Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 187: Khi tỉnh mộng



Trong núi không biết ngày tháng năm nào. Rõ ràng Tết Âm Lịch vừa mới qua, nhưng khi quay lại thành phố S dưới ánh mặt trời rực rỡ, trở lại sân trường, cô lại cảm thấy giống như một cuộc đời đã trôi qua.

Như là một giấc mộng dài, khi tỉnh dậy, thân thể vẫn còn nhớ rõ vui buồn trong mộng, nhưng trái tim đã thoải mái hơn.

Tuy rằng, nhớ tới Đàn Hoa, nhớ tới khuôn mặt anh, ánh mắt khi anh nhìn cô, cái ôm của anh, lời hứa dịu dàng của anh, trái tim tưởng như bình tĩnh của cô vẫn sẽ lặng lẽ rung lên, nhưng... cũng chỉ là rung động. Cái loại cảm giác đau lòng như tất cả máu và trái tim trong cơ thể đều bị xé toác, cô không muốn trải qua lần nữa.

"......" Nghĩ đến đây, Dịch Dao đột nhiên dừng lại, sờ vào chỗ trái tim. Thật sự không muốn trải qua lần nữa sao? Cảm giác trái tim được lấp đầy, bởi vì một khoảnh khắc nhíu mày, một nụ cười, từng hành động của một người — cô bỗng nhiên mỉm cười.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la rộng lớn, mây trôi lơ lửng.

Giữa đất trời, con người rất nhỏ bé, cô cũng chỉ sống có một lần, còn không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, vì sao lại phải sống cẩn thận sợ đầu sợ đuôi như vậy chứ?

Đối với cô, chỉ cần không làm tổn thương đến những người bạn thân yêu của mình, những cái khác, cứ vui vẻ là được rồi!

Kéo vali tiếp tục bước đi, dáng người tự tin linh động của Dịch Dao rất xinh đẹp, ở trong sân trường tràn đầy những cô gái trẻ trung hoạt bát, cô vẫn cực kỳ nổi bật.

Khuôn mặt quyến rũ xinh đẹp động lòng người, nụ cười dịu dàng, mái tóc dài tung bay trong gió, cho dù mặc quần áo đơn giản, cũng đẹp như thơ như tranh... các chàng trai cô gái xung quanh nhanh nhẹn lấy điện thoại ra chụp trộm.

"A!" Một nam sinh đang đi xe đạp chỉ lo quay đầu nhìn Dịch Dao, vấp cục đá không vững tay lái liền té ngã xuống đất.

Dịch Dao nghe tiếng quay đầu lại, đặt vali xuống đi tới kiểm tra vết thương của cậu nam sinh, thấy không có gì nghiêm trọng liền duỗi tay kéo cậu nam sinh lên, tiện tay nhấc xe đạp để bên lề đường. Vừa để xe đạp xong, quay đầu nhìn lại đã thấy hai lỗ mũi cậu nam sinh chảy máu ròng ròng, khiến cô giật mình vội vàng lấy khăn giấy ra đưa cho cậu ấy.

Cũng may có hai nam sinh nhanh chóng chạy tới nói là bạn cùng phòng của nam sinh đi xe đạp, sau một lúc lộn xộn, ba nam sinh đi tới phòng y tế, Dịch Dao lắc đầu cười khẽ, tiếp tục đi tới chung cư của giáo viên hướng dẫn.

Chẳng bao lâu sau, trang web của sinh viên đại học Đông X, bảng xếp hạng hoa khôi.

Hôm nay bất ngờ gặp được hoa khôi đại học nè! Thật sự rất xinh đẹp!

Đã bị bẻ cong.

Đã bị bẻ thẳng.

Ai dám nói Đông X không có mỹ nữ! Hoa khôi đại học này dễ dàng nâng cao uy tín của trường mình liền!

Ha ha ha ha ha! Hôm nay Tiểu Lục nhìn hoa khôi đến mức chảy máu mũi!

Để tôi báo cho mọi người biết một tin buồn —— học tỷ xinh đẹp sắp tốt nghiệp rồi!

Bình thường Dịch Dao không chú ý đến trang web trường lắm, thậm chí lúc này cô còn không bật điện thoại, đương nhiên không biết cô đã gây ra xáo trộn như thế nào khi quay lại trường sau vài tháng.

Đến cửa chung cư của giáo viên hướng dẫn, còn chưa gõ cửa, nữ giáo sư trẻ tuổi đã mở cửa trước, nói là nhìn thấy một bức ảnh chụp cô trên đường tới đây trên trang của bạn bè, lúc này Dịch Dao mới biết được rằng những em trai, em gái khóa dưới thật sự đang chụp hình cô.

Trước kia khi đi học cô cũng từng bị chụp ảnh, nhưng không có khoa trương như bây giờ. Dịch Dao suy nghĩ một chút, có lẽ là do cô đã vài lần lên hotsearch, nên cũng có thêm một chút hiệu ứng.

