"Dao Dao!" Mạnh Ni Na kêu lên, cuối cùng vẫn đứng yên nhìn dấu tay chói mắt trên khuôn mặt trắng nõn của Dịch Dao, Ni Na tức giận không chịu nổi, quay đầu hét lớn về phía người phụ nữ trung niên xinh đẹp trang điểm duyên dáng giàu có — "Tô Mỹ Mỹ! Cô!"
"Cô cái gì mà cô! Cô làm bẩn quần áo của tôi." Tô Mỹ Mỹ trang điểm tinh xảo nhưng không thể che giấu dấu vết của năm tháng khinh thường liếc mắt nhìn Mạnh Ni Na, vừa nói vừa vảy vạt áo có vài giọt nước bị bắn lên.
"Cô, tôi......" Mạnh Ni Na không giỏi cãi cọ với người khác nhất thời cứng miệng không nói gì được. Vừa nãy cô đi rót nước ấm cho mẹ của Dao Dao, lúc quay lại đi ngang qua Tô Mỹ Mỹ, không ngờ Tô Mỹ Mỹ lại duỗi chân ra khiến cô bị vấp! Nếu không phải Dịch Dao đỡ cô, cô và ly nước sẽ càng ngã trên mặt đất.
"Rõ ràng là cô ngáng chân tôi, vậy mà cô còn động tay đánh người? Nhiều người nhìn thấy như vậy, sao cô có thể không nói đạo lý gì hết vậy?"
"Ha ha!" Tô Mỹ Mỹ cười nhẹ khinh thường, thản nhiên nhìn xung quanh. Khi mọi người xung quanh vừa tiếp xúc với ánh mắt của Tô Mỹ Mỹ liền chuyển hướng dời mắt đi, Mạnh Ni Na thấy thế, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Trợ lý Tiểu Phan đứng bên cạnh lập tức tiến lên nửa bước, dáng người Tiểu Phan khá trung tính, thân hình cường tráng của Tiểu Phan đứng trước người Mạnh Ni Na càng khiến vẻ duyên dáng xinh đẹp của Mạnh Ni Na lộ rõ hơn.
"Cô nói chuyện kiểu gì vậy? Tự cô đi đứng không nhìn đường cẩn thận, còn làm bẩn trang phục diễn của cô Tô. Không nhận sai xin lỗi thì thôi, còn đứng ở chỗ này la lối? Vừa nãy cô Tô tốt bụng muốn đỡ cô, đúng lúc đụng phải "Tố Nga". Cái gì là "động tay đánh người"? Có tin tôi kiện cô tội vu khống không! Cô tên là gì? Công ty nào? Có hiểu quy tắc ở phim trường không hả?"
Lời mắng chửi dồn dập như pháo liên thanh khiến "người mới ở phim trường" như Mạnh Ni Na vừa tức giận vừa lo lắng. "Tôi..."
"Tiểu Phan," Tô Mỹ Mỹ kiêu căng ngồi xuống, "Kệ đi, đừng so đo với những người không cùng đẳng cấp."
"Dạ biết rồi, chị Mỹ Mỹ." Tiểu Phan đang có khí thế thấy Tô Mỹ Mỹ cũng không muốn tiếp tục ồn ào nữa, tận đáy lòng nhẹ nhàng thở ra. Tất nhiên cô biết Tô Mỹ Mỹ đang cố ý bới móc, tâm trạng của Tô Mỹ Mỹ trong khoảng thời gian này không tốt lắm, tới phim trường nhất định sẽ tìm Ninh Nguyệt Cầm để giận cá chém thớt, cô bé xinh xắn này làm trợ lý mới của Ninh Nguyệt Cầm, chắc chắn sẽ xui xẻo. Chỉ là không ngờ đúng lúc gặp phải Dịch Dao, Tô Mỹ Mỹ còn nhận cơ hội tát Dịch Dao một cái.
Thật ra, lúc trước Dịch Dao làm Tô Mỹ Mỹ mất mặt ở trung tâm huấn luyện, Tô Mỹ Mỹ mắng chửi sau lưng Dịch Dao không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn ngại mấy lời đồn đại đó, không biết hậu thuẫn sau lưng Dịch Dao lớn mạnh cỡ nào, Tô Mỹ Mỹ vẫn luôn nén giận, cái tát vừa nãy chắc cũng đã hả giận phần nào, nên chuyện này cũng muốn chấm dứt tại đây.
