Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 107: Cũng không có tiêu đề (Lý Duật - H)



Thân hình quyến rũ bị cọ xát lên xuống trên sô pha, khoái cảm mất hồn làm cô không thể chống cự mà rơi xuống vực sâu dục vọng, chìm nổi trong sự vui thích và thống khổ.

Nơi xấu hổ giữa hai chân đột nhiên bị người đàn ông xâm phạm, nhưng thân thể đáp lại bằng một cảm giác tê dại mênh mông, khoái cảm mãnh liệt lên men làm người ta khiếp sợ, hai chân sợ hãi muốn khép lại chống cự, rồi lại sợ hãi không biết người đàn ông uy hiếp là thật hay giả.

Hình như phát hiện động tác nhỏ với ý đồ trốn tránh của cô, Lý Duật cong khóe miệng, tay sờ sờ vuốt ve mông nhỏ của cô, c/ôn th/ịt nóng bỏng dưới thân điều chỉnh góc độ lao thẳng vào chỗ hơi gồ lên bên trong hang động của cô.

"A a! Không, đừng mà!"

Kèm với tiếng rên cao vút của cô là thắt lưng rắn chắc liên tục ra vào thật sâu, điên cuồng rong ruổi trong hoa h/uyệt phóng đ/ãng ướt át đang co rút của cô.

Tiếng rên đột ngột dừng lại, eo nhỏ cứng đờ, bụng nhỏ cùng với hoa h/uyệt hung hăng xoắn chặt.

Lý Duật thấy thế dứt khoát rút ra, toàn bộ c/ôn th/ịt rời khỏi sau đó lại xông thẳng tàn nhẫn đột phá hoa tâm đang co rút giãy giụa.

Cả người cô bé kịch liệt run rẩy, xuân thủy tuôn như suối, d/âm mỹ phun ra trước mắt người đàn ông.

Trong đầu Dịch Dao trống rỗng, thậm chí cô còn không phát hiện người đàn ông đã rút c/ôn th/ịt ra từ lúc nào, thân thể giống như đã bị trút bỏ linh hồn, hoặc là linh hồn đã trút bỏ gánh nặng của thân thể, nhẹ nhàng, thoải mái, thỏa mãn không sao tả được.

Một hồi lâu dư vị tuyệt mỹ kia mới dần dần tan biến, nhưng lại khiến người ta nhồn nhột, muốn lập tức quay trở lại thế giới cực lạc.

"Còn muốn không?" Lý Duật biết rõ còn cố hỏi.

Trước đây sau khi đưa cô lên cao trào anh sẽ tiếp tục thao cô, không ngừng kéo dài thời gian cao trào và vui sướng cực độ, thậm chí còn làm cô liên tiếp cao trào gần như muốn hư mất, lúc này chỉ mới lướt qua làm sao cô có thể thỏa mãn.

"...... Ừm." Khuôn mặt nhỏ của Dịch Dao phải thừa nhận dục vọng mà xấu hổ ửng đỏ khiến Lý Duật nhìn thấy say mê không thôi.

Kéo tay nhỏ của cô đặt trước hoa cốc, sau khi cao trào âm hạch là nơi mẫn cảm nhất, ngay cả anh cũng không thể đảm bảo nắm chắc được tiết tấu và lực độ thích hợp. "Ngoan, tự mình làm em sẽ thấy thoải mái hơn."

Trong giọng nói mê hoặc của người đàn ông, Dịch Dao duỗi tay chạm nhẹ vào viên thịt mượt mà tròn trịa kia ——

"A ưm......"

Rõ ràng là lòng bàn tay đụng vào, hoa hạch lại giống như bị kim châm nhẹ, kích thích bén nhọn tuy đau nhưng không đau, trong bụng càng hư không chua xót. Đáp lại khát vọng hư không của âm hạch, cô lại xoa nắn nhụy hoa tươi mới.

