Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 167: Khác nhau một trời một vực (An Kinh Vĩ - H)



Thời tiết lúc ấm lúc lạnh, ngâm mình ở trong nước nóng, bọt nước nổi lên từ dưới đáy xuyên qua làn da, vừa nhột, vừa tê dại.

Dịch Dao nhắm mắt thả lỏng nằm ở trên người An Kinh Vĩ, thoải mái đến mức không muốn cử động.

Nước ngập không quá lưng, mặt nước vừa phủ lên gương mặt nghiêng nghiêng của cô, sóng nước lắc lư thỉnh thoảng làm ướt bờ môi, cánh hoa hồng nổi trên mặt nước phập phồng theo làn sóng, dừng trên vai, bên gáy, bên má, xúc cảm tinh tế như nụ hôn triền miên, mềm mại tê nhột.

Hai tay An Kinh Vĩ đặt ở trên eo cô, thỉnh thoảng vuốt ve, cảm giác cực kỳ an toàn.

"Những ảnh chụp của bạn em, anh đã cho người xử lý toàn bộ rồi. Uông Húc Phong cũng bị Uông gia đưa ra nước ngoài, sau này sẽ không quấy rầy Mạnh Ni Na nữa đâu. Về phần Lữ Bân... Lữ gia từng đi tìm Mạnh Ni Na xin lỗi, nhưng cô ấy không chấp nhận. Ý của em như thế nào?" Tuy rằng chuyện đã qua hơn một tháng, nhưng gần đây hắn mới rảnh tay thu dọn.

Dịch Dao mở mắt, đứng dậy khóa ngồi ở trên bụng nhỏ săn chắc của hắn. Cột cờ nóng như sắt của hắn dính vào kẽ mông của cô, khi cô đứng dậy nó bị cọ xát một chút, càng trướng lớn hơn.

Cho dù là tầng lớp giàu có cũng có ba bảy loại, cùng là người khởi xướng, nhưng Uông Húc Phong thì bị gia tộc từ bỏ, còn Lữ Bân chỉ cần nhận lỗi.

Không, thậm chí ngay cả "nhận lỗi" cũng không cần.

Nếu không phải bởi vì hắn.

Duỗi tay vuốt ve gương mặt hắn, dùng ngón tay miêu tả lông mày đẹp trai anh tuấn của hắn... rõ ràng cùng là một con người bằng xương bằng thịt giống cô, nhưng anh lại là ác ma có răng nanh.

"Anh còn nhớ bữa tiệc tại Eden 5 tháng trước không?"

"Ừm?"

"Chính là ——"

"Anh nhớ rõ."

Dịch Dao cười cười, "Đó là lần đầu tiên em coi mình như một món hàng, mà không phải là một con người."

"......"

"Thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa em đã bỏ chạy, sau đó em nghe nói anh ở đó, em đã cắn răng quay đầu lại. Ha ha... có phải em là nữ nhân đầu tiên ở trước mặt anh chỉ lo uống rượu một mình không?" Dịch Dao dùng ngón trỏ chọc chọc vào cằm An Kinh Vĩ, ngả ngớn hỏi.

"Ngày hôm sau tỉnh lại, thật sự rất đau, cả người đều đau."

Dịch Dao nâng mông, đỡ côn thịt dữ tợn của hắn nhắm vào hoa huyệt đang đóng chặt dưới thân cô. Sau khi ngâm mình trong bồn tắm, thân thể thả lỏng thoải mái, đường đi cũng hơi ẩm ướt, nhưng vẫn không đủ để làm cự vật khổng lồ màu đỏ tím tiến vào một cách thuận lợi.

An Kinh Vĩ kiềm chết eo cô không cho cô tiếp tục.

Dịch Dao lắc đầu, nhẹ nhàng thở dốc, "Không sao, em cũng muốn."