Tiểu Phan ngay lập tức bắt được mạch của Tô Mỹ Mỹ, "Được rồi, cô cũng không cố ý, chị Mỹ Mỹ cũng đã nói vừa rồi không cẩn thận đụng phải "Tố Nga", chuyện này bỏ qua đi. Sắp phải quay rồi, nên làm gì thì làm đi."
Nhìn thấy hành động vô sỉ như côn đồ của hai người Tô Mỹ Mỹ, mọi người xung quanh đều bận rộn, không ai ra tay giúp đỡ, Mạnh Ni Na tức nghẹn trong lồng ngực sắp hít thở không được, vô cùng tức giận mà nhìn về phía bạn tốt, lại phát hiện vẻ mặt Dịch Dao rất bình tĩnh, dùng đầu lưỡi ấn vào má phải bị đánh sưng lên, nếu nhìn kỹ, còn có thể nhìn thấy vẻ nhàm chán bên dưới khuôn mặt xinh đẹp bình tĩnh.
"Dao Dao......" Cậu ấy không tức giận sao?
Nhìn thấy vẻ mặt vừa oan ức vừa khó hiểu của Mạnh Ni Na, Dịch Dao dịu dàng mỉm cười, "Không sao, mình không tức giận."
Tiểu Phan nghe vậy cảm thấy rất bất ngờ, nhưng Tô Mỹ Mỹ lại đắc ý tươi cười, cúi đầu vuốt ve ngón tay không biết đã bôi bao nhiêu lớp kem dưỡng da.
"Có một câu nói, tôi vẫn luôn thích,..." Dịch Dao vừa nói vừa đi tới trước mặt Tô Mỹ Mỹ, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp không cần trang điểm không có bất kỳ một cảm xúc tiêu cực nào, nụ cười trong sáng dịu dàng, "Không biết cô Tô đã nghe nói bao giờ chưa."
"...... Nói cái gì?" Tô Mỹ Mỹ ngước lên liếc liếc mắt một cái.
"Con người của tôi không thích thù dai, bởi vì, có ân oán... tôi thường báo ngay tại chỗ!" Vừa dứt lời, tay Dịch Dao đã nâng lên, mang theo một luồng gió mạnh cùng với một tiếng bốp đinh tai nhức óc, trực tiếp khiến Tô Mỹ Mỹ từ trên ghế ngã xuống đất.
Trong tích tắc, có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
"A a a! Chị Mỹ Mỹ!" Tiểu Phan trợ lý của Tô Mỹ Mỹ là người đầu tiên có phản ứng, nhanh chóng ngồi xổm xuống đỡ Tô Mỹ Mỹ với vẻ mặt không thể tin được đứng lên.
"Cô, cô dám đánh tôi! Cô lại dám đánh tôi!" Tô Mỹ Mỹ còn chưa đứng vững đã giống như phát điên rống lên nhào tới chỗ Dịch Dao, ngay cả Tiểu Phan cũng không kịp ngăn cản bà ta lại.
Dịch Dao lui về phía sau nửa bước, mũi chân thuận thế đá về phía cẳng chân của Tô Mỹ Mỹ, khiến Tô Mỹ Mỹ hét lên một tiếng rồi nằm liệt giữa đường một lần nữa.
"Chị Mỹ Mỹ! Dịch Dao! Cô thật quá đáng!" Tiểu Phan hét lớn.
"Dịch Dao! Cô là đồ đê ——"
"Câm miệng!" Không cho Tô Mỹ Mỹ mắng thành câu, Dịch Dao đã lạnh lùng hét, "Bà muốn nhận thêm mấy cái bạt tay nữa thì cứ chửi, để xem tôi có dám đánh hay không!"
"Cô ——" Tô Mỹ Mỹ giãy giụa muốn đứng lên, nhưng chân đau phải ngã ngồi trở về, đột nhiên bà ta rống lên với Tiểu Phan đang định đỡ bà ta dậy, "Cô còn đứng sững sờ ở đó làm gì nữa! Đánh lại cho tôi! Hôm nay không đánh sưng mặt cô ta, tôi không phải họ Tô nữa!"
Tiểu Phan đâu dám động tay, nói như thế nào Dịch Dao cũng là nữ chính, là nghệ sĩ dưới trướng của Trác Bất Tẫn, rất có thể là người tình nhỏ của anh An, Lý Khinh Nam hoặc là của giám đốc tạo hình họ Đàn gì đó, nhưng — bây giờ quậy thành như vậy, sao đám đại gia đó lại không tới thu dọn tàn cuộc vậy? Tiểu Phan nhanh chóng nhìn xung quanh, vừa thấy Triệu Dũng đang vội vàng đi tới chỗ này liền hô lớn: "Triệu đạo diễn! Triệu đạo diễn!"
