Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 168: Thể diện thật lớn



Lạc Thanh vươn tay muốn túm lấy Lạc Tử, nhưng ánh mắt lướt qua bóng dáng Lạc Tử nhìn thấy người đàn ông khí chất hơn người ngồi đối diện Dịch Dao, bàn tay duỗi ra giữa không trung mềm mại cuộn tròn lại thu về. Biểu cảm cẩn thận biến đổi trong nháy mắt, thay vào đó là vẻ lạnh lùng kiêu ngạo.

"A! Cô đúng là không biết xấu hổ! Đã làm nhiều chuyện đê tiện như vậy, còn dám công khai tán tỉnh đàn ông khắp nơi?" Lạc Tử rất có khí thế mà đi đến bên cạnh bàn Dịch Dao, kiêu ngạo từ trên nhìn xuống Dịch Dao, trong mắt tràn đầy khinh thường và phẫn nộ, ánh mắt liếc nhìn An Kinh Vĩ lại mang theo tham lam và dò xét.

Dịch Dao nhíu mày.

Nhìn thấy An Kinh Vĩ muốn cầm chai rượu lên, Dịch Dao vội vàng lắc đầu, duỗi tay đè chai rượu lại. Rượu uống rất ngon, rất quý, không thể lãng phí.

Nhưng mà cô gái điên này là ai vậy? Dịch Dao đánh giá người vừa đến một chút.

Cô gái mặc một chiếc váy màu tím ôm sát tôn lên dáng người mảnh khảnh, để lộ bờ vai và chiếc cổ trắng bóng, khuôn mặt và tay chân nhỏ nhắn, bông tai hình giọt nước màu tím lủng lẳng hai bên tai, chiếc áo khoác hàng hiệu treo trên khuỷu tay.

Trên mặt trang điểm theo phong cách Hàn quốc, đôi mắt to tròn, chóp mũi nhô ra không bình thường, môi đỏ hồng. Mái tóc xoăn dài gợn sóng màu nâu được chăm chút cẩn thận, tôn lên hình dáng khuôn mặt của cô ấy.

Hình như có hơi quen quen... Dịch Dao lơ đãng nhìn thấy Lạc Thanh phía sau cô gái mặc áo tím, lại nhìn cô gái trước mặt —

"A! Là cô hả," Dịch Dao bừng tỉnh, "... đồng đội heo."

Biểu cảm của Dịch Dao vừa tự nhiên vừa vô tội, giọng điệu đương nhiên "không hề có ác ý", giống như cô gái trước mặt thật sự tên là "đồng đội heo".

An Kinh Vĩ cười lắc đầu, cầm chai rượu lên rót cho hắn và Dịch Dao một ly rượu nho.

Dựa vào lời mở đầu này, nữ nhân của hắn chắc chắn sẽ không chịu thiệt thòi.

"Cô mắng ai! Cô là cái thứ tiện... " Lạc Tử giương tay muốn đánh.

"Tiểu Lạc! Dừng tay!" Lạc Thanh đã đi tới.

"Chị! Cô ấy lại mắng em! Lần trước cô ấy còn đánh chị! Chị không đánh lại sao?"

"Đừng làm loạn!" Lạc Thanh trừng mắt nhìn Lạc Tử một cái, có chút nghiêm khắc nói. Sau đó khuôn mặt nhỏ tái nhợt quay về phía Dịch Dao, vẻ mặt dịu đi một chút, "Xin lỗi, em gái tôi quá nóng nảy, quấy rầy hai người rồi, mong cô Dịch và An thiếu tha lỗi."

Tuy trong miệng kêu "An thiếu", nhưng Lạc Thanh chỉ nghiêng mặt không thèm nhìn thẳng, chưa từng liếc nhìn hắn một cái.

An Kinh Vĩ ngước mắt nhìn Lạc Thanh, liếc Dịch Dao cong cong khóe miệng.

Chuyện của《Nguyệt Chi Âm》 hắn không quan tâm lắm, nhưng không phải hắn không biết gì cả. Hắn tự hỏi có phải mấy tháng này hắn giả bộ ngoan ngoãn trước mặt cha già, nên mọi người đã quên mất tính nết của hắn luôn rồi?

