Bị nghi ngờ có liên quan đến việc lừa gạt tiền, đã bị cảnh sát bắt giữ hai ngày rồi.
Nghe mẹ Nina nghẹn ngào kể lại chuyện mấy ngày nay, lần đầu tiên Dịch Dao biết, thì một số việc lại có "hiệu suất cao" như thế!
Sau khi Ngải Kỳ biết Nina bị bắt, chửi Uông Húc Phong một trận, nhưng hai người biết mắng cũng vô dụng.
Dịch Dao và Mạnh Ni Na đều là người thành phố khác, ở chỗ này không có bà con bạn bè gì giúp đỡ được hết, Ngải Kỳ lập tức liên hệ cha mẹ cô ấy, vừa cố gắng quan hệ với bên cảnh sát, vừa chuẩn bị mời luật sư.
Sau khi xem xét, Dịch Dao quyết định đi tìm...... Lương Diệu Trung.
Đứng ở cửa văn phòng của chú Lương, Dịch Dao chậm chạp không nhấc tay gõ cửa nổi.
"Chờ Cầu Dịch Hành đi rồi, tạm thời cô có thể đi theo tôi, nếu tôi vui vẻ, còn có thể giới thiệu người mới cho cô......"
Lần trước, bên trong cánh cửa này, từng chữ từng lời chú Lương nói vẫn còn vang lên bên tai cô, mỗi từ mỗi chữ đều rất tàn nhẫn, đó không phải là chú Lương cô quen biết, không phải trưởng bối có thể đùa giỡn với cô lúc trước.
Nhưng cô đã phá hủy hết mọi thứ!
"Hồi tưởng" không phải là một công ty lớn, cũng không có nhiều siêu sao, nhưng hơn hai mươi năm qua vẫn thuận lợi kinh doanh, chưa bao giờ gặp nguy cơ gì lớn, chuyện này có liên quan rất nhiều đến các mối quan hệ của chú Lương.
Khi Nina xảy ra chuyện, người có thể giúp đỡ mà cô tìm được chính là chú Lương!
Nhưng mà —— ông ấy đồng ý giúp không? Nếu đồng ý, trả giá là gì?
Nina......
Dịch Dao bước tới nửa bước, giơ tay gõ cửa phòng.
"Cô tới hả? Đúng lúc lắm, tôi cũng đang muốn tìm cô, vào đi." Lương Diệu Trung mở cửa liền thấy Dịch Dao đứng ở cửa giơ tay, lạnh lùng nói.
Quay lại bàn làm việc lấy một bao thư từ trong ngăn kéo ra, Lương Diệu Trung liếc mắt nhìn về phía Dịch Dao.
Vẻ ngoài của Dịch Dao rất bắt mắt, khí chất và thân hình cũng không tồi, trước kia ông còn có suy nghĩ huấn luyện cô làm nghệ sĩ, nhưng cô hoàn toàn không có hứng thú, ông cũng không cưỡng ép, còn cảm thấy cô gái này không màng danh lợi rất đáng khen, nhưng không ngờ, ánh mắt ông đã duyệt qua vô số người cũng có lúc nhìn lầm người.
"Chú Lương, tôi có chuyện nhờ chú giúp đỡ." Dịch Dao nghiêm mặt nói.
"Vậy à?" Lương Diệu Trung nhìn nhìn bao thư, ngồi xuống, "Nói thử xem."
"Tôi có một người bạn bị vu khống là lừa đảo, tôi muốn nhờ chú nghĩ biện pháp bảo lãnh cô ấy ra được không, không cần đụng tới thưa kiện."
"Vu khống? Cụ thể là sao?"
"...... Bạn trai của bạn tôi lúc trước có cho cô ấy một ít tiền để chữa bệnh cho mẹ, khoảng thời gian gần đây bọn họ chia tay, bây giờ bạn trai cô ấy tố cáo cô ấy lừa gạt."
"Bạn trai? Kim chủ đúng không? Lừa hết bao nhiêu tiền?"
"Hai trăm triệu."