Người đàn ông do dự một chút, buông lỏng tay, một tay vỗ về chơi đùa phần eo mẫn cảm của cô, một tay thăm dò viên trân châu nhỏ nhắn dưới thân cô, nhẹ nhàng trêu chọc ấn lên mầm hoa non nớt, khiến cho cô vặn vẹo đáp lại.

"Ưm......" Lợi dụng d/âm dịch bị hắn trêu chọc chảy ra, cô cắn môi cố gắng dang rộng hai chân từ từ ngồi xuống, côn thịt vừa to vừa cứng chậm rãi đẩy vách tường thịt vướng víu, quy đầu to như quả trứng gà mang theo cảm giác khủng bố xâm nhập vào hoa huyệt, đụng đến hoa tâm mỏng manh.

Hoa huyệt mềm mại bị côn thịt chống đỡ chặt chẽ, giống như động tác kịch liệt một chút thì cô sẽ bị xé rách, nhưng bên ngoài vẫn còn một đoạn vừa thô vừa dài còn chưa được ăn hết...

Dịch Dao ưm một tiếng, làn da trắng hồng quyến rũ toát lên những ánh nước lấp lánh.

Người đàn ông dùng ngón tay xoa bóp nụ hoa mẫn cảm, Dịch Dao cả người run rẩy, cao trào dâng lên như một cơn sóng, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, đôi mắt động tình tràn đầy mê người.

Mái tóc dài ướt đẫm xõa tự nhiên ôm sát vào hai má, bên vai, sau lưng, cơ thể cân xứng gầy nhưng có thịt, bầu ngực mượt mà no đủ, eo nhỏ một tay có thể ôm hết, lẳng lơ mà ngồi trên côn thịt của hắn, giống như nàng tiên cá đã biến ra đôi chân, hấp thu tinh hoa của đàn ông để làm thức ăn!

Từ từ lên xuống, sau mấy chục cái vuốt ve, tiểu huyệt no căng bị cọ xát vừa sảng khoái vừa thỏa mãn, hoa tâm bị đâm vào vừa kích thích vừa chua xót, âm hạch phía trước cũng được ngón tay người đàn ông chăm sóc đến mức khoái cảm lan tràn, cao trào tới tự nhiên mà êm ái, thoải mái đến mức ngón chân cô cuộn trào, cả người tê dại, hai chân siết chặt vào eo của hắn, hoa huyệt không ngừng mấp máy, giống cái miệng nhỏ liếm mút quái vật khổng lồ.

"... Em không còn sức." Dịch Dao thở dốc cúi người xuống, nằm ở trên ngực hắn, vuốt ve cơ ngực thoải mái.

An Kinh Vĩ vỗ nhẹ lên cặp mông trắng như tuyết của cô, khiến cô yêu kiều hừ thành tiếng, tiểu h/uyệt căng thẳng, xoắn chặt hơn phân nửa côn thịt khiến hắn vừa sảng khoái vừa tê dại.

Thật ra cô đang lười biếng.

Đôi tay khống chế cánh mông trơn trượt của cô, hắn thử di chuyển dục vọng một chút. Hoa huyệt vừa mới cao trào lại chảy ra rất nhiều ái dịch, khiến hắn thao trơn tru hơn rất nhiều, động tác mạnh hơn cũng không thấy cô có biểu hiện khó chịu, ngược lại còn ậm ừ rên rỉ.

Ánh mắt An Kinh Vĩ u ám, rút côn thịt thô to với kích cỡ hơn người ra khỏi hoa huyệt chật hẹp, chỉ để lại quy đầu cực đại ở ngày cửa huyệt —

"Đừng mà!" Cô nhanh chóng nâng eo, "A —"

Côn thịt khiến người ta sợ hãi lấy tốc độ sét đánh xỏ xuyên qua hoa huyệt, đâm thẳng đến hoa tâm, liên tục cường thế ra ra vào vào hơn mười mấy lần, khiến cô rên rỉ đứt quãng, hoa huyệt bị thao vừa nóng vừa mềm.

