Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 189: Tôi không tranh giành nữa



Chuyện thứ nhất, cơm ba bữa chỉ cần chúng ta ở bên nhau, anh sẽ chăm sóc dạ dày của em.

Anh yêu em, tin tưởng anh.

Chuyện thứ hai, mỗi ngày đều nói anh yêu em, sau này sinh nhật của em anh đều sẽ ở bên cạnh, mỗi một dịp quan trọng đều sẽ trang điểm cho em.

Anh yêu em. Những câu nói khiến em hiểu lầm, là lỗi lầm ngu ngốc của anh, hãy tha thứ cho anh.

Chuyện thứ ba, chỉ cần em hôn anh, anh sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của em.

Anh yêu em. Mở điện thoại được không? Làm ơn!

Chuyện thứ tư, bạn của em cũng chính là bạn của anh.

Anh yêu em. Anh chờ em trở về.

Chuyện thứ năm, cố gắng hết sức để bảo vệ em.

Anh yêu em. Anh nhớ em.

Chuyện thứ sáu, đi cùng em tới những nơi em muốn đến, ngắm nhìn phong cảnh mà em muốn xem.

Anh yêu em.

Chuyện thứ bảy, tôn trọng mọi quyết định của em.

Anh yêu em.

Nhìn quảng cáo trên màn hình máy tính, Dịch Dao không nói gì.

"Dao Dao, mấy ngày nay cậu không xem TV, đọc báo hay lên mạng gì sao?" Mạnh Ni Na không thể tưởng tượng hỏi, "Từ khi cậu nhắn cho mình sau đó tắt máy, giám đốc, anh ấy... anh ấy chạy quảng cáo trên tất cả các phương tiện truyền thông và các trang web. Lúc đầu mình cũng không biết là anh ấy đang tìm cậu, mình và Tiểu Ngải còn nhiều chuyện với nhau, rốt cuộc là người đàn ông như thế nào mới có thể lưu giữ một đoạn tình cảm như vậy, và rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào mới tránh né một người đàn ông như anh ấy. Cho đến ngày thứ tư, giám đốc tới gõ cửa."

"......"

"Dao Dao," Mạnh Ni Na liếc nhìn về phòng khách nhỏ, có hơi do dự, "Cậu có trách mình không? Mình, mình không từ chối anh ấy được, anh ấy cầu xin mình, cho anh ấy ở lại chỗ này chờ cậu trở về. Mình..."

"Không sao." Nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của Mạnh Ni Na, Dịch Dao mỉm cười, "Sao vậy? Muốn nói cái gì thì cứ nói đi."

"......" Mạnh Ni Na đứng dậy đi tới trước cánh cửa gỗ mỏng manh, xoay người dựa vào cửa, đôi mắt xinh đẹp có chút nặng nề khiến Dịch Dao có hơi hoảng hốt.

"Trong căn phòng trọ này, những đêm không có cậu ở bên cạnh, mình đã có ý đồ tự sát ba lần."

Khuôn mặt Dịch Dao lập tức không còn chút máu.

"Mình không muốn cậu lo lắng, nhưng mình không thể kiểm soát được bản thân. Sau khi mẹ mình mất, cậu nói rằng cậu cần mình, giúp đỡ mình, động viên mình, để mình tìm được một thứ có thể nỗ lực, để mình nhìn thấy tương lai, để muốn sống tốt. Mình đã cố gắng sống tốt giống như Cầu tổng đã đề nghị, sống giống như cậu, chăm sóc bản thân thật tốt, dùng hết tất cả sức lực để học tập... mình đã cố gắng hết sức!

....

Nhưng mà, cho dù ban ngày mình cười vui vẻ như thế nào, trở lại nơi này, một mình vào ban đêm, mình, mình không thể chịu đựng được nữa.

...

Cho dù không nhắm mắt lại, cuộc sống mấy năm nay, những khuôn mặt đó, những cảnh tượng ghê tởm cứ không ngừng lặp đi lặp lại trước mắt mình. Tỉnh, ngủ, trước mắt đều chỉ là ác mộng, mình muốn đốt một ngọn lửa để thiêu rụi sạch sẽ cơ thể mình, mình không muốn mang theo thân thể bây giờ để đi gặp mẹ mình. Mình không có cách nào... sống với chính bản thân mình."

Dịch Dao nắm chặt đôi tay, không ngừng run rẩy.