Dịch Dao cũng đáp lại hắn bằng một nụ cười mỉm. Cách sử dụng từ "nóng nảy" của Lạc Thanh rất thông minh đã gián tiếp khẳng định lời nói của "đồng đội heo".

"Anh là An Kinh Vĩ?" Đôi mắt Lạc Tử sáng ngời!

"Tiểu Lạc! Đừng nói bậy! Chúng ta phải đi rồi, người đại diện Trịnh của Muse còn đang đợi chúng ta đó."

"......" Dịch Dao vẫn luôn mỉm cười nhìn An Kinh Vĩ, quả nhiên thấy hắn lại nhìn Lạc Thanh.

Công ty truyền thông Muse, nhà lãnh đạo hoàn toàn xứng đáng của ngành công nghiệp truyền thông và điện ảnh trong nước, có rất nhiều ngôi sao nổi tiếng, người quản lý vàng cũng có một hàng dài, mấy năm nay lực ảnh hưởng được mở rộng sang thị trường Âu Mỹ, phát triển vượt bậc.

Khi An Kinh Vĩ dùng cái danh thái tử của tập đoàn Nguyên Thái, đưa công ty điện ảnh và truyền thông Nguyên Thái bước chân vào lĩnh vực này, không ít người còn so sánh truyền thông Muse và điện ảnh Nguyên Thái.

Công ty điện ảnh Nguyên Thái mới thành lập, thành tích còn trống rỗng, thứ có thể so sánh cũng chỉ có nguồn lực tài chính của An Kinh Vĩ. Nghe nói chủ tịch lạnh lùng tàn khốc của Muse cũng là một nhân vật truyền kỳ trong giới, thành ra An Kinh Vĩ cũng có để ý.

Nhưng trọng tâm của điện ảnh Nguyên Thái và Muse khác nhau, sau này có khả năng hợp tác nhiều hơn là cạnh tranh.

Có nhiều thứ cần phải giải thích nhưng chỉ có thể suy nghĩ trong chốc lát. Dịch Dao cúi đầu nhìn đôi giày cao gót màu xanh trên chân Lạc Thanh — chủ nhân đôi giày ngoài miệng thì nói phải đi, nhưng đôi giày lại không hề di chuyển.

"Chị! Em đâu có nói bậy, chuyện em nói là sự thật! Vì sao các người đều muốn nói dối An thiếu? Để mặc cho An thiếu bị nữ nhân đê tiện này lừa gạt?"

Giọng nói của Lạc Tử vừa bén nhọn vừa đanh đá, âm thanh kích động đã thu hút sự chú ý của khách khứa xung quanh.

Ở trong góc nhà hàng, Tùy Nhược Thủy với ngoại hình hoàn mỹ như một tác phẩm nghệ thuật đang ngồi nhỏ giọng nói chuyện với một người phụ nữ trung niên da trắng mặc bộ vest công sở màu xanh nước biển.

Khuôn mặt luôn lạnh lùng hờ hững mang theo nụ cười ôn hòa, giống như thần tiên xinh đẹp tuyệt mỹ hóa kiếp ẩn mình ở nhân gian, khách khứa ở mấy bàn gần đó, dù là nam hay nữ thỉnh thoảng đều quay lại nhìn hắn, có một hai cô gái trẻ còn liếc mắt đưa tình, trên mặt toàn là nụ cười mờ ám.

"Clara cũng rất nhớ con, vẫn luôn hỏi khi nào con trở về." Tiếng La Mã cổ đại phát ra từ trong miệng người phụ nữ nghe thật nhẹ nhàng và quyến rũ.

"Chờ Clara được nghỉ, dẫn cô ấy tới đây chơi đi, nơi này rất đẹp."

"Con không chuẩn bị trở về hả, Eli?"

"Đúng vậy, Sarah."

"Con và cô gái kia ở bên nhau?"

Tùy Nhược Thủy gật gật đầu.

