Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 191: Có gì Khác nhau?



"Đã lâu không gặp." An Kinh Vĩ gật đầu chào Cầu Dịch Hành, ngay sau đó tự nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ trắng nõn của Dịch Dao trong tay Cầu Dịch Hành, "Anh đã trở về."

Thấy An Kinh Vĩ nghiêng người chuẩn bị hôn cô dưới sự chú ý của mọi người, Dịch Dao giơ tay kéo cà vạt của hắn để hắn ngồi xuống bên cạnh, sau đó mỉm cười vỗ tay với Cầu Dịch Hành trước mặt, đôi mắt đẹp liếc nhìn ra hiệu cho MC gần sân khấu.

Nữ MC xinh đẹp sau vài giây sửng sốt vội vàng bước ra giữa sân khấu, mỉm cười tươi như hoa khen ngợi Cầu Dịch Hành sau đó nhanh chóng đọc tên mấy tiết mục nhảy tiếp theo, rất nhanh, trên sân khấu ánh đèn chói mắt, dưới hàng ghế khách mời cũng tối sầm lại, các nhân viên trong hội trường cũng ngầm hiểu mà dời mắt về phía sân khấu, nhưng tiếng vỗ tay và hoan hô rõ ràng là cho có lệ.

Thật sự là —— giá cao nhan sắc của hai nam một nữ là tiêu điểm quá cao, cảm giác phim thần tượng quen thuộc, khiến tinh thần hóng hớt của bọn họ nóng hừng hực! Không ai rảnh quan tâm an ủi người sếp đã cam chịu thất bại của bọn họ!

Sếp à! Xin lỗi! Không phải là do anh sai! Là do thực lực của đối thủ quá mạnh...

Dịch Dao quét mắt liếc nhìn ánh mắt né tránh của đám thanh niên xung quanh, chỉ muốn đỡ trán, vì thế tức giận mà trừng mắt nhìn hai người đàn ông.

An Kinh Vĩ không có một chút tự giác, không biết xấu hổ kéo ghế gần Dịch Dao một chút, cánh tay phải còn thân mật khoác vai cô, cầm cái nĩa trước mặt cho mấy chiếc bánh đang ăn dở của cô vào miệng, hoàn toàn làm lơ Cầu Dịch Hành đang bị "tu hú chiếm tổ".

Cầu Dịch Hành cười khẽ một tiếng, giống như không thèm để ý mà bước về phía chiếc ghế trống bên cạnh An Kinh Vĩ.

"Cầu, anh Cầu!" Mạnh Ni Na đột nhiên đứng lên, nhìn Dịch Dao liếc mắt một cái, nhường chỗ ngồi.

Cầu Dịch Hành gật đầu cảm ơn, ngồi xuống.

"Sao anh biết em ở chỗ này?" Dịch Dao nghi ngờ hỏi An Kinh Vĩ.

An Kinh Vĩ đang xoay bàn ăn, nhìn xem có cái gì để ăn không, nghe thấy Dịch Dao hỏi, động tác tạm dừng một chút, sau đó khuôn mặt đẹp trai cùng với đôi mắt sắc lạnh ẩn chứa sự kiêu ngạo bây giờ lại tràn đầy tình cảm nói, "Bởi vì anh cảm giác được em muốn gặp anh, cho nên anh phải xuất hiện ở trước mặt em trước."

"...... Nói tiếng người đi."

"Ha hả......" Hai tay đặt trên vai chuyển đến sau gáy cô, An Kinh Vĩ trầm thấp nói nhỏ bên tai cô, "Hay là chúng ta về phòng, từ từ nói chuyện?"

Hơi thở ấm áp dụ hoặc phun vào lỗ tai, Dịch Dao dùng sức đánh mạnh lên bàn tay đang vuốt ve da đầu cô, nhìn tiết mục sôi nổi trên sân khấu, "Tiểu Sách, lát nữa cậu đưa Nina trở về nha."

"A! Ừ! Vậy, vậy còn cậu?" Công Tôn Tiểu Sách có hơi ngơ ngác.

Mọi người xung quanh ném qua một cái nhìn như nhìn thấy đồ ngốc.

"Lát nữa tự mình trở về." Dịch Dao đứng lên.

"Dao Dao!" Mạnh Ni Na cũng đứng dậy, lo lắng nhìn Dịch Dao.

"Không sao, tối nay mình sẽ về." Nói xong, Dịch Dao lập tức đi thẳng đến cửa hông của phòng tiệc.

An Kinh Vĩ cầm khăn ăn lau tay, đứng dậy đi theo.

Cầu Dịch Hành cười nhạt rũ mắt suy nghĩ một chút, sau đó, cũng tự nhiên đứng dậy, đi theo.

"Anh đừng nói với em, anh phái người theo dõi em." Dịch Dao đi ra cửa hông đến một khoảng sân thiếu ánh sáng bên ngoài khách sạn, mới xoay người đối diện với An Kinh Vĩ nghiêm mặt nói.

An Kinh Vĩ từ chối không ý kiến, "Anh không muốn nữ nhân của mình bị bắt nạt một cách ngu ngốc, mà anh không biết gì cả."

Dịch Dao hơi giật mình.

"Anh biết em gặp chuyện gì cũng thích tự mình giải quyết, nhưng anh cũng có lòng tự trọng của một người đàn ông. Có người dám khiêu khích em ở trước mặt anh, em cho rằng anh sẽ không làm gì sao?"

"Anh ——" trong lòng hơi hoảng loạn, cô lại không biết mình đang sợ cái gì.

An Kinh Vĩ đến gần thân hình duyên dáng với đường cong tinh tế của cô, nhìn chằm chằm vào đôi mắt bối rối của cô, "Anh cố gắng không làm chuyện khiến em phản cảm, nhưng ngoại trừ những vấn đề về nguyên tắc."

