Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 150: Đôi mắt của cô



Người đàn ông này!

Dịch Dao không có giơ tay lên lần nữa mà nhìn chằm chằm gương mặt đẹp trai xấu xa trước mắt, trong lòng cô tràn đầy oán hận nhưng lại không thể làm gì cả! Sao hắn có thể! Sao hắn có thể!

Sau khi mẹ mất, Ni Na gần như mất đi lý do để tiếp tục sống, cô lấy cớ nhờ Ni Na chăm sóc cho Ninh Nguyệt Cầm, chính là muốn bỏ đi suy nghĩ muốn tự tử của Ni Na, để Ni Na từng bước nhìn thấy ánh sáng cuộc đời, tìm được hy vọng trong tương lai! Ni Na đã sắp thành công rồi, Ni Na cũng cố gắng hết sức để sống tốt hơn! Cô rõ ràng đã cảm nhận được trên người Ni Na dần dần có sức sống hơn! Có tự tin hơn!

Vì sao! Vì sao hắn lại muốn hủy hoại tất cả mọi thứ ngay lúc này chứ!

Không! Là do cô ngu ngốc! Là cô thật sự cho rằng tên cặn bã này có quan tâm đến cô một chút! Nhìn thấy sắc mặt hắn tái nhợt lại chạy đến phòng bệnh của cô, được hắn cường thế ôm vào lòng đi làm kiểm tra khắp bệnh viện, nhìn thấy sắc mặt hắn tối sầm không cho cô sấy tóc, nhìn thấy hắn quan tâm thân thể cô mà kiềm chế dục vọng của mình... Có khi, chỉ cần cô nghe lời một chút là hắn liền đặc biệt dịu dàng, bạn bè của hắn còn nói hắn "thích" cô, hắn trả lại cho cô video clip hắn cưỡng hiếp cô để đảm bảo! Cho nên cô thật sự đã sai khi cho rằng, chỉ cần cô theo hắn, dỗ ngọt hắn, hắn sẽ không tùy tiện tổn thương bạn bè của cô!

Là cô quá ngây thơ! Là do cô bị mù rồi!

"Một mình tôi đi được không? Cho dù hôm nay anh muốn lấy lòng ai hay là sau này anh muốn lấy lòng ai, anh kêu tôi đi hầu hạ ai cũng được, anh buông tha cho Ni Na được không?"

"......" An Kinh Vĩ nghĩ ngợi một lúc mới nhớ ra "Ni Na" là ai.

An Kinh Vĩ sờ sờ gương mặt mát lạnh và mềm mại của cô, hắn lẳng lặng nhìn vào đôi mắt của Dịch Dao.

Lần đầu tiên khi gặp cô, cô uống say giống như một con mèo, đẹp thì có đẹp nhưng hắn cũng không thèm để ý.

Lần thứ hai gặp mặt, cô vẫn là một cái bình hoa, một cái bình hoa ngốc nghếch, không ôm đùi của Cầu Dịch Hành lại đi theo nịnh nọt một đạo diễn.

Lần thứ ba, hắn gần như không nhận ra cô, tức giận, không sợ hãi, nhạy bén giống như một chiến sĩ sẵn sàng cùng hắn "đồng quy vu tận" bất cứ lúc nào, khiến hắn không thích cũng lười so đo với cô.

Cho đến lần thứ tư, cô kiêu ngạo đứng trước mặt hắn, trong một lúc ngắn ngủi lại như một vị tướng quân. Cô muốn thương lượng với hắn, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ tức giận xinh đẹp của cô, dục vọng của hắn nhanh chóng ập đến, khiến hắn không tiếc phá hoại một vụ làm ăn để đánh bại lợi thế đàm phán của cô, dụ dỗ cô cầu xin hắn, cầu xin hắn thao cô.

Chỉ nhớ lại một chút thôi mà người anh em dưới thân dường như đã trở lại trong hoa huyệt trơn bóng ẩm ướt của cô, bị cô run rẩy liếm mút, thao cô đến khi cô cầu xin tha thứ, thao cô đến phun mật nước, thao đến khi cô thần phục dưới thân hắn!

Nhưng khi hắn nhìn thấy cô nhìn hắn như vậy, trong đầu hắn lại nhớ đến một buổi sáng nào đó, cô nở nụ cười nhẹ, dịu dàng nhìn hắn. Hắn thích cô nhìn hắn như vậy.

Bàn tay to lớn che hai mắt của Dịch Dao lại, lần đầu tiên An Kinh Vĩ giải thích cho bản thân, "Không phải anh. Anh sẽ không ra tay với bạn bè của em, anh đã hứa với em, em quên rồi à?"

Lòng bàn tay bị kéo xuống, trong mắt cô tràn đầy kinh ngạc và ngơ ngác.

An Kinh Vĩ ôm Dịch Dao vào lòng, nghiêng đầu nhìn về phía An Lục Thiên, "Anh bị lão cha giảm lỏng gần một tháng rồi, trừ việc sợ anh nghẹn đến mức hỏng luôn rồi thỉnh thoảng cho anh đi gặp em thì anh thực sự không thể tùy tiện liên hệ với bất kỳ ai, tất cả các liên hệ bên ngoài đều phải thông qua vệ sĩ. Nếu anh nhớ không lầm thì gần đây anh có chế tạo thành công một món "đồ chơi", cho nên nếu bây giờ bên ngoài có người dùng danh nghĩa của anh để làm gì đó, chắc chắn không phải ý định của anh."