Lý Duật cười cười, kéo tay cô dính ướt d/âm dịch trơn trượt trên hoa h/uyệt. Có chất lỏng bôi trơn, đụng vào càng tê dại thoải mái hơn, bản tính chạy theo vui sướng của nhân loại khiến cô nhanh chóng tìm ra phương pháp sờ soạng, ngón tay phát sáng xoay tròn cọ xát hoa hạch, hai tòa núi tuyết trước ngực cùng với tiếng hít thở mà biên độ phập phồng lên xuống càng lúc càng lớn.

Thật thoải mái, sâu một chút nữa, không, vẫn không đủ......

Hoa hạch hỏi thỏa mãn, bên trong hoa h/uyệt lại vô cùng trống rỗng.

Nhìn thấy ánh mắt khát vọng của cô bé, Lý Duật căng kẽ mông ra, c/ôn th/ịt đã đầy đủ trơn trượt dưới thân dán sát vào cúc h/uyệt nhỏ nhắn từ từ tạo áp lực.

Đã không phải lần đầu tiên, đương nhiên cô biết phải ngoan ngoãn thả lỏng, nhưng khi c/ôn th/ịt căng tròn rốt cuộc cũng xâm nhập vào hậu h/uyệt, cô vẫn không nhịn được rên một tiếng, siết chặt hai cái miệng nhỏ dưới thân, hai chân cũng theo phản xạ khép lại.

"Ơ?"

Tiếng ơ tràn ngập hài hước cùng trêu chọc, Dịch Dao nghe thấy càng thẹn thùng hơn, chỉ có thể chịu đựng cảm giác no căng khác thường ở hậu h/uyệt, khẩn trương mở đùi ra một lần nữa.

Khác với sự cuồng dã khi xâm nhập hoa h/uyệt, động tác ra vào của người đàn ông trong hậu h/uyệt cực kỳ mềm nhẹ, không giống như phát t/iết dục vọng, mà giống như đang mát xa nhục h/uyệt đáng xấu hổ kia.

Tham lam mà nhìn dáng vẻ mê say của cô, Lý Duật chỉ cảm thấy lúc này còn sảng khoái hơn khoảnh khắc khi bắn ra.

"A......" Ngón tay lưu luyến tại hoa hạch, mang đến từng đợt khoái cảm ngọt ngào, thân thể dần dần bay bổng, tuy rằng tiết tấu trong hậu h/uyệt rất nhẹ nhàng nhưng cô vừa căng vừa đau, nhưng lại tê nhột vô cùng, nỗi xấu hổ vì cấm địa bị người ta hoàn toàn xâm chiếm cùng với khoái cảm không thể cưỡng lại đan xen vào nhau, tạo thành một loại khoái cảm không thể giải thích.

"A...... Ưm......"

Dịch Dao khẽ cắn răng, động tác ngón tay dần dần thô bạo kịch liệt hơn, d/âm dịch trong hoa h/uyệt ào ạt trào ra, người đàn ông cũng đẩy nhanh động tác cùng lúc với cô, từng bước đưa cô đến cực hạn vui sướng.

"A a...... Giúp, giúp em......" Còn chưa được, chưa được...... thân thể nôn nóng ép cô phải khóc lóc cầu xin.

Lý Duật cưng chiều cười cười, để chân phải của cô kẹp bên eo, tay trái duỗi ra sau nâng mông nhỏ của cô lên, đổi sang tư thế quỳ.

"Nín thở." Anh ân cần nhắc nhở.

"A?" Tuy rằng không hiểu, nhưng Dịch Dao vẫn nghe lời hít sâu một hơi, nín thở lại, "A a a ——"

Hậu h/uyệt thình lình bị xâm nhập với tần suất cao làm cô nghẹn lại, eo nhỏ điên cuồng vặn vẹo nhưng vẫn không thoát khỏi tiết tấu ra vào quá nhanh của người đàn ông, cùng lúc đó người đàn ông còn dùng ba ngón tay xâm nhập vào mật động, dùng tiết tấu ngược lại mà hung hăng thọc vào rút ra, vào vào ra ra, vừa ra lại tiến vào, phối hợp cực kỳ ăn ý.

