Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 192: Anh hứa với em (An Kinh Vĩ - H)



Trong căn phòng hoa lệ, tiếng nhạc Blues êm dịu, một đôi nam nữ trẻ tuổi rất xứng đôi đang ôm nhau đung đưa nhẹ nhàng trước cửa sổ sát đất.

Con người vừa kỳ lạ vừa mâu thuẫn.

Rõ ràng người đàn ông trước mặt chính là khởi đầu cho cuộc sống sa đọa của cô trong nửa năm qua, là người đầu tiên dùng thủ đoạn đê tiện khiến cô không thể không chịu ủy khuất, nhưng... cô đã từ từ quen, quen với sự xuất hiện đột ngột của hắn, quen với dục vọng không bao giờ che đậy của hắn.

Quen với sự quan tâm chăm sóc đằng sau sự bá đạo của hắn.

Đối diện với hắn, cô trở nên lười nhác và thoải mái một cách vô thức. Giống như bây giờ, lẳng lặng mà dựa vào hắn, cảm nhận nhiệt độ cơ thể cùng nhịp tim của hắn, gạt bỏ mọi buồn phiền lo lắng trong lòng, không còn nghĩ ngợi gì nữa.

"......" Dịch Dao ngừng nhảy.

Cảm giác áp bách ở bụng dưới càng ngày càng nóng khiến người ta không thể bỏ qua!

An Kinh Vĩ nhẹ nhàng nở nụ cười, bế cô lên đi tới giường lớn.

Nhìn thấy cô bên cạnh, ngửi mùi hương mê người của cô, hắn có thể nhẫn nhịn đến bây giờ, chính hắn cũng phải khoe khoang về tự chủ của mình một chút.

Ánh mắt lưu luyến trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn như ngọc của cô, lúc này ánh mắt cô nhìn hắn chăm chú khiến hắn như uống phải rượu mạnh.

Thời gian hai tháng lại dài giống như hai mươi năm, lại dường như chỉ trong nháy mắt. Hắn còn nhớ rõ dáng vẻ quyến rũ kiều mị của cô ở dưới thân hắn, nhưng lúc này thân thể hắn lại đói khát như chưa bao giờ có được cô.

Hơi thở như bị thiêu đốt, cả người khí huyết cuồn cuộn, máu trong người sôi sục, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào chiếc váy dài hoa màu xanh lục tươi mát trên người cô, trong đầu lại nghĩ đến việc phải xé nát chiếc váy xinh đẹp trong thời gian ngắn nhất như thế nào.

"Sao vậy?" Thấy hắn thật lâu không nhúc nhích, Dịch Dao nhẹ giọng hỏi.

"Đêm nay thật sự không thể ở lại sao?" Bàn tay to vuốt ve eo cô, sờ soạng khóa kéo để kéo xuống, An Kinh Vĩ cố gắng để hơi thở ổn định hơn.

"Vâng, gần đây em không thể qua đêm ở bên ngoài."

"Vì sao?" An Kinh Vĩ vừa vén váy cô lên, vừa lôi kéo cà vạt vừa hỏi.

"...... Cảm xúc của Ni Na không ổn định lắm." Dịch Dao dùng tay trái cởi bỏ khóa áo ngực, tự nhiên cởi bỏ lớp áo cuối cùng che chắn trên người.

Bàn tay cởi nút áo sơ mi của An Kinh Vĩ dừng lại một chút, thấy khuôn mặt cô bình tĩnh không có ý trách móc, sau đó hắn mới tiếp tục cởi quần áo của mình, để côn thịt dâng trào phủ lên cơ thể trần trụi của cô.

Tinh tế nhấm nháp cái miệng nhỏ của cô, sự mềm mại khiến hắn ăn cực kỳ ngon miệng, cô dịu dàng đáp lại khiến hắn càng hưng phấn hơn, hắn chỉ ước là cắm vào ngay lập tức để sảng khoái hơn.

Nhưng mà, hắn không muốn làm cô đau.

"Về chuyện của Mạnh Ni Na, chuyện lúc trước xảy ra anh cũng có trách nhiệm. Nếu có yêu cầu gì, cô ấy có thể tới tìm anh, chỉ cần không quá đáng, anh có thể làm cho cô ấy một chuyện vô điều kiện để xin lỗi."

Dịch Dao có chút kinh ngạc, mấy lần gặp gần đây, hắn có chút thay đổi, nếu không phải vẫn là "túi da" này, khí chất vẫn giống nửa năm trước như đúc, cô cũng phải nghi ngờ hắn có phải bị người khác "xuyên" vào không, "Em nhớ rõ ban đầu khi gặp anh, anh chính là một tra nam chính hiệu, mới mấy tháng điều gì đã khiến anh trở lại làm người vậy?"

An Kinh Vĩ đang hôn bộ ngực đầy đặn của cô nghe vậy cắn cắn đầu nhũ phấn nộn, chọc cho cô yêu kiều rên rỉ, "Chỉ là quan tâm em và bạn của em. Những người khác như thế nào, không đáng anh quan tâm đến."