Lý Duật ngước mắt, im lặng mà quan sát hai cha con An gia.

"Đúng rồi, món "đồ chơi" đó chơi thích không?" An Kinh Vĩ cúi đầu mờ ám hỏi.

Dịch Dao xẩu hổ. Nghe thấy không phải An Kinh Vĩ làm, tảng đá lớn trong lòng cô bỗng nhiên nhẹ bớt, "Ý của anh là, do Uông Húc Phong tự mình làm?"

Không cần nói thêm, Dịch Dao đã gọi điện thoại cho Uông Húc Phong ngay lập tức, đưa cho An Kinh Vĩ.

"...... Alo? Ai vậy?" Lúc này Uông Húc Phong nhận được số điện thoại lạ trong lòng cũng khá hồi hộp, khi nãy nghe thấy giọng điệu của Dịch Dao, hình như cô có quan hệ với An thiếu, nhưng An thiếu đối với nữ nhân rất hào phóng, nếu đã bò qua giường của An thiếu sao còn có thể ở lại một khu nhỏ rách nát đến thang máy cũng không có chứ?

Uông Húc Phong cũng không chắc lắm, gọi điện thoại cho Lữ thiếu muốn xác nhận một chút, Lữ thiếu kêu hắn ta yên tâm, nói vị khách quý đêm nay là người An thiếu vẫn luôn muốn kết bạn. Khách quý này có hứng thú với hai cô gái, sau khi chơi vui vẻ, bọn họ sẽ nhận được lợi ích! An thiếu cũng sẽ nợ bọn họ một ân tình, bởi vì bọn họ dùng danh nghĩa của An thiếu đưa đến.

Hơn nữa, sau khi đưa Mạnh Ni Na tới, vừa nghe nói là An thiếu đưa đến, người đã được trực tiếp đưa vào phòng, nếu hắn ta có thể đưa cô bạn gái kia tới nữa, ngày hai nhà bọn họ thăng quan tiến chức sẽ không còn xa!

Uông Húc Phong nghe được tin tức này vừa mừng vừa lo. Lần trước chuyện hắn ta gây rối với Mạnh Ni Na thì An thiếu kêu hắn ta dừng hắn cũng đã dừng, cũng không dám hỏi tại sao, chẳng lẽ chuyện đó thật sự có liên quan đến Dịch Dao?

"Mạnh Ni Na đâu?" Giọng điệu lạnh lùng như Ma Vương.

"An, anh An!"

"Tôi không muốn hỏi lần thứ hai?"

"Không! Không phải! Anh An! Không liên quan đến tôi! Là ý kiến của Lữ thiếu! Thật sự! Người, người, tôi đã đưa cho hắn rồi!"

Uông Húc Phong nuốt nước miếng giải thích một hồi. Thật ra mọi chuyện rất trùng hợp, chắc chắn không tránh khỏi.

Đêm giao thừa, Lữ thiếu bị cha hắn bắt đi tham gia một bữa tiệc, trong bữa tiệc hắn ta lại phát hiện vị khách quý được mọi người săn đón lại có hứng thú với Mạnh Ni Na và Dịch Dao.

Lữ thiếu này cũng là một tên lăng nhăng, thường ngày cũng hay đi chơi bời với Uông Húc Phong, đã từng gặp Mạnh Ni Na, vì thế mới kêu Uông Húc Phong đưa cho khách quý một cặp chim hoàng yến.

"Sau ngày mai, tôi không muốn nhìn thấy bất cứ người nào của Uông gia nữa."

"Anh An! Anh An! Thật không liên quan đến tôi ——"

An Kinh Vĩ tắt điện thoại, tìm vệ sĩ đòi di động của mình, vệ sĩ thấy An lão gật đầu mới móc di động ra đưa cho An Kinh Vĩ.

An Kinh Vĩ mỉa mai nhếch miệng, gọi điện thoại cho Lữ Bân.

Dịch Dao vừa nghe thấy Mạnh Ni Na đã bị đưa đến khách sạn, khuôn mặt nhỏ của cô liền xanh mét.

"Không, nhưng mà Anh An! Đêm nay Cầu, Cầu Tổng dự tiệc ở chỗ lão Viên! Chắc hơn 10 giờ mới có thể về đến khách sạn! Bây giờ em lập tức đón người đi!"

Dịch Dao không yên tâm, muốn lập tức chạy tới khách sạn, nhưng cánh tay lại bị An Kinh Vĩ túm chặt.

An Kinh Vĩ nghiêng đầu đưa bên mặt vẫn còn dấu tay về phía cô, chỉ chỉ, "Đau......".

Dịch Dao cực kỳ xấu hổ.

Dịch Dao xoay người, nhón chân, hôn liên tiếp mấy cái lên khuôn mặt vẫn còn dấu tay của An Kinh Vĩ, sau đó giống như chạy trốn rời khỏi biệt thự Khôn Thiên.

An Kinh Vĩ sờ sờ chỗ bị hôn trên mặt, tay "hèn mọn" chạm vào, vẻ mặt rạng rỡ bước lên lầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.