Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 174: Thù Cũ hận cũ



Bởi vì quá kỳ vọng, quá để ý, cho nên vài ngày sau, mọi người phát hiện "sự kiện xâm phạm bản quyền" lần này càng ngày càng nghiêm trọng, hướng đi luôn luôn bất lợi với《Nguyệt Chi Âm》, trạng thái của đoàn phim vẫn là bị ảnh hưởng rất lớn.

Người phụ trách quan hệ truyền thông sáng sớm đã trở về thành phố S, mời luật sư giúp tác giả nguyên tác "Hà Chi Nam" của《Nguyệt Chi Âm》 —— hoặc là nói nhóm "Hà Chi Nam" giải quyết vụ tố tụng.

"Hà Chi Nam" là một nhóm tác giả gồm 4 người, vốn dĩ đều là tác giả tự do, nhưng thành tích của từng người đều không tốt, nên họ làm trợ lý của phòng làm việc để kiếm sống. Sau đó dưới sự lãnh đạo của nhân vật nòng cốt là Đặng Quýnh Ninh, bốn nhà văn với từng sở trường riêng đã dùng ngòi bút của mình vẽ tranh biếm họa tác phẩm, dùng bút danh "Hà Chi Nam" để sáng tác tác phẩm.

《Nguyệt Chi Âm》là cuốn tiểu thuyết đầu tiên của bọn họ được xuất bản, sau khi trải qua sự kiện bản quyền với《Vân Thanh》, "Hà Chi Nam" bất ngờ trở nên nổi tiếng, bốn người nhân cơ hội cho ra mắt một loạt tác phẩm, chất lượng tác phẩm chất lượng như thế nào thì không biết, nhưng giá trị thương mại rất thành công, khiến bốn người thuận lợi thoát khỏi ranh giới sinh tử, thu nhập tương đối khả quan.

Nhưng so với tác giả Vương Kỳ của《Vân Thanh》, bốn người bọn họ vẫn không đáng nhắc đến.

Vương Kỳ, được biết đến như là ánh sáng của thế giới văn học trẻ, hơn mười năm sau viết lách kiếm sống không ngừng nghỉ, có rất nhiều đề tài được viết tới, hàng năm tên của anh ta luôn nằm trong danh sách các tác giả có lượng tiêu thụ sách nhiều nhất, anh ta là một nhà văn cấp bậc thần thánh, có vô số đọc giả hâm mộ.

Ngoài ra Vương Kỳ rất chú trọng hình tượng, giá trị nhan sắc 6 điểm với phong cách ăn mặc giống thần tượng khiến anh ta cũng rất nổi tiếng trong giới giải trí, rất hay xuất hiện trong các chương trình tạp kỹ nổi tiếng.

Bảy năm trôi qua, Vương Kỳ lại nhắc đến việc đạo văn của《Nguyệt Chi Âm》, đúng lúc hai tác phẩm đều được quay thành phim điện ảnh, cho dù là độc giả, giới văn học, giới điện ảnh, giới người hâm mộ diễn viên đều lập tức theo dõi, độ hot liên tục tăng lên.

"Nghỉ ngơi một chút, diễn viên chỉnh trang." Triệu Dũng hét lên.

Tháng 4, thời tiết ấm dần lên, trời lại mưa dầm, các diễn viên mặc trang phục diễn mùa đông rất dễ trôi lớp trang điểm, thường xuyên phải NG đã chỉnh trang, còn bị "phong ba" làm ảnh hưởng khiến tâm trạng của mọi người đều rất nặng nề.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ trong chớp mắt, sấm sét kéo đến.

Lý Duật chạy chậm trốn vào trong xe, cởi áo khoác rồi yên lặng nhìn Đàn Hoa đích thân chỉnh trang cho Dịch Dao. Xe này là của hắn, được bộ phận chuyên môn chạy đến đây để làm phòng thay đồ và trang điểm tạm thời cho cô.

Vào đầu tháng, cái bóng đèn đáng đánh kia bị gọi trở về đoàn phim, nhưng cho dù không có bóng đèn ở đây, hai tuần qua hắn cũng không tìm thấy cơ hội thao Dao Dao một chút.

Gần đây phải đẩy nhanh tốc độ nên ngày đêm chạy ngược chạy xuôi. Thấy cô không oán giận thậm chí lúc nào cũng phấn chấn tinh thần không hề có dấu hiệu mệt mỏi, hắn cũng không đành lòng lăn lộn cô.