Trong lòng Triệu Dũng như có ngàn vạn con ngựa lao nhanh qua, ông rất hối hận khi đã chọn Tô Mỹ Mỹ diễn vai "bà lớn Chu gia". Ông đã từng nghe nói tính tình của Tô Mỹ Mỹ, nhưng người phụ nữ này cũng chỉ bắt nạt một số nhân vật nhỏ không nổi tiếng không hậu thuẫn tạo nên những rắc rối nhỏ không ảnh hưởng đến việc quay phim, mọi người cũng lười không thèm quản lý.
Bây giờ thì giỏi rồi, dám chọc tới Dịch Dao! Dịch Dao này... Triệu Dũng chỉ cảm thấy một lời khó nói, ông cũng không mù! Mấy tên kia quanh đi quẩn lại, tên nào cũng không rõ ràng với cô!
"Triệu Dũng! Ông khai trừ cô ta cho tôi! Hôm nay, không, tôi muốn cô ta vĩnh viễn cũng không thể ở lại trong cái giới này! Kêu phóng viên tới!" Giọng nói bén nhọn của Tô Mỹ Mỹ hết sức chói tai.
"Cô được rồi ——" Triệu Dũng đang muốn khuyên can.
"Kêu phóng viên tới đầy đủ nha, tôi báo cảnh sát trước." Dịch Dao nói.
"Báo cảnh sát?" Vẻ mặt Triệu Dũng lộ vẻ thắc mắc.
"Đúng đúng! Báo cảnh sát! Tiểu Phan! Báo cảnh sát! Tôi muốn cô ta phải ngồi tù! Tôi muốn cô ta phải ngồi tù!" Tô Mỹ Mỹ nói không lựa lời.
"Dao Dao......" Ninh Nguyệt Cầm không biết chen vào từ lúc nào, lo lắng nói, "Đừng, Mỹ Mỹ, đừng báo cảnh sát, đừng kêu phóng viên, Dao Dao không cố ý đâu, em thay con bé xin lỗi chị! Xin lỗi, thực xin lỗi ——"
Vừa nghe thấy giọng của Ninh Nguyệt Cầm, sắc mặt Dịch Dao càng lạnh lùng hơn.
"Cô là cái thá gì mà đòi thay cô ta xin lỗi? Tôi nói cho cô biết, cho dù bây giờ cô ta quỳ gối trước mặt cầu xin tôi tha thứ cũng vô ích, tôi muốn cô ta không sống tốt."
"Thật sao? Từ trước tới nay, bà vẫn uy hiếp những người mới bị bà bắt nạt như vậy đúng không, tiền bối?" Ánh mặt Dịch Dao từ trên cao nhìn xuống châm chọc, "Ngại quá, tôi thật sự không biết, chỉ dựa vào bà, có thể làm gì được tôi?"
"Có thể làm gì cô hả? Cô là một người mới còn chưa ra mắt đã dám động tay đánh tiền bối, sau này còn ai dám tìm cô diễn nữa! Tôi nói cho cô biết, cô xong đời rồi!" Vẻ mặt Tô Mỹ Mỹ dữ tợn nói.
"Ha ha..." Dịch Dao lắc tay, "Tôi cũng không có ý định tiếp tục đóng phim."
Mọi người đều kinh ngạc.
Sau khi Tô Mỹ Mỹ sửng sốt một lúc, ánh mắt càng ác độc hơn, "Cho dù cô không muốn đóng phim nữa, chỉ cần phóng viên tung tin ra, tất cả mọi chuyện về cô đều bị cư dân mạng phanh phui ra, mỗi ngày trên mạng đều sẽ có người mắng cô, thậm chí người nhà của cô đi ra khỏi cửa cũng sẽ bị người ta chỉ vào mặt mắng chửi, thậm chí bị đánh, cô cứ chờ xem!"