"A không —— Lý, Lý Duật...... A a——"

Mông nhỏ nhô cao, hai cái động đều bị xỏ xuyên với tốc độ cao, sự chơi đùa hoàn mỹ như vậy liền đưa cô tới cao trào tiến vào thế giới cực lạc, khoái cảm lan rộng như chìm vào biển nước, thân trên bị va chạm kích thích đến cả người tê dại, muốn né tránh lại đụng đến càng nhiều khoái cảm hơn!

Mỗi một tấc trên làn da của cơ thể, hai tiểu h/uyệt được kịch liệt yêu thương đến hai chân, từng ngón tay đều tê dại cực kỳ mẫn cảm, eo mềm nhũn, cổ họng nhồn nhột, từ đôi môi thèm khát được hôn đến ngón tay yếu ớt không cử động được, bị người đàn ông ăn triệt để như vậy, cô thực nghi ngờ, sau này một mình cô có thể ngủ yên được hay không.

Sáng sớm hôm sau.

"Dao Dao, nếu em còn không tỉnh, anh chỉ có thể đổi cách khác để gọi em thôi."

Sau vài giây có dị vật chui vào thân dưới, Dịch Dao đột nhiên mở mắt.

Lý Duật mỉm cười rút ngón tay thon dài ra, "Thức dậy đi, cô gái xinh đẹp của anh, chúng ta không thể lãng phí kỳ nghỉ hiếm có này được."

Kỳ nghỉ? Thấy Lý Duật quần áo chỉnh tề, Dịch Dao liền hỏi, "Đi đâu vậy?"

"Đương nhiên là đi hẹn hò."

Hẹn hò...... Ai thèm hẹn với anh!

Anh chỉ muốn đổi một nơi khác để làm tình thì có!

Phòng tắm ở sân tennis vào buổi sáng, phòng thay quần áo ở sân trượt tuyết vào buổi chiều, phòng VIP trong hội quán suối nước nóng vào buổi tối, làm đến mức hai chân cô mềm nhũn còn anh thì lại không sao, còn ôm cô cười trộm!

Ngày 9 tháng 1, cho đến gần trưa, Lý Duật mới dẫn Dịch Dao rời khỏi hội quán suối nước nóng.

"A ——" đùi phải đột nhiên mềm nhũn, Dịch Dao lảo đảo một cái thiếu chút nữa té ngã, may mà Lý Duật bên cạnh nhanh tay lẹ mắt ôm chặt eo cô.

"Cẩn thận nào." Lý Duật ôn nhu nói nhỏ.

Dịch Dao cắn răng, ngước mắt nhìn chằm chằm nụ cười tuấn nhã hạ gục hàng vạn fan hâm mộ trong nháy mắt của Lý Duật, tay nhỏ bé lén lút vuốt ve phần thịt mềm ngay eo của anh —— hung ác nhéo mạnh.

Lý Duật hít một hơi, khuôn mặt tuấn tú đột nhiên hiện lên vẻ kỳ quái, nhưng trong phút chốc lại biến thành nụ cười lấy lòng, "Chuyện này thật sự không thể trách anh, có trách thì trách em..." cúi đầu tới sát bên tai cô, "... trách em quá xinh đẹp, khiến anh cam tâm tình nguyện trở thành nô lệ của em."

Vẻ mặt Dịch Dao đen thui.

Đầu óc của tên biến thái mê gái, cuồng tự luyến này có phải bị hư rồi không? Anh mặc kệ lịch trình của Tang Khôn Tá thật sao? Thật sự bỏ đoàn phim ba ngày? Còn có cuộc cá cược của bọn họ... thời gian đã qua một nửa, anh chơi như vậy là có ý gì?

Chương 109: Tường đồng vách sắt (Lý Duật - hơi H)

Wasula

TrướcSau 

Cô rất thơm, hương thơm nữ tính mê người, ẩn dưới mùi hương sữa tắm, thoang thoảng, hương vị sảng khoái và say lòng người. Nhẹ nhàng hơn hương hoa, êm dịu hơn rượu vang, làm người ta say đắm không muốn rời đi.

Lý Duật nửa đè lên thân thể trơn bóng của cô, vùi đầu vào cổ cô, một hồi lâu cũng không có động tác gì khác.

