Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 148: Hình thức Hoàn chỉnh



Cũng giống như những đôi nam nữ gặp lại nhau sau một thời gian yêu xa, họ vắt kiệt sức lực để ôm nhau thật chặt, dùng nụ hôn để giải tỏa nhiệt huyết dâng trào, như thể trên đời chỉ có nhau, không còn gì phải suy nghĩ, không có gì để yêu cầu, một nụ hôn là mãi mãi!

Lý Duật yên lặng nhìn.

Trái tim giống như bị dã thú lôi ra khỏi lồng ngực, bị hàm răng sắc nhọn xé nát, nhai nuốt, thân thể không có trái tim bị gió lạnh xuyên thấu, dòng máu ấm áp bị gai bông trộn lẫn trong gió quét đi, khiến cơ thể tàn tạ dần trở nên lạnh lẽo, bị bao phủ bởi băng giá, cứng đờ như bị đóng băng.

Hắn yêu cô.

Hắn đã từng nói yêu cô vô số lần nhưng đây là lần đầu tiên hắn xác định điều đó, giống như cảm xúc dồn nén trong lồng ngực hàng tháng trời trải qua nhiều lớp lên men cuối cùng cũng sản xuất xong, lộ ra hình thù hoàn chỉnh.

Hắn yêu cô, yêu vẻ đẹp của cô, yêu sự quyến rũ của cô, yêu thân thể mềm mại của cô, yêu giọng nói bình tĩnh của cô, yêu đôi mắt trong sáng thông minh của cô, yêu vẻ bướng bĩnh kiên nhẫn của cô, yêu dáng vẻ độc lập kiên cường của cô, yêu tính cách không tranh giành của cô... Yêu sự dịu dàng vô hạn đối với bạn bè của cô, yêu trái tim gần trong gang tấc lại xa tận chân trời của cô!

Lần đầu tiên trái tim hắn bộc lộ với hắn, mặc kệ hắn muốn giả bộ như thế nào nó cũng bình tĩnh nói với hắn tất cả những cảm xúc chân thật nhất, tình yêu chân thành nhất dành cho cô.

Bởi vì yêu mà không được, dục vọng không được thỏa mãn, bởi vì yêu càng sâu, sinh ra ghen tuông oán hận.

Thì ra yêu là sâu đậm như vậy, từng giọt lặng lẽ lấn át hết tất cả mọi thứ, lẳng lặng chìm dưới đáy lòng, bình yên nhìn cô, ở bên cạnh cô, chỉ cần — trong mắt cô có hắn.

Nhưng trong mắt cô có hắn không?

Môi lưỡi quấn quýt si mê rốt cuộc cũng tách ra, Dịch Dao thiếu oxy mà thở hổn hển, dựa vào chiếc áo khoác lông của Đàn Hoa mà ổn định nhịp tim.

Cô cũng không biết làm sao, nghĩ đến việc phải cố gắng yêu anh, đầu óc của cô giống như được mở khóa, Đàn Hoa cười nhẹ, thì thầm nói nhỏ, nụ cười nhẹ nhàng khiến cảm xúc của cô mãnh liệt hơn gấp trăm lần, khiến cô giống như một cô gái nhỏ mới biết yêu, vì anh mà tim đập tăng tốc, chìm đắm trong nụ hôn của anh.

Đàn Hoa ôm Dịch Dao vào lòng rồi hôn lên trán cô. Câu trả lời của cô khiến anh vừa ngạc nhiên vừa sung sướng, nỗi ghen tuông trong lòng cũng phai nhạt đi một chút, khuôn mặt tuấn tú dịu dàng hiện lên chút ý cười.

"Tôi đói bụng." Lý Duật nói.

Mười phút sau, hai tô mì thịt bò đầy đủ màu sắc hương vị được Đàn Hoa bưng lên bàn ăn.

"Vừa nãy em cũng không ăn được gì, bây giờ ăn tạm cái này đi, chiều nay anh đi mua thêm đồ ăn, nấu món ngon cho em ăn." Đàn Hoa ngồi bên cạnh Dịch Dao, nhẹ nhàng đặt đũa thìa lên chén của cô.

"......" Dịch Dao ngoan ngoãn gật đầu. Nếu quyết định cố gắng yêu anh, tất cả bẫy rập dịu dàng của anh, cô đều sẽ nghiêm túc nhảy xuống, không trốn tránh cũng không chống cự.

