Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 130: Miếng đậu hũ ngọt ngào thơm phức (An Kinh Vĩ - H)



Suốt một đêm, Đàn Hoa xem đi xem lại hình ảnh thân mật giữa hắn và cô, xem Lý Duật không biết sống chết khiêu khích cô, sau đó chịu khổ trước "bàn tay ác độc" của cô, xem cô vì muốn kiếm một vai diễn cho Ninh Nguyệt Cầm, chỉ trong chớp mắt đã khuất nhục kiên quyết nằm dưới thân hầu hạ Lý Duật.

Từ góc độ quan sát theo dõi, mới có thể thấy rằng cô không bao giờ thể hiện sự do dự yếu đuối trước mặt người khác một cách dễ dàng, cho dù đối mặt với bất cứ điều gì, đứng trước người khác cô luôn có dáng vẻ một mình gánh vác hết mọi thứ.

Hắn muốn nữ nhân này.

Hắn chắc chắn muốn nữ nhân này.

Sau khi làm rõ suy nghĩ thực sự của mình, nhận ra dục vọng đen tối và xấu xa của mình, Đàn Hoa di chuyển cơ thể đã cứng đờ của mình, lên lầu tắm gội.

Thẳng thắn mà nói, cảm giác chấp nhận mình là một tên mặt người dạ thú văn nhã bại hoại cũng không có gì là xấu.

Đôi môi hồng nhuận của Đàn Hoa cong lên một hình dáng cực kỳ xinh đẹp, tư thế bước đi lộ ra vẻ nhàn nhạt không kiềm chế được, khuôn mặt tuấn tú thanh nhã lộ ra sức sống kỳ lạ khiến người ta khó dời mắt.

Đàn Minh hồi phục tốt hơn nhiều so với mong đợi, đặc biệt là một tuần gần đây, mỗi ngày đều tiến bộ rất nhanh, Thiệu Dương Châu vừa vui mừng vừa cẩn thận, ông khuyên Đàn Hoa nên đưa Đàn Minh đến Nhật Bản chỗ một người bạn cũ của ông kiểm tra tỉ mỉ hơn.

Người bạn cũ của ông có một phòng nghiên cứu khoa học, gần đây nghiên cứu có thành quả mới. Đàn Hoa hỏi ý kiến của Đàn Minh, không ngờ Đàn Minh lại bất ngờ đề xuất anh muốn đi đến Nhật Bản để học tập một thời gian.

Bệnh viện X, sân viện đầy nắng.

Hai khuôn mặt trẻ tuổi tương tự nhau ngồi trên ghế sô pha ở góc sân, xung quanh là cây xanh, nhiệt độ ấm áp, ánh nắng vừa phải.

Người đàn ông tuổi lớn hơn mặc một bộ quần áo thể thao màu xám, khuôn mặt xinh đẹp nho nhã, làn da trắng trẻo dưới ánh mặt trời giống như mỡ dê phản chiếu ra ánh sáng mềm mại, cho dù ăn mặc giản dị vẫn toát lên vẻ tao nhã thâm trầm.

Người con trai trẻ tuổi cũng không mặc quần áo bệnh nhân, mà mặc áo sơ mi trơn màu và quần tây nam đơn giản, khuôn mặt tuấn tú đẹp trai, khóe miệng hơi nhếch lên một cách tự nhiên, có vẻ ngày thường cậu cũng là một người hiền lành thích cười.

Chàng trai trẻ thỉnh thoảng gõ gõ gì đó vào chiếc laptop trước mặt, đôi mắt nhìn màn hình chứa đầy vẻ tán thưởng và kiêu ngạo không thể che giấu.

"Học tập? Tình trạng của em bây giờ không sao chứ?" Đàn Hoa có chút lo lắng. Tuy rằng trước đó Tiểu Minh có nền tảng tiếng Nhật khá tốt, mấy tháng nay hồi phục cũng rất tốt, nhưng em trai chưa bao giờ rời khỏi cánh chim của hắn đột nhiên nói muốn một mình đi Nhật Bản học tập nửa năm, hắn không thể không lo lắng.

"Có thể."

"Bởi vì con bé?"

