Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 182: Cảm xúc trong lòng



Trên con đường quốc lộ xe cộ thưa thớt, một chiếc ô tô màu đen sang trọng lướt qua như bóng ma.

Sau khi hủy vé máy bay và gửi tin nhắn cho Ni Na, Dịch Dao ngồi ở ghế phụ tắt máy, lấy sim điện thoại ra, quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang tập trung lái xe nhưng nụ cười trên mặt ngày càng tươi.

Nhìn một hồi lâu.

Cầu Dịch Hành dẫm chân phanh lại, dừng xe bên lề đường, nghiêng người, nhếch miệng nhìn cô một cách thích thú.

"......"

"......"

Dịch Dao bật cười, lắc đầu dời mắt đi, nhìn mấy ngọn đèn đường ít ỏi ngoài cửa kính xe.

"Luyến tiếc?" Cầu Dịch Hành xoay người tiếp tục lái xe.

"Ừm."

"Người nào?"

Dịch Dao lúng túng hai giây, cánh tay chống lên cửa kính xe, mu bàn tay dính lên gò má, đôi mắt quay trở lại sườn mặt đẹp trai như tượng tạng của hắn.

Lông mày rậm không hề lộn xộn một chút nào, lông mi cong, đuôi kiếm sắc bén, trang bị cho đôi mắt cương nghị bất cứ lúc nào cũng uy nghiêm, lộ ra khí chất không thể trêu chọc, sống mũi cao thẳng, môi trên vừa phải, môi dưới đầy đặn, lúc không cười thì ghép thành một đường thẳng tắp, khiến người ta không đoán được là hắn đang vui hay buồn, nhưng khi hắn nhếch miệng lộ ra nụ cười, các đường nét trên gương mặt lại càng mềm mại mê người hơn.

Kiểu tóc dài ngắn vừa phải rõ ràng đã được các thợ cắt tóc tỉ mỉ xử lý, lộ ra vẻ đẹp trai tùy ý lại giỏi giang, rất phù hợp với phong cách nghiêm túc nhưng lại không cứng nhắc của hắn.

Người ta nói ông trời rất công bằng, nếu cho bạn thêm thứ gì đó, chắc chắn sẽ lấy đi của bạn một thứ khác. Vậy còn hắn thì sao? Tuổi còn trẻ như thế đã sở hữu tài mạo song toàn, thân phận địa vị hiển hách mà người khác cả đời cũng không thể đạt được, vậy ông trời đã lấy đi cái gì của hắn?

"Có thể hỏi anh một vài câu được không?"

"...... Có thể." Cầu Dịch Hành trầm ngâm vài giây, đồng ý.

"Tình cảm của cha mẹ anh có hòa hợp không?"

Cầu Dịch Hành dường như hơi ngạc nhiên, nghiêng đầu liếc nhìn Dịch Dao một cái mới quay đầu lại tiếp tục lái xe, "Bọn họ ở bên nhau hơn ba mươi năm, tin tưởng, thông cảm với nhau, giống như hình với bóng."

"Anh còn có anh chị em gì không? Tình cảm có tốt không?"

"Em gái Cừu Dịch Tri, có tri thức hiểu lễ nghĩa, tính cách rất lương thiện."

"Anh đã từng gặp chuyện gì thất bại hay suy sụy chưa?"

"...... Không có." Việc hắn am hiểu nhất chính là lẩn tránh nguy hiểm.

"Đã từng bị lừa gạt tình cảm, hoặc là bị bạn bè phản bội chưa?"

"...... Chưa bao giờ." Hắn sẽ không cho bất cứ ai có cơ hội phản bội hắn.

"Vậy anh có bệnh kín gì không muốn người khác biết không?" Vừa hỏi xong Dịch Dao đã lập tức tạm dừng, "... A! Tôi biết anh rất khỏe mạnh! Tôi chỉ là miệng nghiện quá thôi."

"......" Cầu Dịch Hành cười lắc đầu.

Cho nên, công bằng gì đó, chỉ là người không có khả năng thay đổi hiện trạng dùng để tự an ủi mình thôi. Cùng là người, nhưng vẫn có người được ông trời ưu ái.

Nếu đã tới thế giới này, không ai có ý định sống sót trở về. Cho dù tốt cũng được, đau khổ cũng được, oan ức, sỉ nhục, tức giận, do dự, cuộc đời có nhiều đau khổ vượt qua kiểm soát, nhưng khẽ cắn môi, chịu đựng một chút, nhất định sẽ có chuyện vui vẻ đáng giá xảy ra.