Nhìn thấy thái độ của cô đối với Đàn Hoa, ngực Lý Duật co thắp lại, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, "Còn tôi thì sao?"

Đàn Hoa liếc mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt rõ ràng đang cười giễu hắn —— bóng đèn còn đòi ăn cái gì nữa?

Lý Duật không để ý Đàn Hoa đang lạnh lùng trừng mắt, kéo ghế ngồi sát Dịch Dao, "Vậy tôi ăn chung một tô với Dao Dao cũng được, hay là hai chúng ta ra ngoài ăn đi?"

Trong khoảng thời gian gần đây, nhận thức của Dịch Dao đối với da mặt siêu dày của Lý Duật không ngừng được đổi mới, ăn chung chén ăn chung đồ ăn gì đó chắc chắn hắn sẽ làm được, lúc trước ở trong phòng nghỉ của đoàn phim, hắn thậm chí còn cướp đồ ăn từ miệng cô!

Dịch Dao đang muốn đem tô mì đẩy về phía Lý Duật, Đàn Hoa lại đè tay của cô lại.

"Trong nồi." Đàn Hoa lạnh nhạt nói.

Tuy rằng Lý Duật rất muốn anh một miếng em một miếng ăn với Dao Dao để ra oai một chút, nhưng hắn biết Đàn Hoa sẽ không để hắn thực hiện được, chỉ có thể đứng dậy đi đến phòng bếp.

"Ăn xong rồi lăn đi."

Lý Duật xoay người, cúi người một tay chống lên bàn, một tay đặt trên vai Đàn Hoa, cười tủm tỉm nói nhỏ bên tai hắn một chữ —— "Không."

Ăn xong rồi, Dịch Dao liền gọi điện thoại cho Ni Na. Ni Na và Tiểu Sách đã đồng ý làm người mẫu động tác cho Phong Cụ, buổi chiều tiếp tục ở lại Phong Cụ, Dịch Dao liền quyết định một mình đi dạo trước, chọn quà đính hôn cho Tiểu Ngải.

Vất vả lắm mới bắt được người, hai người đàn ông sao có thể để cô đi một mình, huống chi độ hot của Dịch Dao tuy rằng đã được ép xuống, nhưng tin tức tối hôm qua đến nay vẫn còn được phát lại liên tục, màn biểu diễn múa kiếm kinh diễm của Dịch Dao cũng được truyền đi các trang web lớn, độ hot dù đã được đè ép nhưng vẫn luôn được lặp lại. Một mình đi dạo? Tỷ lệ bị đám đông nhận ra cùng với đám đàn ông đê tiện đùa giỡn gần như là trăm phần trăm.

Biết được cả buổi sáng Lý Duật phải vận dụng quan hệ để đè ép đề tài của dư luận và xóa bình luận, Dịch Dao có hơi khó hiểu.

"Vì sao lại muốn áp xuống?"

Lý Duật cứng họng, nhìn về phía Đàn Hoa. Đúng vậy! Hắn vì sao lại muốn áp xuống? Cho dù cô đã từng nói cô không muốn làm diễn viên, nhưng cô cũng không nói là không muốn nổi tiếng! Hắn có thể nói là do hắn không muốn gương mặt xinh đẹp và video của cô bị người đàn ông khác lưu trong điện thoại và máy tính lúc nào cũng có thể tùy ý tự sướng không?

Nhưng hắn —— mẹ nó hắn là đạo diễn của bộ phim điện ảnh cô làm diễn viên chính đó! Chờ đến khi phim điện ảnh được công chiếu, sự quyến rũ của cô dưới màn ảnh sẽ được phóng đại gấp mấy lần, đến lúc đó... trừ khi cắt điện cả nước, nếu không thì ép cái mẹ nó!

"Tuy rằng lần này thật sự là chuyện ngoài ý muốn, không có sự thúc đẩy tiếp theo, qua mấy ngày cũng không nổi lên bọt nước gì, nhưng chờ đến khi《Nguyệt Chi Âm》công chiếu, nhiều ít cũng có thể có thêm lượt truy cập. Cho dù《Nguyệt Chi Âm》có thể ra đĩa, cũng rất khó đảm bảo sẽ có lời? Huống chi anh là đạo diễn, không có tham gia diễn xuất, có bao nhiêu khán giả xem phim anh làm diễn viên sẽ đi xem phim anh làm đạo diễn chứ? Số liệu cụ thể rất khó nắm chắc. Lần này nếu may mắn gặp dịp, vì sao lại muốn ép xuống?"