"......" Dịch Dao chớp mắt vài cái, duỗi tay đặt lên ngực —— bầu ngực bị anh đè ép hơi đau. Ở phòng tắm hiếm khi anh không làm, bây giờ đột nhiên lại an phận như vậy... rốt cuộc cũng không được rồi hả?

"Em ghét anh sao..."

Bên tai truyền đến tiếng rầu rĩ trầm thấp khiến cô tê dại.

Dịch Dao không trả lời, cô cho rằng mối quan hệ của bọn họ không liên quan đến vấn đề "ghét hay không ghét".

Lý Duật hơi nâng người lên, nhìn chằm chằm khuôn mặt bình tĩnh của cô. Câu trả lời thật sự làm anh tan nát cõi lòng —— anh đối với cô mà nói không có ý nghĩa gì hết. Nếu không phải anh là đạo diễn của《Nguyệt Chi Âm》thì cô cũng khồng thèm liếc nhìn anh một cái đúng không? Nếu không phải cô đối với 《Nguyệt Chi Âm》đặc biệt kiên trì, anh sẽ không có cơ hội gặp được cô, đụng vào cô, yêu cô?

Nhấc hai chân đè lên đỉnh núi đầy đặn của cô, lửa nóng to lớn sau khi cọ xát vài cái liền đâm thẳng vào tiểu h/uyệt. Thân thể sau khi tắm xong vừa mềm mại vừa ướt át, cho dù không làm dạo đầu cũng không làm tổn thương đến hoa h/uyệt non nớt, ngược lại càng khiến cho người đàn ông cường thế ra vào sâu hơn mãnh liệt hơn để tìm cảm giác tồn tại.

Từ từ đưa đẩy, chậm rãi ra vào, giống như là thực khách thanh lịch tinh tế đang thưởng thức món ăn thơm ngon, thân hình người đàn ông thon dài cân xứng, cơ bắp vừa phải, thân hình đẹp quyến rũ. Eo thon săn chắc thong thả lên xuống trong tư thế cực kỳ xấu hổ, c/ôn th/ịt đỏ tươi to lớn lúc ẩn lúc hiện ra vào trong tiểu h/uyệt dần dần chảy nước, lỗ nhỏ bí ẩn bị căng ra đến cực hạn, cánh hoa bất lực bị c/ôn th/ịt ra ra vào vào chỉ chốc lát sau đã đỏ bừng ướt át.

Tình ái nhẹ nhàng làm người ta dễ thích ứng hơn là kịch liệt vận động, đặc biệt là khi kích cỡ của người đàn ông vừa cắm vào đã khiến cả người tê dại.

Tuy nhiên đàn ông có vẻ thích thể hiện sức mạnh và tốc độ hơn, mỗi lần ra vào tiểu h/uyệt cực nóng, cả người tê dại, khi mấy tên đàn ông cuồng dã va chạm hoa tâm hoặc cố tình kích thích hoa h/uyệt, những khoái cảm điên cuồng khiến cô nhồn nhột như gió lốc giữa biển rộng gầm lớn, đem tất cả sự thẹn thùng, suy nghĩ của cô cuốn vào không trung, lượn vòng rồi đập nát.

Sau khi so sánh, khoảnh khắc nhẹ nhàng như vậy đặc biệt hiếm.

Thao cô, làm những chuyện thân mật nhất đối với cô, anh có thể cảm giác được thân thể nhỏ bé của cô bị anh hoàn toàn chiếm giữ, nghe tiếng hừ nhẹ của cô, nhìn khuôn mặt cô dần dần đỏ ửng lên vì anh, nhưng anh vẫn không thể chạm vào trái tim cô.

Một cô gái từ khi còn là một đứa trẻ đã phải học cách tự bảo vệ mình, một cô gái bao bọc trái tim mình thành tường đồng vách sắt, anh phải làm như thế nào mới có thể khiến cô nhìn thấy anh, cảm nhận anh, chấp nhận anh, để anh đến gần trái tim cô, trở thành tường đồng vách sắt mới của cô?

Thứ kia, rốt cuộc anh có nên dùng hay không?

