Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 161: Nhanh chút là Tốt rồi



Cuộc chạm trán đầu tiên của《Vân Thanh》và《Nguyệt Chi Âm》, Dịch Dao một mình ALL KILL kết thúc tất cả, thiết kế tạo hình của Đàn Hoa đã trở thành trợ thủ đắc lực nhất.

Nhưng trò hề Lạc Thanh giả bộ bất tỉnh để hãm hại Dịch Dao vẫn không bị truyền thông đưa tin, dù sao thì công ty điện ảnh Ngựa Tốt cũng có thương hiệu lâu đời trong ngành, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật.

Huống hồ Cảnh Tường còn cho thêm "phí bịt miệng", lịch sự giải thích lý do của mọi chuyện "hiểu lầm", nói Lạc Thanh gần đây quay phim quá vất vả, đột nhiên ngất xỉu, còn cô gái tóc đuôi ngựa kia, là em họ của Lạc Thanh, cố ý tới đây chăm sóc cô ấy, thấy người thân của mình ngất xỉu nên nhất thời nóng vội phản ứng thái quá cũng là chuyện bình thường.

Lời giải thích cực kỳ logic, đám phóng viên giải trí thấy bên《Nguyệt Chi Âm》và Lý Duật cũng không tính truy cứu, tất nhiên bọn họ cũng hiểu nên làm như thế nào.

Thật ra chuyện này cũng coi như là một kiểu quy tắc ngầm.

Không có ích lợi sử dụng, rất nhiều chuyện cho dù truyền thông chụp được cũng sẽ không tùy tiện tung ra ngoài.

Vì vậy, bắt đầu từ trưa hôm đó, trên các trang web và các kênh truyền thông đều dành những lời khen ngợi có cánh cho《Nguyệt Chi Âm》, không phải là một bản thảo nghìn bài giống nhau, mà khen dưới nhiều góc độ khác nhau như trăm hoa đua nở.

Khám phá bí mật nữ chính của《Nguyệt Chi Âm》! Người mới xuất sắc nhất như từ trong sách đi ra!

Hotgirl mạng oan ức nhất lịch sử của Lý Khinh Nam lại là "Ngu Cơ"!

Đàn công tử nắm tay Ngu mỹ nhân, biên tập viên phát sóng trực tiếp muốn nuốt microphone!

Trang phục thuê tay thủ công của《Nguyệt Chi Âm》tạo nên mỹ nữ với vẻ đẹp chân thật nhất thời dân quốc!

Từ nay về sau, không có Lý Khinh Nam chỉ có Lý Duật!

Bởi vì buổi sáng bị trì hoãn, giữa trưa đoàn phim《Nguyệt Chi Âm》vội vàng ăn cơm xong rồi tranh thủ quay diễn đến tận khuya.

"Tố Nga, mẹ có lỗi với con! Rất xin lỗi con!" "Trần thị" ôm lấy con gái, áy náy khóc rống.

"Mẹ! Mẹ đừng nói nữa! Con gả, con gả!" "Cam Tố Nga" cố gắng kìm nén oan ức, nhưng cuối cùng cũng biến thành nước mặt cuồn cuộn rơi xuống.

Tiếng khóc bi thương thảm thiết khiến cả phim trường tĩnh lặng. Khi Cam Tố Nga chưa lấy chồng, dáng vẻ dịu dàng e lệ nhưng vẫn ngây thơ hồn nhiên cực kỳ giống với hình ảnh "mối tình đầu" trong ký ức sâu thẳm của đàn ông, nhìn thấy Cam Tố Nga bị bắt gả cho một người chết để xung hỉ, thậm chí mọi người còn có cảm giác chính mình bị đeo nón xanh.

Lại liên tưởng đến cảnh Cam Tố Nga sẽ bị chú cường bạo vào đêm tân hôn, sau đó bị hãm hiếp tập thể ở Hắc Tuyền trại mà sinh non, vẻ mặt của mấy nhân viên nam liền rối rắm...

"Qua!"

Bạch Thu Tĩnh đóng vai "Trần thị" mẹ của Cam Tố Nga kiềm chế lại biểu cảm, từ từ bình ổn cảm xúc và nước mắt, nhẹ nhàng vỗ vai Dịch Dao.

Cô gái này rất thông minh. Một cảnh diễn hay ra đời thường là kết quả của việc các diễn viên phải có phản ứng tốt và kích thích cảm xúc của nhau, nhưng cho dù có ăn ý, nhưng kích thích lẫn nhau và tiếp nhận kích thích và phản ứng lại cũng có khác biệt về thời gian, mà cô gái này...

Bà chỉ có thể nói là sự ưu ái của ông trời. Diễn với cô gái này, từ đầu đến cuối cảnh quay bà không hề cảm thấy trì trệ một chút nào, tốc độ nhập vai và chiều sâu cảm xúc khiến bà cực kỳ ngạc nhiên.

Kiểu diễn này giống như xuyên qua thời không, sau khi diễn xong thể xác và tinh thần đạt được khoái cảm thăng hoa, mấy chục năm vào nghề, bà chỉ mới cảm nhận được vài lần ít ỏi.