Côn thịt lại đâm vào thật sâu, rốt cuộc cũng xuyên qua hoa tâm, nguyên cây côn thịt đâm vào d/âm huyệt ướt át, chiếm lĩnh toàn bộ nơi riêng tư của cô, cày qua tất cả thịt non trong hoa huyệt.

"A a... Quá sâu! An Kinh Vĩ! Ưm ưm......"

Mời thần dễ đưa thần khó.

Hoa huyệt đã mở, An Kinh Vĩ cũng không lưu tình nữa, đâm từ dưới lên trên vừa mạnh vừa tàn nhẫn, lần này sâu hơn lần khác, khiến cô bé trên người bị thao đến mức run rẩy kêu rên không ngừng.

Nơi riêng tư vốn dĩ khép kín bây giờ đang bị côn thịt cường tráng của hắn chống đỡ đến cực hạn, thịt non bên trong hoa huyệt bị kéo ra một lớp mỏng, khóc lóc tạo thành một vũng nước hỗn loạn.

Dục vọng trong mấy tháng gần đây không được thỏa mãn một khi được giải phóng, giống như một con sói hung ác lao vào bầy cừu, tùy ý phóng đãng.

Ôm cô gái xinh đẹp đứng dậy, người đàn ông tùy tiện lấy khăn tắm lau đi vết nước trên người hai người rồi vừa cắm vừa đi về phía phòng ngủ.

Côn thịt vừa thô vừa dài một đường dùng sức xỏ xuyên, hoa huyệt bị thao không có sức lực phản kháng, khoái cảm to lớn theo sự kích thích cọ xát của người đàn ông mà cuốn lấy thể xác và tinh thần của Dịch Dao.

Rốt cuộc người đàn ông cũng đi đến mép giường, đè cô ở trên giường ra vào một trận, kiên trì đong đưa mấy chục cái trong cơ thể căng chặt của cô, tiếng rên rỉ lẳng lơ bao trùm tất cả.

Chỗ hai người kết hợp bị ái dịch tiết ra ướt đẫm, bị người đàn ông liên tục ra vào phát ra tiếng vang cực kỳ d/âm mỹ, bắp đùi giữa hai chân bị đâm đến ửng đỏ.

Trong cao trào còn bị mạnh mẽ thao, từ hoa huyệt truyền ra lửa nóng cùng khoái cảm kích thích khiến đầu óc cô hỗn loạn, cả người giống như bị chơi hỏng, người đàn ông cố tình vẫn không có dấu hiệu bắn ra, lật người cô lại để cặp mông yêu kiều nâng cao, dùng tư thế nhạy cảm nhất tiếp tục thừa nhận sự thảo phạt của hắn.

"Cho em... Vĩ... Bắn cho em..." Cô chủ động vặn vẹo vòng eo khiến người đàn ông càng thao càng sảng khoái, chỉ muốn đẩy nhanh quá trình hơn nữa, hoàn toàn quên mất người đàn ông phía sau đã khống chế tất cả từ lâu. Cho đến khi cô cao trào liên tục đến mức không còn sức lực, An Kinh Vĩ mới đặt cô lên giường bắn đầy bụng nhỏ của cô.

Suốt hai tiếng... Dịch Dao khóc không ra nước mắt. Sảng khoái thì sảng khoái, nhưng rất mệt nha! Rõ ràng hắn đã rút ra, nhưng tiểu huyệt tê dại vẫn còn ảo giác căng tràn như cũ, d/âm dịch chảy một lúc lâu cũng không ngừng được.

Ục ục......

Nhà hàng Tây lúc 9 giờ vẫn đông khách như cũ, Dịch Dao thể lực tiêu hao cầm dao nĩa ăn một miếng lớn.

"Vậy Cầu Dịch Hành là nam nhân đầu tiên của em?" An Kinh Vĩ hỏi.

"Vâng."

"... Anh là người thứ hai?"

"Vâng."