Thứ hai, hợp đồng của nhiều diễn viên sắp hết hạn, hắn cần phải dành nhiều thời gian xem xét chỉnh sửa lại nội dung các cảnh quay, tránh khi hậu kỳ phải quay bổ sung. Thực tế, đã lâu rồi hắn không có một đêm ngon giấc.

Còn vụ phong ba "xâm phạm bản quyền"......

Đau đầu.

"Luật Bản quyền" trong nước chưa hoàn thiện, thủ tục để chứng minh đạo văn rất rườm rà, phải công chứng, quá trình thẩm tra xử lí kéo dài, tốn nhiều thời gian và công sức không nói, kết quả có khi còn khiến người ta hộc máu, cho nên rất nhiều tác giả bị đạo văn cũng chỉ làm ngơ mắt nhắm mắt mở, hoặc là thông qua dư luận để lên án, rất ít khi kiện ra tòa.

《Nguyệt Chi Âm》và《Vân Thanh》 ai đạo văn ai, thật ra người có khả năng viết lách cẩn thận quan sát một chút cũng không khó phân biệt.

《Nguyệt Chi Âm》văn phong tổng thể rất chỉnh tề logic, tuy rằng phần sau thuần thục điêu luyện hơn nhưng vẫn còn thiếu sót.

Còn ba phần tư đoạn sau của《Vân Thanh》lại lộng lẫy, kịch bản phong phú, phù hợp với độc giả hơn.

Không ai có thể ngờ, tiết mục vừa ăn cướp vừa la làng Vương Kỳ đã dám làm lần một lại còn dám làm loạn lần hai!

Từ những "chứng cứ" mà phòng làm việc của Vương Kỳ và luật sư tung ra những ngày qua, xem ra bọn họ chuẩn bị đã lâu.

Phòng làm việc thông minh sẽ không ký hợp đồng với trợ lý, phòng làm việc của Vương Kỳ tung ra một bức ảnh Đặng Quýnh Ninh ở phòng làm việc 8 năm trước, nói rằng anh ta phụ trách chỉnh sửa bản thảo, sau đó phòng làm việc phát hiện anh ta còn làm trợ lý cho người khác, nên cho rằng nhân phẩm của anh ta không tốt nên đã khai trừ, không ngờ anh ta vì muốn trả thù mà tự ý sao chép bản phác thảo các tác phẩm chưa hoàn thành của Vương Kỳ rồi viết thêm viết bớt, giành xuất bản trước. Còn cung cấp một đống tài liệu điện tử, lịch sử trò chuyện cho cư dân mạng làm "búa rìu dư luận".

Đặng Quýnh Ninh không trả lời được hết đường chối cãi. Anh ta đã không còn là Đặng Quýnh Ninh hai bàn tay trắng của bảy năm trước, vào bảy năm trước, anh có thể không quan tâm tất cả vạch trần bộ mặt đen tối của Vương Kỳ, nhưng bây giờ anh có xe, có nhà, có vợ, có con, dưới tình huống không có chứng cứ, anh không dám mở miệng bậy.

Hai bên đối lập, đúng sai rõ ràng. Trên Internet, Đặng Quýnh Ninh và "Hà Chi Nam" bị mắng đến mức máu chó đầy đầu, các diễn viên liên quan đến《Nguyệt Chi Âm》 cũng bị fan của Vương Kỳ và cư dân mạng "chính nghĩa, khuyên nhủ", "khuyên" bọn họ không nên tiếp tay cổ vũ cho nạn đạo văn.

Đau lòng không?

Cư dân mạng có sai không? Tất cả những câu nói của bọn họ đều là vì duy trì công bằng chính nghĩa, tấm lòng đó thật đáng khen ngợi!

Cho nên rất đau đầu.

Từ góc độ của pháp luật, cho dù Đặng Quýnh Ninh thật sự đạo văn,《Nguyệt Chi Âm》với tư cách là bên thứ ba có thiện chí, lúc trước hành vi mua bản quyền là hoàn toàn hợp lệ, phim điện ảnh vẫn có bản quyền độc lập, không ảnh hưởng đến việc quay phim và phát hành.

Nhưng cư dân mạng sẽ không nghĩ như vậy, bây giờ chưa có tẩy chay trên diện rộng, phim vẫn được quay, chờ đến khi công chiếu, bên《Vân Thanh》PR bậy bạ một chút, tình hình chắc chắn sẽ náo nhiệt hơn bây giờ.

Những tiêu cực này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến doanh thu phòng vé của bộ phim và các giải thưởng bộ phim tham gia đề cử.

