Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 120: Em sẽ ghen



Lý Duật hình như đang tránh cô.

Đêm nay Tang Khôn Tá lên máy bay, cho nên mỗi giây mỗi phút lúc này đều rất gấp gáp, trừ thời gian quay phim chính thức, Lý Duật dành phần lớn thời gian để trao đổi với Tang Khôn Tá, đừng nói là nói chuyện với cô, ngay cả ánh mắt cũng chưa từng rơi vào người cô.

Dịch Dao không nhịn được cười giễu chính mình, cảm giác vi diệu này là như thế nào? Cô bắt đầu quan tâm thái độ của người khác đối với mình từ khi nào? Không, ở một góc độ khác, cô cũng nên để ý, nếu Lý Duật không có hứng thú chơi trò chơi với cô, cô sẽ có nhiều thời gian để làm việc của bản thân hơn.

Thời gian của cô thật sự không đủ dùng.

Tình trạng khôi phục của Tiểu Minh tốt hơn nhiều so với mong đợi, Đàn Hoa cũng đã mời một chuyên gia trị liệu phục hồi chức năng để huấn luyện một thầy một trò, Tiểu Quan cũng được Đàn Hoa cho phép, tiếp tục giúp Tiểu Minh tập luyện.

Đạo cụ của cô không cần thiết kế lại, cô cũng có thể củng cố thêm khả năng lập trình - biên tập của mình, tuy không thể thay thế vai trò của Tiểu Minh, nhưng có thể san sẻ bớt áp lực của Tiểu Sách.

Mấy ngày trước phòng làm việc mới nhận được một đơn đặt hàng, bên kia hào phóng trả trước hơn một nửa chi phí, cuối cùng Tiểu Sách cũng có thêm tự tin để tuyển người, nhưng vì bắt kịp đơn đặt hàng, thời gian và sức lực dành cho "Cuộc phiêu lưu của nhóm Ngũ Hà" cũng ít hơn.

Tiểu Ngải và Phục Viễn vừa mới thích nghi ở công ty mới, rất bận rộn, cho nên điều tốt nhất cô có thể làm là từ từ đi trước, đừng để cho nhóm bạn này đốt nến ở hai đầu.

Còn Nina, cô ấy nói cô ấy vẫn luôn ở đoàn phim học lén, thỉnh thoảng cô cũng gửi một số trang web hướng dẫn trang điểm cho cô ấy, giữa những dòng chữ tràn đầy sức sống.

Dịch Dao mỉm cười, mọi người đều đang thuận lợi phát triển theo hướng họ muốn, đây là chuyện tốt nhất.

Chỉ còn lại bản thân mình. Dịch Dao nhìn kịch bản trong tay, đó là một đoạn độc thoại của Cam Tố Nga, ngưỡng mộ, oan ức, bất lực, đau lòng, tuyệt vọng đều là những phân đoạn phải khóc... Cô muốn vượt qua rào cản Cam Tố Nga, cô muốn chân chính buông bỏ — Ninh Nguyệt Cầm.

Cho đến khi cảnh quay của cô kết thúc lên xe buýt về khách sạn, Lý Duật cũng chưa từng xuất hiện, Dịch Dao cũng không nghỉ nhiều quá, quay trở lại khách sạn tiếp tục huấn luyện.

Về cảnh khóc, cô không muốn đặt hết hy vọng vào phương pháp tâm lý trị liệu, cho nên cô thử sử dụng phương pháp huấn luyện của thầy Diêu, buổi tối huấn luyện một chút, không ngờ cũng có chút hiệu quả, tuy rằng vẫn không khóc được, nhưng cũng rất thú vị.

Thầy Diêu hỏi cô có phải hai ngày nay đã xảy ra chuyện gì không, cô cũng không tiện nói rằng mình suy nghĩ bậy bạ.

"Có phải... cô đã gặp được người mình thích không?" Sau khi huấn luyện kết thúc, thầy Diệu hỏi cô.

Dịch Dao cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, "Vì sao thầy lại hỏi như vậy? Đêm nay tôi biểu hiện rất kỳ quái sao?"

"Không......" Ông cũng không phải là người nhiều chuyện, nhưng sau khi huấn luyện cũng nghe thấy không ít chuyện. Một cô gái xinh đẹp không có xuất thân không có hậu thuẫn giống như Dịch Dao, gặp một số chuyện ở trong giới này cũng không kỳ quái, nhưng ông thực sự có cảm tình với cô gái này, cho nên không khỏi có chút xúc động.

Ông đã từng thấy nhiều nữ diễn viên trẻ, một số nổi tiếng sớm thì quá nóng nảy, một số thì quá mức khôn khéo; khi mới ra mắt thì tỏ ra rụt rè, vừa nịnh nọt vừa lố bịch; có chút tài năng thì ngạo mạn, thiếu tài năng thì làm người ta ngán ngẩm... sau bao nhiêu năm, người có thể khiến ông thoải mái dạy dỗ, tính cách cũng tốt, có thể làm ông thích cũng không nhiều lắm, cô gái này tính là một.

"Có người mình yêu là một chuyện tốt, đặc biệt là đối với diễn viên. Gặp được người mình thích thì đừng để ý nhiều quá, cố gắng yêu đi."

Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của thầy Diêu, Dịch Dao nghĩ một lát, mỉm cười gật gật đầu.

Người cô thích... Mọi người đều nói thầy Diêu có một đôi mắt độc nhất trong ngành, có thể nhìn ra được cảm xúc chân thật đằng sau kỹ thuật diễn xuất, đối với người khá quen thuộc còn có thể đoán được gần đây đối phương đã gặp phải chuyện gì chỉ trong nháy mắt. Thật sự thần kỳ như vậy sao?