Nữ giáo sư trẻ tuổi tên là Phan Việt, là giáo viên hướng dẫn luận văn tốt nghiệp của cô, đã dạy các môn chuyên ngành của lớp các cô từ năm nhất, tính cách rất hiền lành thân thiết, quan hệ với các bạn trong lớp cũng rất tốt, còn hướng dẫn cô tham gia một số cuộc thi và giành được giải thưởng, cho nên hôm qua cô tình cờ nhìn thấy một cửa hàng nhỏ bán bánh hoa handmade mà Phan Việt thích liền mua mấy hộp mang đến đây, thuận tiện đưa ra ý tưởng của cô đối với việc chỉnh sửa luận văn tốt nghiệp.

Tác phẩm luận văn tốt nghiệp của cô là bộ mười hai bức vẽ nhân hóa về cung hoàng đạo, cô đã thiết kế và chỉnh sửa tác phẩm này khi còn là học sinh cấp 3, kế hoạch ban đầu là dự định sẽ tham gia một cuộc thi, nhưng sau đó bởi vì công việc bên Ninh Nguyệt Cầm mà hoãn lại, sau đó lại dùng bản thảo đó để chuẩn bị hoàn thành tác phẩm tốt nghiệp.

Nhưng sau khi trải qua mấy ngày nay, cô có chút không hài lòng với những bản vẽ của mình.

"Cuối tháng đã phải nộp tác phẩm và bảo vệ, bây giờ em chỉnh sửa có kịp không?"

"Đã có sẵn bản nháp trong đầu, chắc sẽ sửa nhanh thôi."

"Ừm ừm!" Miệng Phan Việt đầy bánh kem, gật đầu lia lịa, không biết là đang trả lời Dịch Dao hay là đang nói rằng bánh kem ăn rất ngon.

Dịch Dao đưa cho cô một ly nước, thái độ rất tự nhiên.

Phan Việt nhận ly nước, uống nước rồi nuốt miếng bánh kem tươi trong miệng xuống, thưởng thức nhìn Dịch Dao. Cô tuy còn trẻ, nhưng đi dạy cũng đã được 5 6 năm, học sinh ít nói với nhiều tính cách khác nhau cũng đã gặp mấy ngàn người, nhưng Dịch Dao thật sự rất đặc biệt.

Sự đặc biệt này không nằm ở bề ngoài xinh đẹp của cô ấy, mà là ở tấm lòng. Từ khi cô vào trường đến bây giờ, đừng nói là đối diện với giáo viên bình thường, cho dù là đối diện với hiệu trưởng, cán bộ phòng giáo dục đến dự giảng, Dịch Dao cũng chưa từng lo lắng cẩn thận, tính tình điềm đạm được rất nhiều thầy cô yêu mến.

Đột nhiên nghe nói cô gái này đi làm diễn viên, tất cả mọi người đều bất ngờ nhưng lại cảm thấy mọi thứ cô gái này làm đều rất bình thường, chắc chẳn phải có lý do.

Huống chi, lúc này người ta chỉ muốn sửa lại tác phẩm luận văn tốt nghiệp.

"Nhưng mà, em không hài lòng với bản vẽ nào? Cô cảm thấy chúng rất ổn nha, đã khá hoàn thiện rồi, là một tác phẩm thuần thục kỹ càng."

Dịch Dao nở một nụ cười tươi xinh đẹp, cho dù Phan Việt là nữ mà nhìn thấy cũng ngây người.

"Cơ thể của những cung hoàng đạo nam không đủ sexy."

"Cái gì?"

Cho đến khi Phan Việt thuận đường lái xe đưa Dịch Dao về phòng trọ, lúc đi ngang qua cổng trường, nhìn thấy dáng vẻ một người đàn ông "ngọc thụ lâm phong", đột nhiên liền hiểu ý của Dịch Dao.

"Ha ha!" Nhìn thấy người đàn ông khí chất lịch lãm lại có vẻ mặt tiều tụy phờ phạc bước tới, Phan Việt dừng xe bên đường, mở cốp xe.

Dịch Dao do dự một lát, mở cửa xuống xe, lấy vali từ cốp xe ra, vẫy tay chào tạm biệt Phan Việt.

Sau một lúc lâu.

"Em bây giờ... quay đầu lại nhìn anh cũng không muốn sao?"

Giọng nói của người đàn ông phía sau trầm thấp khàn khàn đến mức đau lòng, Dịch Dao khẽ cắn môi. Cô cho rằng cô đã tỉnh mộng, lại không ngờ rằng anh chỉ cần xuất hiện trước mặt cô, đã kéo cô về cảnh trong mơ ngay lập tức.

Chỉ là —— Dịch Dao xoay người, bình tĩnh nhìn Đàn Hoa trước mặt.

"Nơi này nói chuyện không tiện."