Đương nhiên Lý Duật quan tâm đến doanh thu phòng vé của phim, nhưng điều hắn quan tâm hơn nữa đó chính là —— đây là tác phẩm của cô, cô đã dùng tài năng hoàn hảo cùng với sự nỗ lực để tạo ra Cam Tố Nga!

Hắn không tiếc dùng mọi giá cùng tất cả tài nguyên để bảo vệ chiếc vương miện thuộc về mình cô!

Nữ nhân của hắn, người hắn yêu, nữ hoàng của hắn, vinh quang tối cao của hắn!

"Em phát sốt?" Đàn Hoa cau mày vuốt trán Dịch Dao hỏi. Vốn dĩ anh còn tưởng là do quần áo dày, nhưng hơn mười phút trôi qua, ngồi trong xe có nhiệt độ thích hợp nhưng nhiệt độ cơ thể của cô không giảm mà còn tăng lên!

Lý Duật lập tức đứng lên, gạt bàn tay Đàn Hoa ra, đưa tay thăm dò nhiệt độ trên trán Dịch Dao, sau đó lại sờ sờ cổ cô.

"Em không sao, uống nhiều nước thì được rồi." Dịch Dao nhìn ngoài cửa sổ, "Đúng lúc trời mưa, hôm nay quay cảnh mưa trước đi? Em thấy Chu Tập cũng ở đó, cảnh mưa cũng dễ bố trí mà."

Lý Duật: "......"

Đàn Hoa: "......"

"... Sao vậy?" Sao cả đám lại cau mày, giống như cô đang làm chuyện xấu gì vậy?

""Sao vậy"? Em bị bệnh! Vì sao không nói? Tiền Tiến đâu? Cô ấy —" Cơn tức giận của Lý Duật lập tức bùng nổ, đôi lông mày đẹp trai nhíu lại, đôi mắt tràn đầy giận dữ, khuôn mặt anh tuấn trông rất khác với trước đây.

Vừa tức, vừa áy oán, vừa đau xót cho cô lại không có cách nào oán giận cô, chỉ có thể trút giận lên người khác.

Dịch Dao nhìn hắn cười ra tiếng, mắt hạnh cong cong, đôi mắt lóe sáng, vẻ mặt dịu dàng mãn nguyện.

Người đàn ông này... thật sự để cô ở trong lòng.

Ít nhất bây giờ là như vậy.

"...... Em còn cười!" Lý Duật tức giận đến ngứa răng, nhéo nhéo xoa xoa gương mặt nhỏ của cô lại không dám dùng sức. "Anh đi thông báo kết thúc công việc."

"Không cần!" Dịch Dao nghiêm mặt nói, "Nửa tháng cuối cùng này, chúng ta không có thời gian để lãng phí. Sức khỏe của em rất tốt, sốt nhẹ như thế này không ảnh hưởng nhiều đến em, nhiều nhất nghỉ một ngày là ổn rồi, không cần uống thuốc, cũng không cần cố ý nghỉ ngơi. Hơn nữa, diễn viên bị ốm vẫn làm việc là chuyện bình thường mà? Nếu chỉ vì một vấn đề nhỏ của em kéo theo toàn bộ đoàn phim phải đổi lịch, những người khác sẽ nghĩ về em như thế nào?"

Còn nghĩ gì về em nữa chứ! Sắp thành fan cứng của em hết rồi còn nghĩ thế nào nữa!

Lý Duật nghẹn một hơi ở lồng ngực!

"Anh đi lấy thuốc cho em, em uống rồi nghỉ ngơi một chút, bây giờ mưa quá lớn, sắp xếp bối cảnh cũng phải chờ một chút." Đàn Hoa ôn nhu nói.

"Em uống nước nghỉ ngơi một chút là được, không cần thuốc đâu."

"... Em dị ứng với thuốc hạ sốt sao?"

"Không có nha."

"Vậy vì sao không uống thuốc? Lần trước cũng ——"

Lần trước?

Dịch Dao nhìn về phía Đàn Hoa, khuôn mặt trắng nõn lộ vẻ mất tự nhiên.

Trong đầu chợt hiện lên hình ảnh tủ chén đang mở. Khi đó quả nhiên anh cố ý mở ra cho cô? Thậm chí anh còn chú ý cô không hề đụng tới tủ thuốc.

Đàn Hoa... Mặc dù căm hận cô như vậy, vẫn để lại dấu vết của sự ôn nhu.