"Cừu Dịch Tri?" Dịch Dao đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, sắc mặt có chút kỳ quái, "Dịch Hành, Dịch Tri? Biết thì dễ nhưng làm rất khó?"

Dịch Hành, Dịch Tri: dễ làm, dễ biết.

Lần này Cầu Dịch Hành không có quay đầu, hắn biết cô đang nghĩ tới cái gì.

"Ha ha... Em, em gái anh không phản đối cái tên này sao?" Dịch Dao cố gắng nhịn lại. Cầu Dịch Tri - cầu một con!

Đôi môi Cầu Dịch Hành tự nhiên cũng cong lên, không cần nói cũng biết là đang cười, nhưng đôi mắt lại liếc cô một cái để cảnh cáo.

Dịch Dao vốn dĩ cũng không nhận ra gì đó, nhưng bị hắn trừng như vậy, trong đầu cô chợt lóe lên một suy nghĩ, Cầu Dịch Hành... Hành là chữ đa âm, em gái là - cầu một con, vậy hắn là anh trai... là cầu một hàng?

Ngay lập tức, một hình ảnh hiện lên trong đầu, là bóng chuyền, bóng rổ, bóng đá, bóng bầu dục từ lớn đến bé, đầy màu sắc xếp hàng ngay ngắn!

Ánh mắt lại nhìn về phía Cầu Dịch Hành, xong rồi! Hình ảnh không thu về được! Dù đẹp trai đến đâu cũng không kiềm được!

"Ha ha... Ha ha ha......"

Tiếng lốp xe cọ xát với mặt đất ở tốc độ cao vang lên.

Cầu Dịch Hành buông tay lái, tháo dây an toàn của cô rồi túm cánh tay kéo cô vào trong lòng, giống như trừng phạt mà hung hăng hôn mạnh, nặng nề liếm mút cánh môi mềm mại của cô, cướp lấy hơi thở của cô, khiến cô thiếu oxy mà giãy giụa kịch liệt.

"Ừm."

Cho đến khi cô giãy giụa yếu ớt không chút sức lực, Cầu Dịch Hành mới liếm liếm môi, kết thúc nụ hôn dài đằng đẵng.

Dịch Dao thở hổn hển tránh khỏi vòng ôm của hắn, ngồi trở lại chỗ của mình.

"...... Tâm trạng khá hơn chút nào không?" Cầu Dịch Hành nhẹ giọng hỏi.

Dịch Dao nhìn hắn, đôi mắt chớp chớp, không ngờ hắn lại cố ý lấy tên mình để khiến cô vui.

"Anh đã từng thất tình chưa?"

"Chưa."

Đáp án nằm trong dự đoán. Dịch Dao nhắm mắt lại dựa vào ghế, chìm trong suy nghĩ, tận hưởng cảm giác đau đớn trong lồng ngực và cơn choáng váng làm rung chuyển linh hồn trong cơ thể cô.

Ghế dựa từ từ được hạ xuống, áo khoác tây trang mang theo mùi hương thuộc về hắn đắp trên người cô.

Đầu óc vừa hỗn loạn vừa yên tĩnh, vô số hình ảnh mất trật tự lướt qua.

"Đàn Hoa, rốt cuộc cậu muốn làm gì? Chẳng lẽ đối với cô ấy cậu thật sự cũng..."

"Cũng? Cũng cái gì? Lý Duật, cậu đừng nói với tôi, ngoài thân thể cô ấy, cậu còn thích con người của cô ấy..."

"Đàn Hoa, chẳng lẽ là, cậu không thích Dịch Dao, cậu muốn cô ấy yêu cậu thật ra chỉ là muốn trả thù cô ấy một lần nữa sao?"

"Cậu căng thẳng như vậy thì cậu có thể đi nói với cô ấy, kêu cô ấy cẩn thận sự trả thù của tôi, kêu cô ấy cách xa tôi một chút, đừng bao giờ yêu tôi."

Đừng bao giờ yêu hắn......

Ngửi thấy mùi hương cỏ cây xông vào mũi, tinh thần từ từ bình tĩnh lại, nỗi đau trong lòng cũng được xoa dịu, linh hồn tách ra từng sợi, bao bọc lấy tất cả tình cảm và kỷ niệm, dần dần chìm vào đáy hồ.

Như mơ như tỉnh.

Khi mở mắt ra lần nữa, Dịch Dao phát hiện bên ngoài cửa sổ đã xám xịt, đường chân trời mặt trời đỏ như máu, khiến người ta không phân biệt được nó đang mọc hay đang lặn.

Mặc chiếc áo khoác nam xuống xe, dưới ánh mặt trời lặn, người đàn ông dáng người cao lớn thon dài, cực kỳ đẹp mắt.