Tuy rằng thầy Diêu đã từng nói, cho dù đóng nhân vật gì, tính cách và trải nghiệm thật sự của người đó sẽ tích hợp vào diễn xuất, thông qua ánh mắt, biểu cảm, động tác, rốt cuộc cô đã làm gì khiến cho thầy Diêu có suy nghĩ như vậy?

Nhìn khuôn mặt của mình phản chiếu trong chiếc gương bóng loáng ở thang máy, cũng bình thường mà!

Dịch Dao nhíu mày, vừa định cười cho qua chuyện, bước một chân ra cửa thang máy, đáy lòng lại trầm xuống.

Người cô thích... thích......

Sau khi trở về phòng tắm rửa thay quần áo, Dịch Dao gõ cửa phòng bên cạnh, không có lời chào hỏi dư thừa hay bất kỳ hành động xấu hổ nào, Dịch Dao liếc nhìn Đàn Hoa sạch sẽ yên tĩnh đang ngồi đọc sách, "Em đi xả nước trước, tắm xong rồi mới bôi thuốc."

"Không cần."

"Ơ?"

"Ý anh là... Hôm nay tắm vòi sen được rồi." Khuôn mặt tuấn tú trắng nõn nở một nụ cười khó tả, hình như cảm thấy có chút xấu hổ, lại có chút vui vẻ.

"À, vâng." Dịch Dao dứt khoát đáp.

Dùng khăn lông chà ra bọt mịn, sau đó chà lên thân hình trần trụi gầy nhưng rắn chắc của người đàn ông. Dáng vẻ hắn chỉ mặc một cái quần lót đứng thẳng ở trước mặt cô so với việc ngồi ở trong bồn tắm hôm qua càng đánh mặt vào thị giác của cô nhiều hơn, động tác chà lau của cô cũng tự nhiên thành thạo hơn ngày hôm qua nhiều.

Nếu ánh mắt độc đáo của thầy Diêu không sao, cô thật sự gặp được người mình thích, vậy người này......

Thích? Cô thích... hắn? Tay run lên.

"Sao vậy?" Giọng nói nhẹ nhàng trầm tháp của người đàn ông truyền thẳng đến tim.

"Không sao." Dịch Dao giật giật khóe miệng, tiếp tục lấy vòi hoa sen làm ướt người hắn, không ngừng chà lau.

Đàn Hoa. Thầm gọi tên người đàn ông trước mặt, lần đầu tiên Dịch Dao cẩn thận tìm tòi nghiên cứu cảm xúc của cô với một người đàn ông.

Tuy nhiên ký ức không trôi đến lúc cô gặp hắn, mà là sớm hơn... lúc tên hắn chỉ là những ký ức bên tai.

"Anh mình mua cho đó, từ nhỏ đến lớn hầu hết đồ của mình đều là anh ấy mua cho đó, anh ấy không tin ánh mắt chọn đồ của mình, haha!"

"Cái sẹo này á? Lúc học trung học mình đánh nhau với người ta bị thương đó. Mình không sao hết, mình với anh, hai người đánh 8 người cũng thắng! Ghê không, chủ yếu là anh mình đánh!"

"Bởi vì hồi nhỏ dạ dày mình không tốt, anh mình cố ý đi học nấu ăn, lúc học cấp 3 mình kiên quyết ở ký túc xá, anh mình cũng đưa cơm cho mình một tuần, mình phải dẫn anh ấy đến căn tin trường học ăn thử mới xua tan được ý muốn đưa cơm của anh ấy."

"Mình không chịu nổi anh mình nữa rồi, anh mua cho mình một chiếc xe sau khi tốt nghiệp mới đưa cho mình, anh ấy liền lái thử trong một năm xem có vấn đề gì không...."

......

Anh trai.

Có anh trai tốt như vậy sao, làm người khác hâm mộ ghen tị? Hay là, chỉ vì người đó là Đàn Hoa?

Khi mới gặp, dáng vẻ lạnh lùng anh tuấn.

Khi gặp lại, dáng vẻ ôn nhu thân thiết.

Khi tuyệt vọng, dáng vẻ yếu ớt tàn nhẫn.

Nếu...... Nếu hắn yêu một nữ nhân, sẽ có dáng vẻ gì? Hắn sẽ che chở nữ nhân đó trong vòng tay ấm áp mạnh mẽ của hắn sao? Hắn sẽ cưng chiều mỉm cười với cô ấy, xuống bếp vì cô ấy, tắm với cô ấy, ngủ với cô ấy?

Trong lòng bỗng nhói đau.

Bàn tay nhỏ đột nhiên bị người nhẹ nhàng đè lại.

"Được rồi, còn lại để anh tự mình rửa."

Ơ? Dịch Dao nhìn vị trí tay mình, mới rửa đến eo, chân còn chưa có... Ánh mắt bỗng dưng nhìn thấy chỗ nào đó nhô lên, thân thể và tinh thần đang đờ đẫn lập tức bình tĩnh lại.

"Vậy anh chậm một chút, cẩn thận một chút, đừng để cổ tay dính nước."

"...... Ừm."

Giặt sạch khăn lông đổ sữa tắm rồi xoa thành bọt mịn đưa cho người đàn ông, Dịch Dao quay đầu đi ra khỏi cửa phòng tắm.

"Dịch Dao......"

Dừng lại, Dịch Dao quay đầu lại nhưng không có xoay người.

"Em làm những việc này là bởi vì anh đã cứu em một lần sao?"

Dịch Dao cảm thấy trong lòng đau nhói, xoa người nhìn thân thể gợi cảm bán khỏa thân của người đàn ông, "Em không biết vì sao lại đồng ý làm những chuyện này, nhưng nếu đổi thành những người phụ nữ khác làm vậy, em sẽ ghen."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.