"Ha ha ha ha......" Dịch Dao nhịn không được lắc đầu cười, "Tô Mỹ Mỹ, bà sống đến tuổi này trí thông minh đều thụt lùi giống như chó à? Đánh tôi, mắng chửi tôi? Được bao nhiêu cư dân mạng quan tâm muốn biết tôi là ai? Bà có tin hay không, nếu phóng viên tới đây, tin tức giải trí ngày mai sẽ là "Tô Mỹ Mỹ bị cảnh sát thẩm vấn, nguyên nhân là gì?", "Tô Mỹ Mỹ bị một cô gái trẻ tuổi tát một bạt tay, khuôn mặt biến dạng...", "Tô Mỹ Mỹ bắt nạt người mới trên phim trường bị phản đòn" v.v, mỗi một tiêu đề tin tức đều có liên quan đến tên của bà, còn tôi, chắc là không có mấy chữ nhắc tới."
Vừa nghe thấy mấy tiêu đề tin tức đó, sắc mặt Tô Mỹ Mỹ lập tức thay đổi, biểu cảm cũng bình tĩnh hơn.
"Cho dù là trong cái vòng này, hay là trong quan hệ đại chúng bình thường, tin tức đều có hai mặt tiêu cực, bà nghĩ viết như thế nào mới hấp dẫn hơn? Đúng rồi, tôi nhớ hình như bà có mấy cái quảng cáo quan trọng đúng không? Sắp hết hạn rồi phải không? Bà nói xem, những đối thủ cạnh tranh của bà nhìn thấy cơ hội này, họ sẽ làm gì tiếp theo?"
"Còn nữa, gần đây một số người lên trang đầu với tin tức xấu, bọn họ ước gì có một người xuất hiện thay thế ngay bây giờ, bà tự nguyện đưa đến, bà đoán xem bọn họ có thể chi bao nhiêu tiền để đẩy bà lên trang đầu; còn những phóng viên, paparazzi đã theo đuôi bà nhiều năm tích góp không ít tư liệu đen, bọn họ có nhân cơ hội này kiếm thêm một chút không, nhân tiện tăng lượt xem?
Còn bà thì sao? Bà có thể đưa ra bao nhiêu tiền, bao nhiêu tài nguyên để quan hệ xã giao? Một nữ nghệ sĩ trung niên thay đổi hình ảnh thất bại, liệu có chống chọi được một cơn bão "dư luận" nho nhỏ dù chỉ một lần?
Tô Mỹ Mỹ, nếu tôi là bà, tôi sẽ rất thận trọng, cố gắng đối xử tốt với mọi người một chút. Bà nói xem, ai cho bà can đảm ở phim trường này nhảy nhót lung tung? Heo hả?"
Lý Duật và Đàn Hoa sau khi nghe tin chạy tới, đúng lúc nghe thấy lời nói nhẹ nhàng nhưng vô cùng sắc bén của Dịch Dao.
Từng lời nói nhẹ nhàng của Dịch Dao làm Tô Mỹ Mỹ nghe thấy trong lòng chấn động, cũng khiến cho đám diễn viên nhỏ và nhân viên công tác vẫn luôn nén giận trong lòng đột nhiên thông suốt.
Thật ra đạo lý rất đơn giản, đầu trọc không sợ bị nắm tóc, những người dễ bị bắt nạt khi bị bắt nạt, tất cả đều có thói quen nhường nhịn, thậm chí có người còn bị ép phải rời khỏi cái vòng này cũng không dám phản kháng một câu, ngược lại càng cổ vũ cho đám tiểu nhân kiêu ngạo này.
Ngay lập tức, ánh mắt mọi người nhìn Tô Mỹ Mỹ có chút coi thường.
Tô Mỹ Mỹ cũng là người từng trải nhiều năm, bà biết những gì Dịch Dao nói là đúng, nhưng bà cũng biết lúc này bà không thể yếu thế, nếu không sau này trong đoàn phim, sẽ không ai coi bà ra gì.
Tô Mỹ Mỹ suy nghĩ một chút, cố sức chiến đấu tới cùng, ngoài mạnh trong yếu, "Vậy thì như thế nào, ít nhất tôi còn có hơn hai triệu fan, một người một ngụm nước bọt cũng có thể dìm chết cô! Cha mẹ cô đều sẽ bị cô liên lụy, gia đình của cô đều bị cô làm xấu hổ!"
"A... Vậy phải làm sao bây giờ?" Dịch Dao giả bộ "bừng tỉnh nhận ra".
Tô Mỹ Mỹ nhịn đau đứng lên, vừa định cười một cái, liền thấy Dịch Dao mỉm cười xinh đẹp nói ——
"Tôi, Dịch Dao, cha đã chết, mẹ không rõ, một người để tôi liên lụy cũng không có? Làm sao bây giờ?"