"Mình không dám nói với Tiểu Ngải, càng không dám để cậu biết, cậu đã vì mình mà... trả giá quá nhiều. Nếu không phải vì cứu mình, cậu sẽ không bị An Kinh Vĩ ức hiếp, sau đó cũng không bị Giám đốc hiểu lầm, sẽ không bị bọn họ coi như là một người phụ nữ hèn hạ tùy tiện! Cậu sẽ được bọn họ cưng chiều trong lòng bàn tay, theo đuổi bằng cả trái tim, yêu thương ngay từ đầu; cậu sẽ không phải chịu những đau khổ, trắc trở! Khi mình biết, biết Giám đốc vì sao lại nhục nhã cậu như vậy, mình thật sự ——"

Dịch Dao ôm chặt Mạnh Ni Na đang khóc lớn tới mức không nói được lời nào, nước mắt nhỏ vụn trào ra từ khóe mắt, bị cô cắn răng kiềm lại.

"Sao nhiều năm đau khổ như vậy, chuẩn bị bắt đầu cuộc sống mới, cậu lại muốn từ bỏ hay sao? Mình đã nói với cậu chưa... Ninh Nguyệt Cầm, bà ấy không có mất trí nhớ, mình đã suy nghĩ, oán hận mẹ ruột từ khi sinh ra đã vứt bỏ mình rất nhiều năm, lừa gạt tất cả mọi người, vậy mà mình, mình còn cam tâm tình nguyện chăm sóc bà ấy trong bốn năm, không dám thừa nhận khát vọng tình cảm gia đình của chính bản thân — cậu đã bán đứng thân mình là vì cứu mẹ của cậu, còn mình thì sao?"

"Dao Dao......"

"Mình trở thành một trò cười, mình đã bán mình vì một người phụ nữ không thương không yêu mình dù chỉ một ngày! Nếu cậu chán ghét bản thân cậu, vậy mình thì phải làm sao?"

"Không, không phải......"

"Quá khứ không thể xóa được, có lẽ cả đời này cũng không quên được, nhưng dù quá khứ có ghê tởm đến đâu, mình cũng mong chờ ngày mai. Mình còn có cậu, có Tiểu Ngải, còn có các cậu khóc với mình, các cậu sẽ buồn cùng mình, mình vui, các cậu cũng sẽ vui.《Nguyệt Chi Âm 》đã đóng máy, mình tự do, cậu không muốn đón chờ cuộc sống mới với mình sao?"

Nâng Mạnh Ni Na lên khỏi vai mình, Dịch Dao nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ hoe vì khóc của cô ấy, hai tròng mắt mờ ảo như ngọc thạch lộ ra sự cứng cỏi, dịu dàng bình tĩnh khiến tâm trạng đang xúc động của Mạnh Ni Na cũng yên ổn lại.

"Ni Na, ở trong mắt mình, cậu là người có thể xác và tâm hồn đẹp nhất trên thế giới này, là người bạn đáng tự hào nhất của Dịch Dao, là chị em, là người thân của mình. Nếu... sau này cậu vẫn quyết định ra đi, mình không khuyên cậu nữa, nhưng cậu nhất định phải nói cho mình biết, mình sẽ đưa cậu đi đoạn đường cuối cùng."

Mạnh Ni Na nước mắt rơi như mưa, lắc đầu ôm lấy Dịch Dao.

Sống thật sự quá khó khăn, đau khổ.

Nhưng trên đời này vẫn còn có một cô gái đối xử với cô như vậy, cô muốn sống, cô không thể thua cơn ác mộng trong quá khứ! Cô muốn sống... tốt hơn những gì Dao Dao đã từng mong đợi!

Ngoài cửa phòng ngủ, Đàn Hoa đứng im ở trong bóng tối, giống như có vô số xoáy nước màu đen đang cố gắng nuốt chửng anh.

Anh lấy chiếc chìa khóa từ trong túi ra, nhẹ nhàng đặt trên bàn cơm, Đàn Hoa quay đầu lại liếc nhìn qua khe cửa phòng ngủ lần cuối cùng, rời khỏi phòng khách nhỏ mà anh đã bước vào lần đầu tiên cách đây năm ngày.

Trong bốn tiếng, anh đi bộ qua nửa thành phố S, trở lại nơi anh và cô bắt đầu.

Ngồi trên tấm thảm nơi cô từng ngồi xếp bằng, bật máy chiếu phía sau để mở màn hình theo dõi, click vào ngày cô xuất hiện.