Đàn Minh hơi ngạc nhiên, thật ra đây là lần đầu tiên sau khi cậu tỉnh lại anh trai chủ động nhắc tới "cô". Lúc trước mỗi lần cậu nhắc tới Dịch Dao, anh trai đều lạnh lùng ngắt lời cậu, bảo cậu không được liên lạc với Dao Dao nữa, cậu biết anh trai bởi vì cậu bị tai nạn mà giận chó đánh mèo lên Dao Dao, cậu đã cố gắng giải thích nhưng không có cách nào biểu đạt chính xác được, càng giải thích anh trai càng tức giận, sau đó cậu đành phải ngậm miệng không nói nữa. Nhưng bây giờ anh trai lại chủ động nhắc tới Dao Dao, giọng điệu cũng rất bình tĩnh, xem ra là đã nghĩ thông suốt?

Thấy Đàn Hoa không còn thành kiến với Dịch Dao nữa, trên khuôn mặt Đàn Minh dần dần khôi phục lại nụ cười sung sướng ấm áp như ánh mặt trời, gật gật đầu, đem màn hình laptop chuyển tới trước mặt Đàn Hoa.

Đàn Hoa nhìn lướt qua, tất cả đều là số hiệu.

"Cô ấy viết thay em, cô ấy chạy nhanh quá, em không muốn bị cô ấy bỏ lại phía sau." Tuy rằng Dao Dao đã học được mấy năm, nhưng trong một thời gian ngắn ngủi lại tiến bộ nhanh như vậy, cậu còn kém xa.

"Em còn thích con bé không?"

"Đương nhiên. Thật ra có một chuyện, em đã nói dối anh, cô ấy chưa phải, là bạn gái của em."

"Anh biết."

Đàn Minh thẹn thùng cười cười. "Ngày lễ Độc thân hôm đó, em gửi tin nhắn thổ lộ với cô ấy, tin nhắn cô ấy trả lời, em không có nghe, em muốn, ngày hôm sau, trực tiếp gặp mặt rồi nghe cô ấy trả lời."

Đàn Hoa giật mình, Tiểu Minh không nghe được đoạn ghi âm đó? Vậy......

"Vậy em biết......"

"Em biết. Ngày đó em nhìn thấy, Tiểu Ngải cũng nói với em, Dao Dao đã có người cô ấy thích, em còn không tin, kết quả vừa quay đầu đã nhìn thấy."

"Cho nên?"

"Cho nên em sẽ cố gắng, trở thành người ưu tú hơn nữa, cho dù tình địch của em là ai, em tin tưởng mình nhất định sẽ... " thần thái tự tin của Đàn Minh khiến đôi mắt của cậu rực rỡ lấp lánh.

"Bây giờ con bé đang ở bên anh." Đàn Hoa cắt lời.

"......"

Trên sô pha, người đàn ông cao quý lịch lãm, còn chàng trai thì trong sáng... thì không thể miêu tả. Mấy ngày kế tiếp, mãi cho đến khi lên máy bay, Đàn Minh cũng chưa từng nói lời nào với người anh trai thân yêu nhất. Thời gian học tập cũng đưa lên sớm hơn, sau khi kiểm tra cũng không có vấn đề gì, năm nay cậu cũng không có kế hoạch về nước.

Ở ngoài sân bay, Đàn Hoa nhớ lại sắc mặt tối sầm của Đàn Minh mấy ngày nay, Đàn Hoa hơi mỉm cười, vừa dịu dàng vừa tàn ác. Nếu không phải cánh tay trái của hắn vẫn còn nẹp thạch cao chưa được tháo ra, không chừng em trai của hắn đã xông lên đánh hắn một trận.

Chờ cậu trở về từ Nhật Bản, hắn sẽ đánh với cậu một trận. Đàn ông phải trải qua một lần thất tình mới có thể thực sự trưởng thành.

...... Kể từ đó, hắn cũng không có gì kiêng kỵ nữa.

Đàn Hoa nâng cổ tay nhìn thời gian, sáng hôm nay Dịch Dao không có cảnh diễn, bây giờ chắc là đang ăn cơm trưa.

Dịch Dao đúng là đang ăn cơm trưa, nhưng ăn mà không biết mùi vị gì hết.

Phòng VIP - Minh Nguyệt Lâu.

Minh Nguyệt Lâu là một nhà hàng ẩm thực của người Hẹ. Bởi vì được định vị là nhà hàng cao cấp, không gian trang nhã, phong cách độc đáo, món ăn đầy đủ nhưng giá cả khá cao, cho nên nơi này thường xuyên được các công ty dùng để đãi tiệc tiếp khách, đặc biệt là tiệc chiêu đãi một số hậu duệ của người Hẹ ở nước ngoài về.