Ngày 10 tháng 1, tuyết rơi đầy trời, một cuộc điện thoại của Triệu Dũng làm Lý Duật phải kết thúc kỳ nghỉ sớm, dẫn Dịch Dao trở lại khách sạn nơi đoàn phim ở lại.

Nói là cho đoàn phim ba ngày nghỉ, nhưng nhìn Triệu Dũng đầu bù tóc rối với đôi mắt thâm quầng, người nhàn rỗi nhất trong đoàn phim mấy ngày nay chỉ có đạo diễn lớn bên cạnh cô thôi. Sau khi im lặng liếc mắt nhìn Lý Duật một cái, Dịch Dao thấy Triệu Dũng đã đến gần liền cúi đầu chào rồi chuẩn bị trở về phòng.

"A! Dịch Dao, đừng đi đừng đi, chuyện này thật sự cần cô giúp đỡ." Triệu Dũng vội vàng nói.

Phòng họp đa phương tiện trong khách sạn.

Phòng họp đã được cải tạo thành một phòng huấn luyện biểu diễn tạm thời, Tang Khôn Tá, Triệu Diệu còn có thầy Diêu người chịu trách nhiệm đào tạo các diễn viên trẻ cũng ở đó, Dịch Dao không rõ tình hình lắm.

"Dịch Dao, tới đây, cô diễn đoạn này một chút đi." Diêu Kiến Nhạc đưa kịch bản đã mở trong tay cho Dịch Dao.

"Tôi không cần cô ấy dạy! Tôi sẽ diễn tốt!" Đột nhiên từ trong góc truyền ra một lời chói tai.

"Hải Mộng!" Lư Huyên vội vàng trách mắng.

Dịch Dao nghiêng đầu nhìn lại cạnh tường, Hải Mộng mặc váy sườn xám dài trừng mắt nhìn về phía cô với vẻ mặt giận dữ. Đúng rồi, thiếu chút nữa cô đã quên, tổ đạo diễn quyết định để Hải Mộng diễn vai Doãn Liên Nhi, nếu là tổ đạo diễn quyết định, cô có thể giải thích với chỗ An lão việc cô rời khỏi đoàn phim rồi.

"Tôi thừa nhận, cô ấy diễn rất tốt, nhưng tôi cho rằng tôi diễn cũng không kém cô ấy! Mọi yêu cầu trong kịch bản tôi đều có thể thực hiện, vì sao mọi người lại không hài lòng?"

"Đáp án, đôi mắt của cô sẽ nói cho cô biết. Dịch Dao, lại đây, Khôn Tá, Triệu Diệu chuẩn bị một chút." Diêu Kiến Nhạc không kiên nhẫn nói.

Dịch Dao nhận kịch bản, đoạn này trong kịch bản là chi tiết nói về Doãn Liên Nhi trong nguyên tác, trong một bữa tiệc vui đùa ầm ĩ, vòng ngọc của Doãn Liên Nhi bị đập vỡ, mà cái vòng ngọc đó chính là tín vật đính ước của vị hôn phu tặng cho Doãn Liên Nhi trước khi cô ấy bị bán đi. Những tình tiết nhỏ của vai phụ như thế này thường sẽ bị cắt bớt, không biết vì sao lại rắc rối tại chỗ này nữa.

"Bang! Leng keng......"

"Ai da, thực xin lỗi, tay chân tôi vụng về quá, làm bể chiếc vòng ngọc của chị dâu rồi, thật là đáng chết." Triệu Diệu ngoài miệng nói xin lỗi, nhưng vẻ mặt lại là trêu đùa.

"Bể thì bể thôi, ngày mai anh cho người chọn mấy cái đẹp hơn cho em." Tang Khôn Tá nâng cằm Dịch Dao đang ở trong lòng, mắt say lờ đờ mê mang nói.

Dịch Dao nhìn chiếc vòng gãy vỡ trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ dại ra một chút.

"Tiếc nuối như vậy sao, thế nào? Đừng nói là của tên tiểu gian phu nào đó đưa cho chị dâu nhé?" Triệu Diệu cười nói.

"Hứ!" Dịch Dao cảnh cáo liếc mắt nhìn Triệu Diệu một cái, "Tiểu gian phu chắc chắn là không có, nhưng mà đại gian phu thì......"