Người phụ nữ trung niên lập tức vui vẻ lên, "Thật tốt quá! Vậy con chuẩn bị khi nào kết hôn? A không không! Quá nhanh! Con cầu hôn chưa? Chuẩn bị làm hôn lễ ở đâu? Áo cưới, nhẫn cưới, lễ đường... A! Hay là muốn làm hôn lễ kiểu Trung Quốc?"

"Không có hôn lễ."

"Hả? Cái gì?"

"Cô ấy còn ở cùng những người khác."

"......" Một lúc lâu sau, người phụ nữ trung niên mới nhận ra ý của Tùy Nhược Thủy, "Con... Không ngại sao? Ý dì là nói, những người khác......"

"Những người khác cùng tôi có quan hệ gì đâu? Cô ấy thích là được..." khuôn mặt tuấn mỹ cực kỳ bình tĩnh, "Đó là tự do của cô ấy."

"......Eli, con ——"

Ngay khi người phụ nữ trung niên không biết làm thế nào để thuyết phục hắn, giọng nói chói tai bén nhọn của Lạc Tử đã làm náo loạn cả nhà hàng.

Tùy Nhược Thủy liếc mắt một cái, sau đó đứng dậy, "Sarah."

"Là cô gái xinh đẹp đang ngồi đó hả? Đi đi! Kỵ sĩ nên canh giữ ở bên cạnh công chúa. Dì cũng phải về sớm đây." Người phụ nữ trung niên cũng mỉm cười đứng lên.

Dù Eli có lựa chọn gì đi nữa, chỉ cần hắn cảm thấy yên bình hạnh phúc từ tận đáy lòng, những chuyện khác thì có liên quan gì đâu?

Nghĩ đến đây, người phụ nữ trung niên cũng không rối rắm nữa, liếc mắt nhìn mấy cô gái vẫn luôn nhìn chằm chằm Tùy Nhược Thủy, bà dùng phát âm chuẩn của tiếng Trung mở miệng nói:

"Eli, các cô gái ở nơi này thật sự rất cởi mở."

Hai người phụ nữ nói mấy câu thô tục nãy giờ cũng hơi ngại ngùng, hai mặt nhìn nhau, sau khi cứng người một lát liền ăn ý lấy menu ra, rụt cổ che mặt.

Trời ạ! Vừa nãy các cô mới nói là phải lôi soái ca đó lên giường đại chiến 800 hiệp!

"Vậy, lần sau gặp lại, dì Sarah." Tùy Nhược Thủy đáp lại bằng Trung, cúi chào người phụ nữ trung niên rồi xoay người đi về phía Dịch Dao.

"Tiểu Lạc! Đủ rồi! Đâu có liên quan đến em?" Lạc Thanh thấp giọng quát.

"Chuyện này đâu phải chuyện bao đồng! An thiếu! Anh có biết nữ nhân này bò lên giường của tất cả mọi người trong đoàn phim, còn trần trụi bị người ta đuổi ra ngoài nữa! Tất cả mọi người đều biết! Sao anh có thể ở cùng với loại nữ nhân này chứ!" Lạc Tử cũng biết rất nhiều người đang nhìn mình, cô muốn Dịch Dao mang tiếng xấu nên vội vàng lớn tiếng nói.

"Đúng vậy... " Vẻ mặt Dịch Dao rối rắm, giọng điệu nhẹ nhàng chậm chạp nói, "... Một nữ nhân có tiếng xấu như tôi, sao có thể xứng đôi với An thiếu tài sắc vẹn toàn chứ? Nhưng mỗi đêm An thiếu không có phụ nữ không vui. Hôm nay đã trễ như vậy, nếu như tôi đi rồi, ai đi cùng hắn đây?"

Đôi mắt của Lạc Tử chớp chớp, e lệ ngượng ngùng mà nhìn về phía An Kinh Vĩ, "An, An thiếu, tôi......"

Ha ha —— Xung quanh vang lên một tràng cười.

Lạc Tử vẻ mặt mờ mịt khi nghe thấy tiếng cười, Lạc Thanh vẻ mặt xanh mét, xoay người muốn đi.

Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.