Người Hẹ: người Hán từ lưu vực sông Hoàng Hà dần dần di chuyển đến phương Nam

Lam Nguyệt Minh chính là hậu duệ của người Hẹ. Lam gia sang Đông Nam Á từ cuối thời Nam Tống, sau đó di chuyển đến Malaysia và phát triển lớn mạnh, ngày nay đã có một sản nghiệp khổng lồ ở các quốc gia Đông Nam Á.

Mà Lam Nguyệt Minh, là con gái duy nhất của Lam gia, 27 tuổi, có tầm nhìn kinh doanh khá tốt. Nghe đồn mấy năm nữa Lam Nguyệt Minh sẽ chính thức tiếp nhận vị trí trưởng gia tộc Lam gia, ở Đông Nam Á được biết đến với tên công chúa Trung Hoa, cách đây không lâu vừa mới giải trừ hôn ước với vị hôn phu.

Mà lúc này Dịch Dao đang ngồi đối diện với vị "công chúa" đó. Chính xác mà nói, là An Kinh Vĩ ngồi đối diện "công chúa", còn cô thì ngồi ở trên đùi của An Kinh Vĩ, bị động há miệng ăn đồ ăn An Kinh Vĩ đút, yên tĩnh sắm vai một vật trang trí đủ tư cách.

Sáng sớm An Kinh Vĩ đã dẫn vệ sĩ chạy đến đoàn phim, không nói hai lời đã trực tiếp kéo cô lên máy bay. Máy bay ở trên trời bao lâu, hắn cũng thao cô bấy lâu. Sau khi xuống máy bay, đi thẳng đến nhà hàng. Tuy rằng tiết tấu hơi nhanh, dù không có mắt cô cũng biết trò gì đang diễn ra, Dịch Dao cẩn thận liếc nhìn An lão ngồi ở vị trí chủ vị trên bàn ăn --- gương mặt cực kỳ bình tĩnh.

An Lục Thiên trừng đôi mắt rồng nhìn hành động của đứa con trai bất hiếu, qua nửa ngày mới quay đầu xấu hổ nhìn về phía Lam Nguyệt Minh.

"...... Khiến cô Lam chê cười rồi."

Sau khi hủy hôn với nhà họ Giản, ông vẫn luôn tìm kiếm những ứng cử viên khác. Thật ra, ông cũng không muốn người phụ nữ gả vào An gia lại nhúng tay vào Nguyên Thái, nhưng nếu toàn bộ Lam gia làm của hồi môn của Lam Nguyệt Minh, thì tình huống liền khác.

"Không sao..." Lam Nguyệt Minh cười khẽ, vẻ ngoài không quá nổi bật nhưng khí chất thanh lịch tự tin của cô lại rất đặc biệt. "Tôi rất ngưỡng mộ sự thẳng thắn của An thiếu gia. Thích chính là thích, không thích chính là không thích."

Nghe vậy, An Kinh Vĩ cũng liếc mắt nhìn Lam Nguyệt Minh một cái, ánh mắt lạnh như băng khiến trái tim Lam Nguyệt Minh lạnh lẽo. Lam Nguyệt Minh hơi giật mình, nụ cười trên mặt càng sâu hơn.

Lúc trước xem ảnh chụp chỉ cảm thấy --- người đàn ông này rất đẹp trai và quyến rũ.

Sắc nhọn như dao, như kiếm, lạnh lùng như súng ống, với lực sát thương trí mạng.

Thật sự ăn không vô mà, Dịch Dao giơ tay ngăn cản không cho An Kinh Vĩ gắp đồ ăn nữa. Cô nhẹ nhàng lắc đầu, thấp giọng nói, "Em ăn no rồi." Nghĩ nghĩ chút, cô lại bổ sung thêm, "Anh cũng ăn một chút đi."

An Kinh Vĩ dừng đũa trên không, đột nhiên nghiêm túc nhìn chằm chằm Dịch Dao trong lòng.

Dịch Dao khó hiểu, thấy hắn không bỏ đũa xuống, đành phải đưa đầu lại gần há miệng ăn miếng đậu hũ mềm mại, ngay sau đó liền thấy An Kinh Vĩ lao tới như đại bàng, ngang ngược hôn lên môi cô, đầu lưỡi nóng bỏng cạy hàm răng của cô ra, quấy nhiễu miếng đậu hũ thơm phức trong miệng cô.