Dịch Dao cụp mắt xuống, từ bỏ phản kháng, dịu ngoan mà dựa vào trong lòng hắn, ôm lấy vòng eo cường tráng của hắn.

"Lúc trước, đi ra ngoài chơi vui vẻ không?" Ôm lấy thân thể mềm mại của cô, An Kinh Vĩ nhìn bóng người cao lớn phía sau lưng cô.

"...... Vâng." Nếu hắn đã biết, cô cũng không cần thiết phải giấu diếm.

"Vui vẻ thì tốt. Nhưng mà...", cúi đầu khẽ cắn lỗ tai cô, "Chơi vui vẻ như thế nào, cũng phải nhớ trở về."

"Vâng."

"Em có chắc đêm nay không ở bên anh không? Anh vừa xuống máy bay đã tới gặp em, bụng vẫn trống rỗng đó."

"Vậy em đi ăn với anh một chút, sau đó anh đưa em trở về."

"Anh muốn ăn em."

"...... Ăn ít một chút, em đang vội."

An Kinh Vĩ cười khẽ, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô gái trong lòng.

"Vì sao lại khóc?" Sau khi nhìn An Kinh Vĩ và Dịch Dao rời đi, ở trong hành lang Cầu Dịch Hành nhẹ giọng hỏi.

Cách đó không xa, Mạnh Ni Na cúi đầu, nước mắt rơi lã chã.

"Anh không thích Dao Dao sao?"

Sau khi nghiêm túc nhìn Mạnh Ni Na một hồi lâu, Cầu Dịch Hành đưa ra đáp án khẳng định, "Thích."

"Vậy tại sao anh lại không giúp Dao Dao? Cô ấy không muốn ở cùng An Kinh Vĩ chút nào!"

"Bởi vì cô ấy không có nhờ tôi giúp đỡ."

"Nhưng không phải anh thích Dao Dao sao? Cho dù cô ấy không yêu cầu giúp đỡ, anh cũng nên giúp cô ấy!"

"Vậy thì tôi và An Kinh Vĩ có gì khác nhau đâu?" Cầu Dịch Hành kiên nhẫn giải thích.

"Cái gì?" Mạnh Ni Na không rõ, nếu một người đàn ông yêu một nữ nhân, không phải nên tự nguyện che mưa chắn gió cho nữ nhân sao?

"Giống như cô đã từng nói, bạn thân của cô, là một cô gái rất ngốc. Cho dù thực lực chêch lệch rất xa, cô ấy vẫn lựa chọn tự mình đối mặt với vấn đề, không bao giờ tìm kiếm ngoại lực. An Kinh Vĩ muốn cô ấy, cho nên bắt chẹt cô để uy hiếp khiến cô ấy phải phục tùng, nếu tôi trực tiếp nhúng tay can thiệp, đương nhiên có thể giúp cô ấy thoát khỏi An Kinh Vĩ, nhưng cô ấy không nhờ tôi giúp đỡ mà tôi lại tự ý trợ giúp, đối với cô ấy mà nói, chính là một gánh nặng không thể đền đáp, cô ấy sẽ dùng một hình thức khác để "phục tùng" tôi."

"Mà tôi, không chỉ muốn người của cô ấy."

"Vậy, vậy anh cứ trơ mắt nhìn cô ấy phục tùng An Kinh Vĩ sao?"

"Đương nhiên không, nhưng trước khi đối phó với những người đàn ông xung quanh cô ấy, tôi phải khiến cô ấy, tình nguyện ỷ lại tôi. Cô sẽ giúp tôi chứ?"

Mạnh Ni Na do dự theo bản năng, "Tôi không biết."

Cầu Dịch Hành nghiêng đầu.

"Kiểu "thích" của anh, lý trí khiến người ta phải sợ hãi!" Mạnh Ni Na lui về phía sau vài bước, xoay người rời đi.

Cầu Dịch Hành: "......"

Thư phòng ở biệt thự Khôn Thiên.

"Chủ tịch An, thiếu gia đã trở lại." Ngao Nhạc nhẹ nhàng buông khay trà, thấp giọng nói.

"Hiện tại đang ở đâu?" An Lục Thiên buông quyển sách trên tay, bưng chén trà lên, thổi thổi.

Ngao Nhạc dừng một lát, "Ở khách sạn với cô Dịch Dao."

An Lục Thiên khẽ hừ một tiếng, buông tách trà xuống, "Bên Trịnh Quý Tị thế nào rồi?"

"Hai tháng nay, thiếu gia ở nước ngoài lợi dụng các quỹ đầu tư để kinh doanh nên theo dõi tài chính rất cẩn thận, Trịnh Quý Tị không dám động tay động chân, nhưng tư liệu dự án bên trung tâm ông ta đã chuẩn bị sẵn, hơn nữa lần trước nguyên tác phim bên Lý Duật có vấn đề... chủ tịch An, ông nhất định phải làm như vậy sao?"

"Tập đoàn Lam Ngọc có thái độ như thế nào?"

Ngao Nhạc âm thầm thở dài, "Tập đoàn Lam Ngọc tán thành tất cả các quyết định của cô Lam, chỉ cần cô Lam kết hôn với thiếu gia, kế hoạch sáp nhập sẽ được đưa vào hoạt động... cho dù không liên hôn, việc sáp nhập hai tập đoàn cũng là đôi bên cùng có lợi, tại sao chủ tịch phải ——"

An Lục Thiên giơ tay ngắt lời Ngao Nhạc, "Vậy không cần kéo dài, mau chóng sắp xếp đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.