Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 181: Nhân vật chính duy nhất



Nhìn gương mặt đau khổ của hắn, Dịch Dao theo bản năng giơ tay, nhưng vẫn nắm chặt lại, cánh tay hạ xuống.

Lý Duật thu hết những phản ứng rất nhỏ của cô vào trong mắt, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, giọng nói kiên định, "Trong lòng em có anh."

"Đúng..." Dịch Dao không phủ nhận, rũ mắt xoay người, tiếp tục đi về phía trước, "Anh là nam nhân đầu tiên mở miệng nói yêu em, cũng khiến em cảm nhận được sự quan tâm, yêu quý của anh, cảm xúc của anh sẽ thăng trầm vì em, ở trước mặt em, anh đối xử với em chân thật hơn người khác rất nhiều, tuy rằng em luôn chọc anh tức giận, khiến anh nhíu mày... Anh tức giận, nôn nóng, khiến em cảm nhận được mùi vị của tình yêu."

Lần đầu tiên Dịch Dao bộc lộ hết tất cả suy nghĩ của mình.

"Nhưng chắc chắn anh không thể ngờ rằng, sau khi được anh yêu, chỗ này của em,..." Dịch Dao chỉ chỉ vào trái tim của mình, "... sinh ra cái gì."

Lý Duật: "......"

"Là tham lam. Em muốn nhiều hơn, em muốn được yêu, em muốn... yêu một người mãi mãi yêu em, ở bên cạnh cùng em đi qua cuộc đời."

"Vậy vì sao em lại không chọn anh?" Lý Duật chỉ cảm thấy chán nản và đau khổ đến cực điểm.

"Lý Duật, mấy năm trước lần đầu tiên anh và Nguyễn Lân cạnh tranh danh hiệu ảnh đế, anh đã thua bởi bộ phim điện ảnh《Một đời một kiếp》của hắn, bộ phim đó anh xem chưa?"

"... Đã xem rồi."

"Đối với một số người mà nói, "Một đời một kiếp" là yêu đến không yêu, còn đối với một số người khác mà nói, "Một đời một kiếp" là từ sinh đến tử, mỗi ngày khi mở cửa, trái tim lặng như nước, vĩnh viễn không mỏi mệt. Người em muốn là người sau, anh không cho được."

"Sao em biết anh không thể cho?"

"Anh từng yêu nhiều phụ nữ như vậy, có ở bên nhau với qua quá một năm không?"

Lý Duật không còn lời gì để nói.

Lập luận của cô quá đầy đủ khiến hắn không thể nào cãi lại!

Hắn đã từng bất cần đời, khinh thường tình yêu, phụ bạc những người phụ nữ từng yêu hắn, vào lúc này, hắn đã nhận được báo ứng đau đớn nhất.

"...... Anh hiểu."

Nhưng hắn vẫn cảm ơn, báo ứng này, là cô.

Sự lo lắng và muộn phiền tan biến, sự tức giận và không thỏa mãn ở trước mặt cô cũng từ từ biến mất, đôi mắt đen của người đàn ông ngày càng trở nên thâm thúy u ám, khuôn mặt anh tuấn giống như lắng đọng lại gì đó, bình tĩnh yên ổn, chỉ còn lại đôi mắt tràn đầy tình cảm không thể tách rời, không oán hận mà nhìn cô.

"Lý Duật, anh..."

"Em không dùng lý do em yêu Đàn Hoa để trực tiếp từ chối anh, tức là anh vẫn còn cơ hội. Nhưng điều này không quan trọng, em lựa chọn cùng Đàn Hoa ở bên nhau, anh sẽ không đến quấy rầy. Cả đời còn rất dài, anh có thể từ từ chờ."

Từ từ đến gần cô, ôm cô vào tròng lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.

"Em cũng không cần có gánh nặng gì cả. Yêu một người phụ nữ nhẫn tâm không tim không phổi như em, lại không thể hận cũng không quên, cho dù một mình, anh cũng có thể làm được "Một đời một kiếp"."

"......" Đáy lòng rung động khiến cô không thể khống chế muốn ôm lại hắn, tin tưởng hắn, trong tai tràn ngập tiếng nói dụ hoặc bắt lấy hắn, ôm chặt hắn, ăn hắn! Để hắn đến lấp đầy khoảng trống trong trái tim cô! Hắn là của cô! Thân thể, linh hồn đều là của cô! Người đàn ông tên Lý Duật này! Người đàn ông thật sự yêu cô! Đừng suy nghĩ gì cả! Cố gắng mà giành lấy!