"Sau đó thì sao?"

"Vâng?" Sau đó? "Còn có ba người nữa."

Dịch Dao rất thẳng thắn.

"......"

Dịch Dao không thèm ngẩng đầu, chăm chú ăn cơm, không cảm thấy đề tài này có chỗ nào không đúng.

"... Anh muốn hỏi, em vốn dĩ muốn nói cái gì."

Dịch Dao liếc nhìn khuôn mặt tối sầm của An Kinh Vĩ, hơi xấu hổ mà gắp đồ ăn, suy nghĩ bị tình dục lưu đày ở chân trời góc biển trong thời gian dài cũng quay trở lại.

Buông dao nĩa, nhìn người đàn ông đẹp trai trước người mặt. Tiền tài, quyền thế, địa vị, ngoại hình tất cả mọi thứ hắn đều có, điều đó khiến cho hắn có đủ tiền vốn để liều lĩnh, khiêu chiến pháp luật.

"Em hối hận. Em đã vứt bỏ lòng tự trọng của một con người, chấp nhận để nó bị người khác chà đạp..." Dịch Dao run rẩy thở dài, "Ni Na khác với em, cô ấy vì muốn cứu mẹ mình, cuộc sống không cho cô ấy nhiều sự lựa chọn. Có lẽ em cũng không có tư cách để nói những điều này, nhưng..."

"Nói đi."

"Nếu lần sau, anh có gặp được một cô gái muốn quay lại làm người một lần nữa, có thể buông tay được không, đừng khiến các cô ấy khó xử?"

Đôi mắt đen của An Kinh Vĩ rũ xuống, nhã nhặn cắt miếng bít tết trên bàn thành miếng nhỏ rồi đẩy tới trước mặt cô.

"Ăn nhiều một chút."

Dịch Dao cũng không khách sáo, gắp một miếng thịt ngon mềm bỏ vào trong miệng, dùng cái miệng nhỏ nhai ngấu nghiến, hài lòng nhướng mày.

Chỉ có đồ ăn ngon trên thế giới là không thể từ bỏ.

"Anh có thể đồng ý với em. Hơn nữa, nếu em ngoan ngoãn để cho anh thao, không có ý đồ chạy trốn, nếu anh có gặp loại phụ nữ như em nói, có lẽ anh còn có thể giúp đỡ một chút."

Dịch Dao cảm thấy kinh ngạc, An Kinh Vĩ này với An Kinh Vĩ lúc đầu cô quen biết khác nhau một trời một vực nha!

"Chỉ cần em?" Cô xác nhận lại.

"... Chỉ cần em." Hắn cũng xác nhận.

Dịch Dao mỉm cười rạng rỡ, "Em phải nói, là rất vinh hạnh hả?"

"Không cần khách sáo."

Dịch Dao cầm lấy bộ đồ ăn, kim loại sáng bóng phản chiếu khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, "Chà, ánh mắt của anh thật tốt."

Người đàn ông vui vẻ cười thành tiếng.

Một lát sau, "Trừ Lý Duật, hai người khác là ai?"

"Làm —" rút lại chữ "sao" thiếu chút nữa thốt ra, Dịch Dao thay đổi một cách hỏi khác, "Anh hỏi cái này để làm gì? Em có thể đồng ý với anh, trước khi anh chán ghét em thì sẽ duy trì quan hệ với anh. Nhưng nếu anh muốn em của một mình anh, thì lại là chuyện khác."

Trái tim đột nhiên đau xót. Cảm giác xa lạ làm An Kinh Vĩ nhăn mày.

"Nếu anh cho em danh phận thì sao?"

"Chị! Là nữ nhân không biết xấu hổ đó kìa!" Một giọng nói ồn ào đột nhiên vang lên, sau đó là tiếng giày cao gót "cộp cộp" đi tới gần hai người.

An Kinh Vĩ cắn răng, các khớp ngón tay kêu răng rắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.