Lương Diệu Trung lộ ra biểu cảm kỳ quái, nâng cái bao thư trong tay, "Dịch Dao, đây là chi phiếu Cầu Dịch Hành cho cô, cô có thể lấy đi, sau đó tự mình giải quyết chuyện của bạn cô, hoặc là, chia cho tôi một nửa, tôi giúp cô giải quyết. Nhưng, cô phải quyết định ngay bây giờ."
Dịch Dao bất ngờ nhìn bao thư, hai giây sau lại nói, "Chỉ cần chú có thể bảo đảm Nina không sao, cũng sẽ không bị quấy rầy vì chuyện này nữa, toàn bộ tiền chú cứ lấy hết đi."
"......" Biểu cảm của cô không hề do dự giãy dụa, kiên định giống như đây là chuyện đương nhiên, Lương Diệu Trung bất ngờ thu lại ánh mắt khinh miệt, "Cô xác định? Cô không muốn nhìn số tiền trên chi phiếu trước hả?"
"Chú Lương, tôi hy vọng bạn của tôi có thể nhanh chóng ra khỏi đó, càng nhanh càng tốt."
Sau khi nói rõ tình huống của Nina và Uông Húc Phong cho Lương Diệu Trung, Dịch Dao cực kỳ dứt khoát rời khỏi văn phòng của Lương Diệu Trung, Lương Diệu Trung đợi trong chốc lát, mở bao thư ra nhìn số tiền trên chi phiếu vừa đúng hai trăm triệu, lắc đầu cười vài tiếng.
Uông Húc Phong là con út của tổng giám đốc một công ty kiến trúc trong thành phố, có tiếng ăn chơi phá hoại, lần này tố cáo một tình nhân, chắc chắn là do cô ta đã chọc giận hắn, nên cũng dễ giải quyết.
Nhưng mà vấn đề "dễ giải quyết" đó, sau khi Lương Diệu Trung dùng một buổi trưa thêm cả buổi tối gọi vài cuộc điện thoại, sáng sớm ngày 29, ông kêu Dịch Dao đến, trả lại chi phiếu đó.
"Chuyện này, cô tìm lầm người rồi."
"Có ý gì?" Dịch Dao không rõ.
Lương Diệu Trung không tiện nhiều lời, lắc lắc bao thư, "Cầm chi phiếu đi, cô suy nghĩ lại xem."
Vừa thấy dáng vẻ biết rõ mọi chuyện của Lương Diệu Trung, Dịch Dao liền khẩn cầu, "Chú Lương! Nếu chú biết cái gì xin hãy nói cho tôi biết đi! Nina cô ấy vì muốn chữa bệnh cho mẹ mới có thể đi làm tình nhân của người ta, đều là người làm con cái, chú nhất định có thể hiểu đúng không! Cầu xin chú giúp cô ấy đi!"
Lương Diệu Trung khó xử mà nhìn Dịch Dao, cuối cùng chỉ có thể nói, "Cầm chi phiếu đi, ai tố cáo thì cô đi tìm người đó đi! Đừng hỏi tôi nữa. Đi đi đi! Đi mau!"
"Dịch Dao, ba mình nói đã tìm mấy văn phòng luật sư rồi, mà họ vẫn không chịu nhận vụ án của Nina! Uông Húc Phong sao lại có thế lực lớn như vậy chứ? Hắn ta muốn ép Nina vào đường cùng sao?"
Giọng điệu chú Lương rất mập mờ, tin tức Ngải Kỳ nói, Dịch Dao cảm thấy hình như cô đã bỏ sót điều gì đó, nhưng cô không rõ, vì sao lại có kết quả như thế này chứ.
Mở bao thư ra, nhìn thấy số tiền trong chi phiếu, cô giống như đã bắt được một cọng rơm cứu mạng cuối cùng, cầm chi phiếu vọt vào ngân hàng.
Rầm rầm!
Dịch Dao đem hai trăm triệu mới tinh đập lên mặt bàn trước mặt Uông Húc Phong, làm hai cô gái yêu diễm bên cạnh hắn hai mắt tỏa sáng.
"Nơi này là hai trăm triệu, cho anh! Mong anh không gây phiền phức cho Nina nữa!"
"...... Hừ," Uông Húc Phong liếc mắt nhìn chồng tiền, "Cô cảm thấy thiếu gia tôi thiếu tiền hả?"