"Có muốn thử cùng tôi bắt đầu một tình yêu mới không?" Cầu Dịch Hành xoay người, khuôn mặt điển trai mang đầy vẻ tự tin và điềm tĩnh quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.

"Hả?" Đầu óc của cô hơi bối rối.

Cầu Dịch Hành đi đến trước mặt cách cô một bước rồi dừng lại, mỉm cười nhẹ, "Tôi là Cầu Dịch Hành, sinh năm Đinh Ngọ, họ Cầu, cầu dễ biết dễ làm, mong được học hỏi nhiều hơn."

Cùng lúc đó, Đàn Hoa tỉnh lại sau khi say rượu cố gắng chịu đựng cơn đau đầu bước vào phòng tắm, cho dù thân thể vẫn không khoẻ lắm, nhưng chỉ cần nghĩ đến cô gái trong lòng, anh liền nở nụ cười nhẹ nhàng. Khuôn mặt tuấn tú thoải mái thả lỏng, đuôi lông mày khóe mắt đều mang theo sự ôn nhu khó tả.

Tối hôm qua anh và Lý Duật giúp cô uống không ít rượu, sợ rằng sau khi hai người bọn họ ngã xuống cô cũng không kiềm được sự nhiệt tình của mọi người, cho nên anh kêu Tiền Tiến đưa cô về nghỉ ngơi trước, giờ này, chắc cô còn chưa tỉnh ngủ?

Đàn Hoa nhìn mặt tường bên giường, trong đầu hiện lên khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp khi ngủ say, cơn đau đầu cũng giảm bớt nhiều.

Cô yêu anh.

Kiềm nén xúc động muốn vượt tường lập tức ôm cô vào lòng, Đàn Hoa duỗi tay xoa mặt tường.

Rõ ràng chỉ cách một bức tường, anh lại rất nhớ cô.

Rất nhớ rất nhớ... nhớ nụ cười của cô, nước mắt của cô, ánh mắt tự tin kiêu ngạo của cô, tính cách kiên nghị độc lập, cái đầu nhỏ thông minh xảo quyệt của cô.

"Đàn Hoa! Đàn Hoa!" Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng Lý Duật lo lắng hét lớn.

"Làm sao vậy?" Đàn Hoa mặc áo tắm dài, mở cửa phòng cho hắn.

"Dao Dao ở chỗ cậu hả?" Lý Duật không kịp chờ Đàn Hoa trả lời đã vừa hỏi vừa đẩy cửa đi vào phòng ngủ.

"Có ý gì?"

"... Tối hôm qua Dao Dao đã trả phòng." Vừa nãy Tiền Tiến muốn thu dọn hành lý cho Dao Dao trước, khi quẹt thẻ mới biết thẻ từ đã ngưng hoạt động, đến lễ tân hỏi mới biết, tối hôm qua Dao Dao đã trả phòng!

"......" Trái tim đập cực nhanh, Đàn Hoa cầm lấy di động trên đầu giường.

"Không cần gọi, tôi đã gọi rồi, tắt máy." Lý Duật nhìn dáng vẻ của Đàn Hoa, "Có lẽ cô ấy có việc gấp gì đó, bây giờ đang trên máy bay..." đột nhiên trong lòng có cảm giác gì đó, Lý Duật lui hai bước, nhìn về phía cửa ra vào, trên tấm thảm, một mảng trắng như tuyết cực kỳ chói mắt.

Lý Duật đi nhanh tới cầm tờ giấy phác thảo với nét vẽ quen thuộc lên.

Chỉ mới nhìn lướt qua, tờ giấy đã bị Đàn Hoa giựt lấy.

Sau vài hơi thở, sắc mặt hồng hào của Đàn Hoa biến mất, cả người run rẩy.

"Gửi: Người đàn ông đầu tiên em yêu trong đời,

Có lẽ sẽ hơi khác với kế hoạch ban đầu của anh, bởi vì em không muốn đợi thêm nữa, nếu nó phá hỏng niềm vui của anh khi sự thật được vạch trần thì em chỉ có thể nói xin lỗi, bởi vì sự thật đó em đã biết ngay từ đầu.

Không cần hiểu lầm, Lý Duật không nói gì với em hết, em biết, bởi vì ngày đó em vô tình nghe thấy.

Tất cả những gì anh làm, chỉ là vì muốn em yêu anh, để báo thù tổn thương em đã gây ra cho Tiểu Minh.

Anh thành công rồi.

Em yêu anh, Đàn Hoa.

Chỉ là dừng ở đây."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.