Tuy rằng khi gia nhập đoàn phim bà có nghe nói cô gái này là do An thiếu nhét vào, nhưng có thực lực như vậy, bà còn hy vọng An thiếu lại nhét thêm mấy người nữa.

Tìm được một nữ chính như vậy, ai có thể nói nhà sản xuất An Kinh Vĩ không quan tâm đến《Nguyệt Chi Âm》chứ?

"Cảm ơn cô." Dịch Dao rời khỏi vòng ôm của Bạch Thu Tĩnh, lau đi những giọt nước mắt còn sót lại, mỉm cười trong sáng hiền lành.

Dịch Dao nhìn khuôn mặt từ áo trước mắt, sự dịu dàng chân thành tha thiết trong ánh mắt đó khiến cô cảm thấy mình đã xuyên qua thời gian, trở về thời thơ ấu mà cô không thể nhớ nổi.

Mẹ, mẹ... đối với cô khi còn nhỏ, từng là một chữ cực kỳ đáng sợ. Đáng sợ tới mức nửa đêm bừng tỉnh, ôm chăn trốn ở góc tường run rẩy, trong tai vẫn văng vẳng tiếng kêu "mẹ" cực kỳ quái dị của vô số người!

Cô không có mẹ, cô cũng không cần mẹ!

Nhưng nếu, nếu mẹ của cô cũng có một đôi mắt như vậy thì sao? Cũng sẽ dịu dàng yêu thương nhìn cô như vậy sao?

Một chút, một chút nữa là được rồi.

Dịch Dao ôm chặt Bạch Thu Tĩnh một lần nữa, miệng ngập ngừng lúng túng, nhỏ giọng kêu một tiếng —— "Mẹ......"

"Ừm?" Bạch Thu Tĩnh hơi khó hiểu, chỉ cho rằng Dịch Dao còn chưa thoát khỏi vai diễn, lại nhẹ nhàng vỗ đầu cô, dịu dàng nói, "Không sao, không sao hết. Chúng ta không gả cho ai hết, con chỉ là con gái ngoan của mẹ thôi." Bạch Thu Tĩnh trêu ghẹo nói, giúp Dịch Dao thoát khỏi vai diễn.

"A......" Dịch Dao quả nhiên bật cười. Nhưng nước mắt vẫn rơi không ngừng, dáng vẻ vừa rơi nước mắt vừa mỉm cười hết sức xinh đẹp, khiến lòng người rung động!

"Bốp bốp bốp!" Lúc này mọi người mới kịp vỗ tay phản ứng, chúc mừng một cảnh quay hoàn mỹ, cũng chúc mừng hôm nay đã hoàn mỹ kết thúc.

Nếu nói trước hôm nay, bọn họ còn lo lắng cuộc chiến giữa《Nguyệt chi Âm》và《Vân Thanh》, một số nhân viên nhận được lời mời tham gia hai bộ phim cùng lúc nhưng cuối cùng đã lựa chọn《Nguyệt chi Âm》bây giờ cũng có hơi hối hận, nhưng bây giờ, tất cả lo lắng, nóng nảy đều không còn tồn tại.

Bọn họ là người tạo ra bộ phim điện ảnh《Nguyệt Chi Âm》và họ chắc chắn sẽ chế tạo《Nguyệt Chi Âm》thành niềm kiêu ngạo của bọn này trong tương lai!

Sau khi kết thúc công việc ban đêm, rất nhiều ngoài trong đoàn phim《Nguyệt Chi Âm》đều không hẹn mà cùng nhau đổi chữ ký trên trang cá nhân hoặc đăng status thậm chí là đăng Weibo với dòng chữ —— "Người yếu người có lý? Tôi mạnh tôi kiêu ngạo!"

"Anh có chút hối hận." Trên đường quay về khách sạn, Đàn Hoa ngồi phía sau xe của Lý Duật ôm lấy bờ vai gầy của Dịch Dao, ngửi hương thơm ngay cổ cô, xúc động nói.

"Hả?"

Đàn Hoa nắm lấy tay Dịch Dao, kéo tay cô đưa vào trong áo khoác của anh, đi qua lớp áo lông vuốt ve cơ bụng rắn chắc và làn da nóng bỏng của anh.

"Anh muốn em nhanh một chút. Nói yêu anh nhanh một chút, nếu không... anh sợ đến lúc đó dưới dục vọng bị tích lũy, anh sẽ làm em không xuống được giường." Nửa câu cuối cùng giọng nói của Đàn Hoa vô cùng gợi cảm, chọc cho Dịch Dao mơ màng sắp ngủ cũng mặt đỏ tai hồng, tim đập nhanh hơn.

Rút tay lại nhanh như tia chớp, Dịch Dao không được tự nhiên dịch người đi một chút!

Người này là ai thế!

Đàn Hoa cười nhẹ. Khóe mắt và lông mày vẫn là đường nét độc nhất vô nhị đó.

Trái tim Dịch Dao từ từ trở về vị trí cũ, nghiêng đầu dựa vào ghế, ánh mắt lưu luyến trên khuôn mặt tao nhã lịch sự của Đàn Hoa.

Như thế nào mới gọi là "yêu"?

Lý Duật lặng lẽ quan sát mọi thứ từ gương chiếu hậu, đạp phanh lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.