"Em dám!" Tang Khôn Tá siết chặt cánh tay.

"Ha ha......" Dịch Dao nhảy ra khỏi cặp đùi rắn chắc của Tang Khôn Tá, nhặt chiếc vòng gãy dưới mặt đất lên, tiện tay còn sờ soạng bên trong đùi của Triệu Diệu một chút, "Không phải em có dám hay không, mà là do đám anh em của Nhị đương gia!" Nói xong Dịch Dao liền đứng dậy đưa lưng về phía hai người rời đi.

Thoát khỏi tầm mắt của hai người, vẻ mặt của Dịch Dao thoáng chốc trở nên lạnh lùng băng giá, nhìn xuống chiếc vòng bị gãy bể, một chút mềm mại yếu ớt lướt qua đôi mắt, giây tiếp theo, khóe miệng khẽ cong lên.

"Làm sao có thể!" Hải Mộng hét lớn, "Đồ vật duy nhất đại diện cho quá khứ tốt đẹp của Doãn Liên Nhi bị hư hỏng, sao cô ấy có thể cười? Sao lại cười được? Chuyện này không hợp lý!"

"Hợp lý hay không, tự cô xem đi." Diêu Kiến Nhạc nói xong liền đưa đoạn phim của hai người vừa quay lên màn hình, hình ảnh cuối cùng dừng lại ngay biểu cảm khóc - cười hoàn toàn khác nhau của hai người.

Lòng căm thù bùng lên trong đôi mắt đẫm lệ của Hải Mộng, ngược lại, Dịch Dao cười khinh miệt, lười nhác, giống như không hề quan tâm.

"Hải Mộng, từ khóa mấu chốt về nhân vật Doãn Liên Nhi này là gì?" Diêu Kiến Nhạc hỏi.

Hải Mộng do dự, cắn cắn môi, "Tuyệt vọng."

"Đúng vậy, tuyệt vọng. Một người trong lòng không còn hy vọng về bất kỳ người nào nữa, sao còn có nước mắt?"

"...... Mọi người đi ra ngoài trước đi, Dịch Dao ở lại." Lý Duật vẫn luôn yên lặng không hé răng chợt mở miệng nói.

Thực xin lỗi, Dao Dao...... Anh chỉ có cách này, mới có thể dỡ bớt sự kiên cường của em, mới có thể từ từ dỡ bớt từng lớp tường thành em dựng nên.

Anh sẽ không để em trở thành...... Doãn Liên Nhi bị nước mắt độc chết.

Chương 112: Quân cờ nhỏ yếu (An Kinh Vĩ - hơi H)

Wasula

TrướcSau 

Dịch Dao nhìn thức ăn chất đống trong chén, khẽ nhướng mày, ánh mắt liếc nhìn về phía An Lục Thiên đang ngồi trên ghế chủ nhà.

Buổi sáng hôm nay, ít khi cô chủ động với An Kinh Vĩ mà hắn lại giống như đổi tính, tay chân nhẹ nhàng chậm rãi, sau khi làm cô thỏa mãn hắn cũng chưa bắn đã ngừng lại. Vốn dĩ cô muốn lấy lòng hắn rồi nói với hắn chuyện trở về, nhưng cả người cô mềm nhũn đối diện với khuôn mặt đẹp trai bình tĩnh của hắn, nói gì cũng không được.

Hình như gần đây là cuộc họp cuối năm của tập đoàn Nguyên Thái, An Kinh Vĩ dặn cô buổi tối chờ hắn về nhà ăn cơm sau đó liền xuống giường rời khỏi nhà họ An, cô còn nghĩ lúc ăn cơm lại nói, ai ngờ buổi tối An Lục Thiên cũng trở về nhà họ An.

Đối lập với bầu không khí "trận quyết đấu sinh tử cuối cùng" trên bàn cơm của hai cha con, cô cảm thấy tình cảnh im lặng ăn cơm hộp với ba ngày xưa đúng là "ấm áp hòa thuận". Người xưa có câu "có so sánh mới có kiến thức" đúng là không sai.