Sẽ để ý cô có uống thuốc hay không, sẽ vì cứu cô mà ngã xuống lâu, sẽ ôm cô, an ủi cô, nâng đỡ cô khi trong lòng cô tràn đầy thù hận, sẽ cho cô sức mạnh để khóc.

Đàn Hoa, Đàn Hoa, Đàn Hoa......

"Lần trước? Là khi nào?" Lý Duật nhạy bén hỏi.

Nhưng mà vừa mới nói ra, Lý Duật đã phản ứng lại, còn có thể là khi nào?

Đàn Hoa thao cô đến mức phát sốt?

Lửa giận không có chỗ phát tiết bị đè nén lên tới cổ họng, thù cũ hận cũ!

Trời mưa đúng không, trời mưa đánh nhau cho bớt nhàn rỗi! Không phải Đàn Hoa nói hắn có thể đánh nhưng lười đúng không?

Sao hắn có thể lười được? Lần trước hắn còn chưa đánh đã!

"Dao Dao em nghỉ ngơi trước đi. Đàn Hoa cậu ra đây!"

Mười phút sau ——

"Nhanh! Tố Nga đâu rồi? Dịch Dao đâu? Trong xe? Đạo diễn đánh nhau với giám đốc Đàn! Mở cửa, không khuyên được!"

"......"

Dịch Dao cầm ô mặc áo khoác đi bộ vài phút đến bên ngoài một kho hàng bỏ hoang được đoàn phim sử dụng làm nhà kho tạm thời. Xung quanh cửa sổ được vây quanh bởi một đám người, cực kỳ im ắng. Khi nhìn thấy Dịch Dao đến gần, tất cả đều nhường ra cho cô một con đường.

Dịch Dao đứng ở ngoài cửa sổ nhìn một lát.

Hai người đánh rất "đẹp". Đàn Hoa hiển nhiên đã quen thuộc với thói quen tấn công của Lý Duật, phòng thủ cực kỳ hoàn mỹ, hai người một tiến một lùi như thể đã thương lượng tốt với nhau ra chiêu để rèn luyện một chút mà thôi, hèn gì ở ngoài cửa sổ cực kỳ an tĩnh.

Đàn Hoa đối diện với cửa sổ nhìn thấy Dịch Dao, nhất thời phân tâm bị Lý Duật đá trúng một cước, lảo đảo lui về phía sau. Ngoài cửa sổ lập tức vang lên tiếng kinh hô, lúc này mới xác định hai người bọn họ đang thật sự đánh nhau. Một người thông minh vội vàng la lên "Tố Nga tới"!

Lý Duật quả nhiên từ bỏ truy kích nhanh chóng xoay người, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Dịch Dao cười cười.

Lý Duật vừa thấy gương mặt Dịch Dao tươi cười, theo phản xạ nhẹ nhàng thở ra, đồng thời cũng nở nụ cười đẹp trai.

Giây tiếp theo, khuôn mặt nhỏ của Dịch Dao nghiêm lại, "Đánh đi! Anh dừng lại làm gì? Hôm nay không ngã xuống, thì hai người đừng ai tới gặp em hết!"

Cô nói xong, liền xoay người bỏ đi, hai tay áo khoác ném trong mưa vẽ ra đường cong xinh đẹp, cực kỳ khí phách không nói thành lời!

Khuôn mặt tuấn tú của Lý Duật lập tức nhăn lại, nhanh chóng mở cửa đuổi theo!

"Dao Dao! Em đừng giận! Bọn anh không thật sự đánh nhau, chỉ giỡn chơi thôi!"

"Anh đau lòng cho em đó. Đang giúp em xả giận mà!"

"Ngoan, đừng giận mà, cười một cái đi nè!"

"Em đang bị bệnh mà, đừng giận nữa!"

"Dao Dao! Anh sai rồi! Anh sai rồi! Dao Dao!"

"Dao Dao, nói một câu đi mà, anh sợ..."

"Anh bị thương... Đau quá..."

Mọi người vây xem: "......"

Đạo diễn của bọn họ còn có thể cứu chữa không?

Không thể.

Ở cửa nhà kho, Đàn Hoa mở ô chậm rãi đuổi theo.

Đối với những chuyện anh đã từng làm, anh không hối hận, thậm chí anh còn thấy may mắn vì đã tuân theo dục vọng ti tiện dưới đáy lòng.

Tới gần cô, thao cô, chiếm hữu cô, là thứ duy nhất có thể chiếm hết toàn bộ tâm trí anh.

Anh muốn cô, cả quãng đời còn lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.