"Ư Ưm......"

Một lúc lâu sau, An Kinh Vĩ mới quấn nửa miếng đậu hũ rời khỏi môi cô.

Đùng! An lão cuối cùng cũng không nhịn được nữa, đập đôi đũa lên bàn.

An Kinh Vĩ không thèm nhìn liếc nhìn, chỉ nói "Cơm đã ăn xong rồi, tôi có thể đi được chưa? Tôi còn có thứ khác chưa ăn no đâu."

"...... Lăn!"

Khách sạn Venus.

"A a —— An Kinh Vĩ! Anh là tên khốn khiếp!"

Phòng 888 quen thuộc, đôi nam nữ tr/ần tr/ụi quen thuộc, nhưng tình cảm không giống nhau, trò chơi không giống nhau.

"A, anh, anh rút ra... A..." Bị người đàn ông dùng một tay nắm chặt eo giam cầm ở trên c/ôn th/ịt bừng bừng phấn chấn của hắn, động tác nặng nề từ dưới lên trên khiến cô không thể nào thẳng lưng, chỉ có thể một tay chống lên lồng ngực rắn chắc của hắn, một tay duỗi ra sau hông cố gắng kéo bàn tay phải hung ác của hắn ra.

Hắn, hắn lại ——

"Thích không?" Giọng người đàn ông ở trên giường khàn khàn cực kỳ trầm thấp.

"Không, không......" Hung khí giết người nóng bỏng tùy tiện ra vào trong hoa h/uyệt để phát huy uy lực, từ dưới lên trên, ác độc phá vỡ cánh hoa, tra tấn từng nếp gấp trong đường đi chật hẹp. nhiều lần đụng phải hoa tâm yếu ớt, kích thích một đống hoa dịch đậm đà ngọt ngào.

Cho dù đã bị hắn thao lộng rất nhiều lần, buổi sáng còn bị hắn thô bạo ra vào trên máy bay, nhưng khoái cảm tình dục vẫn mãnh liệt tiến đến không thể từ chối. Cô đã cực kỳ căng trướng rồi, mà hắn, mà hắn còn...

"Không thích sao? Em chắc chắn không thích?" Giọng điệu người đàn ông mang theo vẻ đe dọa. "Cái này được làm theo kích cỡ của anh, ý của em là, em không thích anh? Ân?"

Hỏi thừa! Tôi có thích anh hay không, trong lòng anh không rõ à? Dịch Dao mắng thầm trong lòng. Nhưng lúc này ở đây, đặc biệt là khi An Kinh Vĩ còn cầm cái thứ được "thiết kế" theo kích cỡ của hắn thong thả ra vào trong cúc h/uyệt của cô, cô có ngu ngốc cũng biết không được oán giận hắn lúc này! Chỉ có thể oan ức nhìn hắn cầu xin tha thứ.

Đáng tiếc đối với An Kinh Vĩ luôn có ham muốn tình dục mạnh mẽ, lại hơn nửa tháng không được nếm "vị thịt" mà nói, bất kỳ biểu cảm, động tác gì của cô đều là liều thuốc kích dục cực mạnh.

"Vậy chính là thích sao? Thích thì tốt." An Kinh Vĩ ôm eo Dịch Dao xoay người đè cô ở dưới thân, tay phải đẩy cây gậy mát xa hoàn mỹ sao chép kích cỡ kinh người của hắn vào trong cúc hoa chật hẹp của cô, sau đó bật công tắc mở chế độ rung.

"A a a ——"

Giây tiếp theo, An Kinh Vĩ thở ra một tiếng thô nặng, nhanh chóng tắt công tắc, không thèm để ý đến cô gái dưới thân đang co rút cao trào, hoa h/uyệt gắt gao cắn chặt c/ôn th/ịt của hắn, khiến hắn vừa đau vừa sảng khoái.

"Chậc chậc, em muốn kẹp chết anh sao?" Đôi mắt An Kinh Vĩ tràn đầy dục vọng chiếm hữu không thể cự tuyệt. Hắn cúi đầu hôn thật sâu lên cánh môi đỏ tươi của cô, thì thào nói nhỏ giống như một lời tiên đoán, "Cho dù trong lòng em có ai, một ngày nào đó......"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.