"Đủ rồi mà." Dịch Dao nhỏ giọng nói. "Em không ăn hết đâu."

An Kinh Vĩ nhìn một cái, đưa đũa qua, gắp một nửa thức ăn trong chén của cô về chén của hắn, không thèm để ý mà ăn "hai món".

An Lục Thiên liếc nhìn hai người một cái, "Ngày mai họp hội đồng quản trị, cha sẽ công bố con là phó tổng giám đốc Marketing."

"Hừ......" An Kinh Vĩ hừ lạnh một tiếng, quay đầu gắp một miếng cá cho Dịch Dao.

"Con!" An Lục Thiên nghiến răng nghiến lợi. Ông tung hoành trên thương trường mấy chục năm, ký một cái hợp đồng mấy chục tỷ mặt không đổi sắc, chỉ khi đối mặt với con trai mình, trong một giây đã bị chọc tức đến mức huyết áp tăng vọt.

"Cha mặc kệ con có đồng ý hay không, sau này con thành thật chơi ở tập đoàn đi, bớt đi lăn lộn lung tung mấy thứ đó của con đi, cha sẽ sắp xếp người dọn dẹp công ty cho con."

"Sao vậy? Ông không đấu lại hai lão già họ Tiếu kia, rốt cuộc Nguyên Thái cũng phải đổi họ rồi sao?"

"Khốn nạn! Nguyên Thái là tâm huyết cả đời của cha, nó chỉ mang họ An!"

"Vậy cũng là họ "An" của An Lục Thiên, chứ không phải "An" của An Kinh Vĩ."

"Rầm!"

Cả bàn ăn bị An Lục Thiên đập cho chấn động, chén cơm của Dịch Dao lung lay sắp đổ liền đổ một nửa xuống bàn.

"Mày đừng quên, mày là con trai của An Lục Thiên!"

"A...... Vậy sao," An Kinh Vĩ đứng dậy, cầm lấy khăn ướt lau tay, "Tôi vẫn luôn cho rằng con trai của ông là Nguyên Thái. Nếu ông nhất quyết muốn tôi tiếp quản Nguyên Thái cũng được, nhưng..." An Kinh Vĩ kéo Dịch Dao bên cạnh ôm vào lòng, cười lạnh với An Lục Thiên, "... Tôi sẽ hủy hoại và bán Nguyên Thái sớm thôi."

"Mày dám!"

"Chúng ta đi ra ngoài ăn thôi." An Kinh Vĩ nhẹ giọng thì thầm với cô gái xinh đẹp bên cạnh.

Dịch Dao bị An Kinh Vĩ ôm rời khỏi phòng bếp, cô hơi lo lắng quay đầu nhìn An lão, đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt cực kỳ bình tĩnh của An Lục Thiên, giống như dáng vẻ giận dữ đến mức không thể kiềm chế lúc nãy chỉ là ảo giác của cô.

Với kiến thức và suy nghĩ của mình, cô nghĩ chắc chắn cô không có cô lực suy đoán tâm tư của An Lục Thiên, cô thật sự không biết việc cô tham gia《Nguyệt Chi Âm》sẽ có ảnh hưởng gì, nhưng bản thân nói cho cô biết, hiện tại, cô là một quân cờ nhỏ yếu không thể nhìn rõ tình hình nguy hiểm của mình.

Hay là, cô nên nói cho An Kinh Vĩ biết?

Không —— An Lục Thiên đã đặc biệt nhấn mạnh, không được để bất kỳ ai biết An Lục Thiên đã tìm cô. Đối mặt với An Lục Thiên, An Kinh Vĩ là ốc còn không mang nổi mình ốc, sao có thể giúp cô giải quyết hậu quả sau khi cô vi phạm điều khoản hợp đồng? Cho dù An Kinh Vĩ đối xử với cô có chút đặc biệt, sẵn sàng che chở cô, nhưng bọn Tiểu Ngải, Phục Viễn thì sao? Với địa vị và các mối quan hệ trong giới tài chính của An Lục Thiên, muốn phá hủy nhà họ Triển chỉ là một câu nói! Cô không thể mạo hiểm như vậy.

Phòng C888 khách sạn Venus.

