câu nói của An Kinh Vĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.