Dáng người nho nhỏ cuộn tròn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không có một chút cảm xúc, đôi mắt không hồn nhìn vào khoảng không, mỗi khi bên ngoài có một chiếc xe chạy ngang qua, cô sẽ liếc nhìn theo phản xạ cho đến khi anh lái xe vào ga ra, cô sẽ ngồi lên ghế sô pha, cởi bỏ bộ quần áo duy nhất trên người.

Nếu không phải hôm nay anh nghe thấy hai cô gái thổ lộ những vết thương trong lòng, có lẽ vĩnh viễn anh cũng không biết được — cho tới nay, anh là một người lạnh lùng ích kỷ như thế nào.

Anh đê tiện xâm phạm một cô gái vô tội, để mặc cho những dục vọng xấu xa dưới đáy lòng chiếm đoạt cô gái không thuộc về anh, cũng chưa bao giờ thực sự suy nghĩ về điều đó, thậm chí còn cảm thấy may mắn vì khởi đầu sai lầm này đã khiến anh yêu cô.

Hắn chưa từng lo lắng, nếu như cô, cô yếu ớt một chút, liệu cô có thể sống tiếp sau những tổn thương mà anh đã gây ra không...

"Em không biết vì sao lại đồng ý những chuyện này, nhưng nếu đổi lại thành một người phụ nữ khác, em sẽ ghen."

"Đàn Hoa, em thích anh."

"Từ lúc em biết anh chính là Đàn Hoa, từ lúc anh cười với em."

"Em muốn nhìn anh, nhìn khuôn mặt anh, cơ thể anh, ngón tay anh, mọi món ăn anh nấu, nhìn thấy anh vui vẻ liền muốn cười, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng liền muốn chọc anh mỉm cười, nhìn thấy anh quá gần gũi với người phụ nữ khác trong lòng sẽ khó chịu."

"Em yêu anh, Đàn Hoa."

"Em yêu anh."

Cô nói cô thích cái ôm của anh, anh là người đàn ông đầu tiên cô ấy yêu ——

Anh xứng không?

Ba ngày sau, lúc Lý Duật rốt cuộc cũng cảm thấy có gì đó không ổn, khi đến nhà Đàn Hoa, hắn lập tức gọi xe cứu thương.

"...... Đừng nhìn tôi như vậy, tôi không muốn chết." Đàn Hoa gầy gò nằm ở trên giường bệnh truyền dịch, khàn giọng nói.

Lý Duật tiếp tục cau mày, bất mãn liếc xéo người bạn thân vừa mới nhặt được một cái mạng về. "Đúng vậy, cậu không muốn chết, cậu chỉ là quên ăn, quên uống."

"Đúng vậy, đã quên." Đàn Hoa nhếch miệng.

"......" Lý Duật ngồi trên ghế cạnh mép giường vừa suy nghĩ vừa bóc hạt dẻ, ăn từng cái một.

"Tôi không tranh nữa." Đàn Hoa nhắm mắt lại, "Lý Duật, cậu nhất định phải làm cho cô ấy hạnh phúc."

Lý Duật cười lạnh một tiếng, "Sao cậu lại có thể đảm bảo tôi có thể làm cho cô ấy hạnh phúc như vậy chứ? Tôi muốn, cô ấy có cần không? Cậu có từng nghĩ tới chưa, bây giờ cậu buông tay, sau này cô ấy có thể sẽ yêu một tên cặn bã, sẽ đau lòng, bị bạo lực gia đình, bị tiểu tam bắt nạt, bị cưỡng gian, sinh non hoặc trầm cảm sau sinh —"

"Lý Duật!" Đàn Hoa cắn răng tức giận nhìn Lý Duật. Điện tâm đồ vang lên tiếng cảnh báo chói tai.

"Cậu cho rằng tôi đang nói bậy sao? Sau này không nói, cậu yên tâm để An Kinh Vĩ nhìn chằm chằm cô ấy? Còn có cái tên Cầu Dịch Hành, cũng không phải là đèn cạn dầu? A...... Còn có cái Tùy Nhược Thủy, tôi đã điều tra rồi, hắn ta cũng không phải là người mẫu hay diễn viên nhỏ đâu, mấy mạng người đã mất trên tay hắn rồi đó."

"Cái gì?"

"Cho nên, cậu xác định cậu không tranh giành nữa?"

"...... Lời của cậu, rốt cuộc có ý gì?"

"Đàn Hoa, trên thế giới này, không ai có thể thay cậu yêu cô ấy, tương tự, cũng không ai có thể thay thế tôi."

"Cậu ——"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.