"Cho nên sáng nay em đi Phong Cụ cũng là vì《Nguyệt Chi Âm》, vì...... anh?"

"Cũng không phải, tôi chỉ muốn dẫn bạn bè đi tham quan một chút."

Quả nhiên, Lý Duật bưng cà phê lên uống một ngụm.

"Em suy nghĩ rất đúng." Đàn Hoa đưa Dịch Dao thêm một ly trà, "Nhưng mà người biết em đóng vai Cam Tố Nga không ít, nếu bây giờ em đi đến nơi đầu sóng ngọn gió, nói không chừng sẽ có người chơi một số thủ đoạn bỉ ổi, đối với em, đối với《Nguyệt Chi Âm》đều không tốt."

Dịch Dao đồng ý gật gật đầu, "Là em nghĩ quá đơn giản."

Đôi mắt lấp lánh ánh sáng, môi đỏ mỉm cười.

"Nhưng mà, hình như đối với《Nguyệt Chi Âm》em có chấp niệm rất đặc biệt?" Đàn Hoa hỏi.

Vừa nghe thấy Đàn Hoa hỏi việc này, Lý Duật cũng im lặng nhìn khuôn mặt nhỏ của Dịch Dao. Vấn đề này hắn cũng đã từng hỏi cô vài lần, nhưng lần nào cô cũng cố tình né tránh.

"Đây là tác phẩm điện ảnh duy nhất trong cuộc đời của em, đương nhiên em hy vọng nó càng hoàn hảo càng tốt. À... ngày mốt bạn thân của tôi đính hôn rồi, nếu không mua quà tặng thì thật sự không kịp nữa, em cẩn thận một chút chắc không sao đâu, em đi trước đây,"

"Anh đi với em." Đàn Hoa đứng dậy, trong mắt tràn đầy cưng chiều, liếc mắt thì lạnh lùng, "Cậu tiếp tục khống chế dư luận đi."

Chỉ một câu, Lý Duật vừa định nói gì đó đã bị chặn miệng.

Sau khi hỏi thăm ý tưởng mua quà gì của Dịch Dao, Đàn Hoa lái xe đưa cô tới mấy cửa hàng thiết kế độc lập, vừa tránh bị dòm ngó ở nơi đông người như trung tâm thương mại, vừa chọn được một tác phẩm thủ công độc đáo có một không hai mà giá cả cô cũng có thể mua được. Đúng vậy, trừ tiền bán thân, tài sản của cô có hạn, nếu không cô có thể trực tiếp đến những cửa hàng xa xỉ đó cũng không lo bị theo dõi.

Thật ra có một vài nhà thiết kế nhận ra Dịch Dao từ cái nhìn đầu tiên, chỉ là nhìn thấy Đàn Hoa ở bên cạnh cô, họ đều ăn ý cười mà không nói gì.

Cuối cùng Dịch Dao cũng chọn được một chiếc lắc tay bạc đính đá quý tự nhiên, tạo hình độc đáo sang trọng nhưng không quá phô, rất thích hợp để phối đồ hàng ngày cho các cô gái trẻ.

Nhà thiết kế vừa nhìn thấy ảnh của Ngải Kỳ đã đề xuất thay đổi một số chi tiết nhỏ, vì thế hẹn Dịch Dao ngày mai tới lấy.

Sau khi chọn quà xong, Đàn Hoa đưa Dịch Dao về nhà, một lát sau, một vài người trẻ tuổi ăn mặc như đầu bếp đem đến đủ loại nguyên liệu thức ăn, lúc này Dịch Dao mới biết khái niệm "cho em ăn món ngon" trong miệng Đàn Hoa là như thế nào.

Nhưng khi thành phẩm được bày ra trên bàn, cô thật sự dở khóc dở cười — thịt thăn chua ngọt, thịt viên gạch cua hầm rau xanh, vịt hấp, đậu hủ Tứ Xuyên, nấm nấu đậm... đây đều là mấy món ăn lúc trưa Chu Tân Hải gọi mà!

Đàn Hoa — anh ấy muốn nói mình đang ghen hả?

Dịch Dao buồn cười, vẻ mặt vừa tức giận vừa muốn cười, khiến hai người đàn ông nhìn thấy tràn ngập tình yêu.

"Dao Dao, cậu về nhà chưa? Ni Na về đến nhà chưa?" Sau khi ăn xong đi tản bộ thì Dịch Dao nhận được điện thoại của Tiểu Sách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.