Trái tim và tâm hồn Dịch Dao không chắc chắn, ánh mắt dao động, bốn mắt nhìn nhau.

"Khụ khụ..." cách đó năm mét, một người đàn ông anh tuấn mặc tây trang màu đen dáng người cao lớn không thể nhịn được ho khan hai tiếng, lắc lắc chai rượu vang đỏ trong tay, từ từ nói, "Xin lỗi, tôi không có ý rình mò, tôi chỉ tới... tìm bạn rượu."

Cầu Dịch Hành đột nhiên xuất hiện khiến Dịch Dao rất bất ngờ, nhưng người ta đang nghỉ phép, lại đặc biệt tới đây đưa cho cô mấy chai rượu ngon, hoàn toàn là dáng vẻ nhớ nhung quê nhà non sông tổ quốc, thuận tiện thăm bạn bè, nghe nói còn dành ra hai ngày để mua đặc sản địa phương chia sẻ cho cô và Đàn Hoa.

Cô không biết nên khóc hay cười, cũng may Đàn Hoa đối phó rất tự nhiên, còn dùng rượu gạo làm món gà quay cũng coi như là đặc sản để đãi Cầu Dịch Hành.

Cô chỉ có thể nói cô biết quá ít về loại sinh vật gọi là đàn ông này! Đây là chuyện gì thế!

"Cái đó..." Dịch Dao liếc nhìn Cầu Dịch Hành đang ngồi ở ghế lái trước mặt cô, thật sự cảm thấy cả người không được tự nhiên.

Bởi vì mấy ngày cuối cùng phải quay lại Hắc Tuyền trại để quay bổ sung các cảnh của cô và Tang Khôn Tá, cô và Lý Duật, Đàn Hoa đã là nhóm người cuối cùng, do phải bắt đầu quay sớm, nên bọn họ chạy tới núi Tam X tỉnh H suốt đêm.

Đường lên núi Tam X gập ghềnh, lúc trước đoàn phim thường dùng xe buýt đưa mọi người lên núi, cho nên chiếc xe sang trọng của Lý Duật bị gửi lại thành phố S, ban đầu cô và Đàn Hoa dự định đi xe của đoàn phim, ai ngờ Cầu Dịch Hành sau khi nghe nói vậy đã đề nghị đưa bọn họ đi, Đàn Hoa liếc nhìn chiếc siêu xe thoải mái của Cầu Dịch Hành, không chút khách khí mà kéo cô ngồi vào ghế sau.

"Không sao, ngủ một lát đi." Đàn Hoa nắm tay nhỏ của cô, truyền đến sự ấm áp và rắn chắc của anh, ánh mắt thẳng thắn thành khẩn, tràn đầy tình yêu và thỏa mãn không gì sánh được.

Dịch Dao ngơ ngẩn nhìn một lúc lâu, nhẹ giọng "Ừm" một tiếng, nhắm mắt lại.

Cô... Thiếu chút nữa đã quên.

Đàn Hoa không phải thật sự yêu cô, đương nhiên không quan tâm đến Cầu Dịch Hành.

Cô lại không thể không quan tâm.

Điều đầu tiên, chỉ cần chúng ta ở bên cạnh nhau, cơm ba bữa của em, anh sẽ chịu trách nhiệm.

Điều thứ hai, nói anh yêu em mỗi ngày, sau này sinh nhật của em đều sẽ có anh bên cạnh, mỗi một dịp quan trọng của em, anh đều sẽ trang điểm cho em.

Điều thứ ba, chỉ cần em hôn anh, yêu cầu nào của em, anh cũng đồng ý.

Điều thứ tư, bạn của em chính là bạn của anh.

Anh nói anh không biết theo đuổi phụ nữ như thế nào, nhưng từng lời hứa của anh đều xuyên qua trái tim cô từng câu từng chữ, áp sát vào ngực anh, cô không hề nghe thấy bất kỳ tiếng tim đập giả dối nào.

Anh nói anh không biết làm như thế nào mới có thể khiến cô thật sự yêu anh, từng giây từng phút ở bên anh khiến cô sợ hãi rằng cô sẽ yêu anh, lại không thể kiềm chế được ham muốn yêu anh.