Dịch Dao khẽ cắn môi, "Vậy anh nói coi, anh muốn gì?"
"Tôi muốn cô ——" Vẻ mặt Uông Húc Phong hạ lưu nhìn Dịch Dao, nhưng hình như nhớ tới gì đó, nửa đường lại đổi ý, "Tôi muốn cô quỳ xuống xin lỗi tôi."
Dịch Dao lập tức quỳ xuống, "Rất xin lỗi, lần trước là tôi không đúng, tôi không nên mạo phạm Uông thiếu gia, mong Uông thiếu gia đại nhân đại lương, không so đo với mấy người nhỏ nhoi như tôi."
"Ha ha...... Không ngờ cô lại sảng khoái như vậy, nếu không phải cô đã đắc tội An ca, tôi sẽ đại phát từ bi buông tha cho cô và Nina lẳng lơ kia." Uông Húc Phong đắc ý mà cô tình nhân mới, cười không khép miệng, nhưng giây tiếp theo, hắn cứng đơ người thấy cô gái trên mặt đất lạnh lùng đứng lên, cúi người lấy tiền trên bàn bỏ vào ba lô, mỉm cười.
"An Kinh Vĩ đúng không? Cảm ơn anh đã nói cho tôi biết." Nói xong, Dịch Dao đeo ba lô lên rời khỏi nhà hàng.
Một lúc sau Uông Húc Phong mới lấy lại tinh thần, nhìn bóng dáng thẳng thắn khi đi của Dịch Dao, hắn hơi hoài nghi thái độ khiêm tốn quỳ xuống đất nhận sai lúc nãy chỉ là ảo giác của hắn.
A! Không xong! Có phải hắn vừa mới nói gì đó không nên nói?
An Kinh Vĩ! An Kinh Vĩ! Hèn gì chú Lương không dám nói gì! Hèn gì chú Ngải không tìm được luật sư!
Vì sao hắn lại làm như vậy? Bởi vì cô phá hoại hắn hối lộ? Bởi vì cô ngăn cản chuyện không nên xảy ra?
Nếu hắn muốn trả thù cô, cô chấp nhận! Nhưng vì sao hắn lại liên lụy Nina!
Vách tường pha lê bên ngoài cao ốc Minh Khiêm phản chiếu gương mặt tức giận của cô, Dịch Dao dừng bước lại, cố gắng thả lỏng cơ mặt, thử rất nhiều lần mới mỉm cười hòa nhã được.
"Xin chào, tôi là Dịch Dao - quản lý công ty "Hồi tưởng", đây là thẻ công tác của tôi, hai ngày trước tổng giám đốc An có để quên đồ ở công ty chúng tôi, tổng giám đốc Lương của chúng tôi muốn tôi tự mình đến trả cho An tiên sinh, xin hỏi bây giờ An tiên sinh có rảnh không ạ?" Dịch Dao mềm giọng hỏi nhân viên tiếp tân.
Muốn gặp An Kinh Vĩ, đầu tiên phải bảo đảm không bị bảo vệ ném ra ngoài.
"Được, xin cô chờ một lát." Nhân viên tiếp tân lễ phép mỉm cười nói, sau đó gọi điện thoại, "Thư ký Trương, Dịch Dao tiểu thư - quản lý công ty "Hồi tưởng" tới trả lại đồ An tổng để quên."
Tầng 50, văn phòng tổng giám đốc.
Dịch Dao? Hình như...... đã thấy ở đâu rồi.
Trương Dạng nghe báo cáo của nhân viên tiếp tân, nghi ngờ cúp điện thoại đi vào văn phòng, chờ đến khi người đàn ông anh tuấn lạnh lùng xem xong văn kiện ngước mắt lên, mới mở miệng, "Nhân viên tiếp tân nói Dịch Dao tiểu thư - quản lý công ty "Hồi tưởng" tới đưa đồ anh để quên."
Người đàn ông hơi kinh ngạc, khuôn mặt tinh xảo hơi hơi nhíu mày —— người phụ nữ này có thể tìm được hắn?
Đây cũng không phải là kết quả trong kế hoạch của hắn.