Một đường không nói gì, Đàn Hoa yên lặng cầm vali của Dịch Dao, Dịch Dao cũng không từ chối. Cho đến khi đến cửa phòng trọ, Đàn Hoa móc chìa khóa ra mở cửa, Dịch Dao mới ngẩn người, đứng ở ngoài cửa kinh ngạc nhìn chằm chằm Đàn Hoa.

Vẻ ngoài tao nhã cũng không che giấu được sự mỏi mệt của anh, đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, bên dưới còn có một vệt xanh đen mờ nhạt. Chỉ mới một tuần không gặp, thân hình cân đối của anh dường như ốm đi rất nhiều.

Bởi vì cô sao?

Đàn Hoa vươn tay kéo cô vào phòng, một cái tay khác nhanh chóng đóng cửa phòng lại, ôm eo cô rồi đè cô lên cửa, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, nhưng lại dừng lại ở một khoảng cách rất nhỏ.

Cô đã đi đâu? Vì sao cô không mở điện thoại? Cô không có nhìn thấy những lời anh nói với cô sao? Mấy ngày nay cô đã ở bên cạnh ai? Cầu Dịch Hành sao? Cô không yêu anh đúng không? Cô yêu người khác sao? Cô —— đã, đã quên anh sao?

"Em, không yêu anh?"

"Vâng."

"...... Vậy em muốn quên anh sao?"

"......" Quên? Quên như thế nào?

Đàn Hoa tránh khỏi môi cô, đặt khuôn mặt tái nhợt lên gương mặt cô nhẹ nhàng vuốt ve, anh ôm eo nhấc cô lên, đi về phía chiếc ghế nhỏ hẹp, nằm ngửa xuống, đôi mắt cố gắng nhìn Dịch Dao đang nằm trên người anh.

"Cho dù em muốn phán anh tội tử hình, thì cũng đợi anh tỉnh lại đã, được không?"

"...... Được." Dịch Dao trả lời.

Cô đã từng trải qua trạng thái bây giờ của anh, dù không muốn cũng phải nhượng bộ. Rõ ràng là cực kỳ buồn ngủ lại không thể chợp mắt, chờ đến khi có thể chìm vào giấc ngủ, cho dù ý chí có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể chống lại cơn buồn ngủ.

Anh...... đã bao lâu chưa ngủ?

Hai mươi phút sau, Lý Duật đi theo phía sau Ni Na vào phòng, nói cho cô biết đáp án.

—— từ khi cô rời đi.

Người đàn ông đang ngủ say, hai cánh tay vẫn siết chặt giống như lồng giam, Dịch Dao không thể thoát ra được lặng lẽ nằm trên lồng ngực vững vàng đang phập phồng của Đàn Hoa, trong lòng trào dâng một cảm xúc không tên.

"Chìa khóa còn ở đó không?" Lý Duật ngồi ở bên cạnh đột nhiên mở miệng hỏi.

"Còn?"

"Anh đã tặng em một món quà mừng đóng máy." Lý Duật giải thích.

"À, em vẫn chưa bỏ đi, vẫn còn trong vali."

Lý Duật lấy món quà của hắn từ trong vali ra, một hộp nhỏ bằng bao diêm. Sau khi mở hộp, lấy ra một sợi dây chuyền bạc ngắn từ trong chiếc hộp kim loại nhỏ xinh, ở đầu dưới của sợi dây chuyền bạc là một chiếc chìa khóa nhỏ cùng chất liệu, trông như một chiếc chìa khóa trang trí.

Đeo sợi dây chuyền bạc cho Dịch Dao, Lý Duật ôn nhu nhìn chiếc vòng bạc trên cổ cô, giọng nói bĩnh tình tự nhiên,

"Là bạc, không đáng bao nhiêu tiền, em đừng ném cũng đừng bán. Nói không chừng có một ngày, anh sẽ tìm em mượn lại."

Dịch Dao giật giật môi, lại phát hiện đối mặt với Lý Duật như vậy, lời từ chối cô cũng không nói nên lời.

Lý Duật... hình như cũng có vẻ khác một chút.

Sự quyến rũ phong lưu chảy trên khắp cơ thể trong quá khứ đã biến thành sự bình tĩnh và trầm ổn, theo cử chỉ ưu nhã của hắn mà toát ra ngoài, khuôn mặt điển trai vẫn như ngày nào, nhưng ánh mắt nhìn cô lại cực kỳ ôn nhu, bình tĩnh, không giống như trước kia luôn mang theo dục vọng mãnh liệt và sự lo lắng không giải thích được. Khiến cô thấy lòng mình từ từ bình tĩnh lại, chậm rãi nhắm mắt lại.

Ngủ một giấc cho đã, rồi nói rõ ràng với bọn họ.

Đi một tuần để giải tỏa tâm trạng, nên đối mặt với nó rồi.

Chấm dứt mọi vướng mắc bộn bề trong cuộc sống, bắt đầu đón chờ một giai đoạn mới của cuộc đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.