Nội tâm rối rắm hòa vào vai diễn vướng mắc của Cam Tố Nga, khiến Tang Khôn Tá đang đối diễn và Triệu Diệu cũng cảm nhận được rõ ràng những mau thuẫn và giãy giụa quanh quẩn trên người cô, một hình bóng cô đơn có thể làm cho toàn bộ màn ảnh thâm trầm sâu nặng, những con chữ trắng đen trong kịch bản biến thành hình ảnh sống động, nỗi đau và thù hận dưới sự dịu dàng của Cam Tố Nga thấu tận xương tủy, rõ ràng cô cười dịu dàng, lại khiến một đám đàn ông nhìn mà muốn khóc!

Dưới ống kính của《Nguyệt Chi Âm》, cô là nhân vật chính duy nhất.

Nhìn thấy Cam Tố Nga như vậy, biên kịch chính Chu Phong lại chỉnh sửa kịch bản một lần nữa, cảnh quay cuối cùng đã dự tính quay ở "Đại trạch Chu gia" được chuyển đến quay trực tiếp tại Hắc Tuyền trại.

Cảnh cuối cùng!

Dưới máy quay, chỉ có một mình Dịch Dao.

Đối mặt với Hắc Tuyền trại được bố trí tục tằng, đối mặt với quá khứ ẩn chứa vô số máu và nước mắt, tiếng khóc kêu bất lực, tiếng la hét thảm thiết, tiếng đòn roi, tiếng rên rỉ dường như vang vọng trong không trung...

Dịch Dao mặc một chiếc áo sơ mi trắng in chữ T có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi, quần jean đã được giặt sạch hơi bạc màu đưa lưng về phía máy quay, mái tóc dài mượt mà xỏa tung như thác nước, thân hình mảnh mai mà cong vút, tựa như mối tình đầu thời đi học của mọi người...

"Tố Tố!" Tiếng kêu dịu dàng của một người đàn ông vang lên.

Cô gái xoay người, gió nhẹ thổi qua, mái tóc dài bồng bềnh, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp mang theo nụ cười nhẹ nhàng, đôi mắt trong suốt lấp lánh, tràn đầy hạnh phúc và tình yêu. Giống như đàn đom đóm nhẹ nhàng bay múa ngoài suối vào đêm hè, giống như tiếng suối róc rách ca hát giữa núi rừng ngày xuân.

Ánh mắt Dịch Dao lướt qua máy quay nhìn về phía Đàn Hoa, buông bỏ hết tất cả trói buộc trong lòng, gạt bỏ những vướng mắc miễn cưỡng không cần thiết, đem tất cả sự ngưỡng mộ trong trí nhớ, sự tham lam trong mấy tháng qua, hóa thành nụ cười và ánh mắt dịu dàng, trút hết tất cả.

"......" Đôi mắt và trái tim Đàn Hoa từ lâu đã hóa thành nước suối tinh khiết, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy kiêu ngạo và nụ cười hạnh phúc.

Bên cạnh máy quay, Lý Duật bình tĩnh quan sát, ánh mắt hiện lên vẻ kiên định không ai có thể lay chuyển được.

Cầu Dịch Hành sau mấy ngày thờ ơ quan sát, lần đầu tiên lộ ra vẻ lạnh lùng và uy nghiêm, khí chất toàn thân chuyển từ ung dung tao nhã sang thâm trầm kiêu ngạo.

Mười tiếng sau, khi tất cả những người đàn ông đều đã say, khi hầu hết những người không say vẫn còn ở lại karaoke nghe âm thanh đinh tai nhức óc, Cầu Dịch Hành ở cửa khách sạn bắt được Dịch Dao đang kéo vali.

Sau khi tắm, múi sữa tắm dịu dàng thoải mái, mái tóc buộc đuôi ngựa đơn giản, khuôn mặt trắng nõn mềm mại đáng yêu, trên mặt lộ ra chút không nỡ rồi lại hiện lên biểu cảm nhẹ nhàng.

"Anh-" nhìn thấy bóng dáng Cầu Dịch Hành, hình như Dịch Dao cũng không quá kinh ngạc. Người đàn ông này... dường như mang theo "hào quang nam chính" kiểu như cả thế giới này đều là vườn rau nhà hắn, cho dù hắn xuất hiện ở đâu hay làm gì cũng rất bình thường.

"Lên xe đi, muốn đi đâu, tôi đưa em đi."

Dịch Dao nghĩ một chút, chớp chớp mắt, "Anh nghỉ phép đúng không? Hay là, anh mang theo tiền, em mang theo anh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.