Vốn dĩ nghe thấy Lạc Tử nói, mọi người đều đang chờ xem kịch, đặc biệt có không ít người còn nhận ra Dịch Dao — là nữ chính của《Nguyệt Chi Âm》, không lâu trước đây còn lên hotsearch, là người mới vừa nổi tiếng gần đây.

Khuôn mặt thanh khiết làn da hồng hào tự nhiên, đường nét khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt trong suốt, tươi cười nhẹ nhàng. Người đàn ông ngồi đối diện với cô còn mang vẻ mặt tà ác, mang theo nụ cười cưng chiều, đối với lời nói của cô gái áo tím không hề có phản ứng.

Phản ứng của hai người quá bình tĩnh nên khiến mọi người đều nghi ngờ tính chân thật trong lời nói của Lạc Tử, sau đó Dịch Dao nói hai câu lấy lui làm tiến, cô gái áo tím kia lại cực kỳ ngu xuẩn trực tiếp để lộ ra mục đích thật sự của cô ta!

Cũng chỉ là một người phụ nữ thấy người sang bắt quàng làm họ, hất nước bẩn vào người ta, cố gắng thay thế người ta một cách vô ích. Ở nhà hàng cơm Tây của khách sạn này cũng không có nhiều người ngoài vòng giải trí, loại chuyện này thấy cũng nhiều rồi liền mất hứng.

"Chị! Em..." Thấy phản ứng của mọi người không đúng, thậm chí đến Dịch Dao cũng lắc đầu cười khẽ, Lạc Tử lập tức hoảng sợ, vội vàng bắt lấy ống tay áo của Lạc Thanh.

Lúc này ——

"Dịch Dao." Tùy Nhược Thủy mang theo phong thái cực phẩm lạnh lùng của người mẫu nam hàng đầu đi tới.

Trong nhà hàng yên tĩnh hơn rất nhiều.

"Nhược Thủy?" Dịch Dao có hơi bất ngờ.

Tùy Nhược Thủy đến gần, không coi ai ra gì mà cúi người hôn liên tiếp lên môi Dịch Dao, sau đó kéo ghế bên cạnh cô ra ngồi xuống.

Dịch Dao dở khóc dở cười, liếc mắt nhìn thấy An Kinh Vĩ thay đổi sắc mặt, liền nuốt nuốt nước miếng.

"Cô, hai người!" Vẻ mặt Lạc Tử ngốc nghếch.

Lạc Thanh cũng tạm thời ngừng bước chân, thấy Lạc Tử phản ứng chậm chạp, đành phải tự mình mở miệng, "Cô Dịch, vị này chính là?"

Người vừa mới gặp đã hôn, chỉ cần Dịch Dao bắt đầu che dấu hoặc trốn tránh trả lời, cô ấy có thể nhanh chóng rơi vào tình hình xấu!

"A......" Đầu tiên Dịch Dao giả vờ vô tội nhìn An Kinh Vĩ, sau đó ngước mắt nghiêng sang nhìn Lạc Thanh, nói nhỏ, "Là một trong những người đàn ông của tôi. Cô có ý kiến hả?"

Lạc Thanh ngạc nhiên.

Lạc Tử mừng rỡ!

"An thiếu anh nghe đi! Tự cô ta thừa nhận! An thiếu!"

"Tôi nghe thấy." An Kinh Vĩ vẫn cười nhìn người bằng nửa con mắt, "Sau đó thì sao?"

Hai chị em họ Lạc cùng há hốc mồm ——

Là thế giới này thay đổi, hay là do các cô đã sai rồi?

Nhưng mà Dịch Dao lại biết, dựa vào phản ứng bây giờ của An Kinh Vĩ, đêm nay cô chết chắc rồi.

Nhược Thủy! Sao anh biết chọn thời gian xuất hiện quá vậy!

Dịch Dao nhịn không được quay đầu nhìn Tùy Nhược Thủy với vẻ mặt oán giận — hắn còn lôi đĩa bít tết cô chưa ăn xong đến trước mặt vui vẻ tiếp tục ăn!

Dịch Dao vỗ trán, cái này không chỉ có chết, không chừng đến bã cũng không còn.

Ừm... Bây giờ cô đã bắt đầu thấy đau rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.