Đây là lần đầu tiên cô vào ở phòng khách sạn thuê dài hạn của An Kinh Vĩ.

"Ưm......" Cô tr/ần tr/ụi run rẩy ngồi ở trên quầy bar cao cao, rượu đỏ tươi lạnh lẽo không ngừng được rót lên bầu ngực của cô, chảy dọc theo vùng bụng phẳng lì tới nơi riêng tư giữa hai chân.

"A......" Người đàn ông với áo sơ mi và quần tây cơ bản vẫn còn nguyên vẹn đang vùi đầu vào giữa hai chân cô càn rỡ uống rượu, thỉnh thoảng còn liếm mút hoa hạch thẹn thùng giữa rãnh khe thịt, đầu lưỡi ấm áp mềm dẻo của người đàn ông xẹt qua cánh hoa, một hồi lại chui ra chui vào dâ/m h/uyệt, tiếng "chụt chụt" vang lên bên lỗ tai như thiêu như đốt, trời ơi... sung sướng làm người ta không thể chịu nổi.

Mùi rượu vang đỏ thoang thoảng xen lẫn hương hoa trái cây quanh quẩn nơi chóp mũi, nhưng không thể che lấp được mùi hương cơ thể quyến rũ của đàn ông...

"Đừng...... Đừng uống......" Hắn uống nhiều như vậy thì không còn là rượu nữa rồi. Dịch Dao chịu đựng chua xót trong bụng mà nói.

An Kinh Vĩ chậm rãi ngẩng đầu lên, đặt chai rượu trong tay xuống, nhìn chằm chằm khuôn mặt ửng hồng ẩn chứa vẻ xấu hổ của cô, mỉm cười, hôn lên đôi môi quyến rũ của cô, đem tất cả rượu với thành phần phức tạp rót vào cái miệng nhỏ nhắn của cô.

"A Ưm...... Khụ khụ......"

"Bỏ đi không uống, quá lãng phí." Đôi mắt vẫn sắc bén như đao, nhưng lại hiện lên chút ánh sáng mềm mại, Dịch Dao nhìn thấy mà trái tim run rẩy.

"...... Đừng đùa nữa mà." Dịch Dao yếu ớt nói.

Nụ cười càng sâu hơn, "Ừ."

An Kinh Vĩ ngoài miệng trả lời, nhưng lại cúi đầu ngậm lấy bộ ngực sữa của cô, tinh tế liếm mút những giọt rượu còn sót lại trên người cô, lúc liếm đến đầu nhũ còn dùng đôi tay giữa chặt để hai trái anh đào sát vào nhau, cắn cắn qua lại.

"Ưm a......"

Cho đến khi quả anh đào nở rộ, đầu nhũ ướt đẫm bị mút đỏ tươi trên bầu ngực tuyết trắng, người đàn ông nhìn đến mê muội, tiếp tục lau sạch chất lỏng còn sót lại trên người cô.

Hắn chưa bao giờ say mê cơ thể của nữ nhân như vậy, giống như trúng "mê dược", ngay cả những việc trước đây hắn khinh thường làm thì bây giờ cũng vui vẻ chịu đựng.

"A...... Ưm a...... Đừng, dừng lại đi......"

Nghe tiếng rên rỉ ngọt ngào của cô, mút lấy từng đợt ái d/ịch mà dâ/m h/uyệt của cô tiết ra, hắn tin rằng cho dù chơi kiểu này cả đêm cũng không thấy mệt.

Nhưng cô sẽ khóc, Ừm......

"A ——" hai chân run rẩy, vòng eo cô cao, cô cứ như vậy bị hắn "uống" đến cao trào lần đầu tiên trong đêm nay.

Không cho cô kịp thở, An Kinh Vĩ ôm cô xuống quầy bar, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô đặt vào cúc áo trên ngực hắn. Hắn thích cảm giác cô cởi quần áo cho hắn, giống như giữa hai người có thêm một tầng quan hệ làm hắn sung sướng.

Quan hệ...... Theo cô, quan hệ giữa cô và hắn là gì? Cô hy vọng sẽ là quan hệ gì?

Ngực khó chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.