Dưới thân trướng đến phát đau, hắn thật sự chờ không kịp, liền đơn giản trực tiếp tách cặp đùi trắng nõn của cô ra, hôn lên kiều hoa ở giữa hai chân.

"Ưm ưm..." Nắm lấy khăn trải giường dưới thân, eo nhỏ không nhịn được cong lên, bản lĩnh cường thế của đàn ông luôn được thể hiện một cách sắc sảo và nhuần nhuyễn trrong tình dục, cho dù có màn dạo đầu nhẹ nhàng như vậy cũng khiến hắn lộ ra động tác thô bạo và áp bức.

Đầu lưỡi ướt át quấy đảo trong hành lang trơn trượt, mị thịt mềm mại bị liếm mút nặng nề, cảm giác tê dại và căng trướng nhanh chóng đánh thức ký ức trong quá khứ, mật hoa cất giấu trong hồ nước lặng lẽ tiết ra chất lỏng d/âm đãng, bôi trơn hoa huyệt từ trong ra ngoài.

Cúi xuống nhìn người đàn ông đẹp trai tà mị đang vùi đầu giữa hai chân cô làm chuyện d/âm mĩ như vậy, một cảm giác tà ác cùng với sự thoải mãn tràn ngập trong trái tim cô.

"A...... Nếu, nếu Ni Na dùng điều kiện này, để trao đổi, kêu anh phải buông tha em thì sao?" Dịch Dao hổn hển hỏi.

Đôi mắt của người đàn ông đột nhiên lạnh đi, kìm nén tức giận, đứng dậy nâng hai chân thon dài của cô lên, côn thịt thô cứng dưới thân nhẫn nại đã lâu rốt cuộc cũng tàn nhẫn xỏ xuyên qua mật huyệt co chặt.

"A a ——"

"Đến bây giờ, em vẫn muốn chạy?" Đang tức giận, cơ bắp căng chặt, gân xanh ẩn hiện, ép hai chân của cô đến trước ngực, đặt cô vào giữa giường, eo An Kinh Vĩ mạnh mẽ lên xuống, c/ôn th/ịt cứng cỏi thọc vào rút ra tiểu h/uyệt hồng nhạt, ngang ngược đâm thật sâu vào trong hoa tâm để trừng phạt, hắn thao không hề có chút tình cảm nào.

"Không, à... Không, không phải, anh... A......" Dưới sự bạo ngược của người đàn ông, chỗ yếu ớt nhất trong hoa huyệt bị chà đạp không thể phản kháng, cam chịu khoái cảm đan xen với nỗi kinh sợ bị cắm hư, những ý nghĩ xấu xa ngày ở trong đầu ngày càng tăng lên, "Em, em... A... em không đi đâu hết, anh, anh nghe em nói!"

"Vĩ, Vĩ, a......"

Động tác thô bạo của An Kinh Vĩ không ngừng, dục vọng bị đè nén đến mức tận cùng bây giờ bùng nổ tức giận khiến hắn không hề muốn chậm lại, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng lại tàn nhẫn đưa đẩy nhanh hơn, liều lĩnh càn quét tất cả các điểm mẫn cảm trong cơ thể cô, cắm đến mức cô run rẩy kêu rên, cuối cùng cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.

Liên tục ra vào không ngừng khiến khoái cảm trong cơ thể cô tích lũy ngày càng nhiều, sự thay đổi của hắn, thỏa hiệp của hắn, thậm chí là sự tức giận phá hủy đi ý chí tình dục rốt cuộc cũng làm những ý nghĩ xấu xa trong lòng cô ngày càng phát triển hơn nữa!

Hai chân bị hắn đặt trên khuỷu tay, kiều mông treo trên không bị côn thịt to lớn khiến người ta sợ hãi của hắn đâm cho ửng đỏ, d/âm huyệt bị côn thịt mở ra hoàn toàn, hắn đâm ngày càng sâu hơn, khiến hoa huyệt vốn dĩ chật hẹp bị cắm đến mềm nhũn, dưới sự ra vào hung mãnh của người đàn ông mà cố sức co rút lại. D/âm dịch từ chỗ hai người kết hợp nhỏ giọt xuống, làm ướt khăn trải giường, hương vị tình ái d/âm mỹ tràn ngập trong không khí, khiến người đàn ông đỏ mắt, càng thao càng phóng đ/ãng.

Đã lâu không được sảng khoái cùng với cảm giác ngột ngạt đè nén trong lòng khiến An Kinh Vĩ rối loạn đến tận cùng, cho đến khi nhìn thấy khóe mắt cô chảy ra những viên kim cương vụn vỡ mới đột ngột dừng lại, cố gắng kiềm chế sức mạnh ngày càng mất kiểm soát của mình, thả cô lại giường, ép chặt đè lên người cô, vòng eo tráng kiện lại mạnh mẽ đâm côn thịt thật sâu vào hoa tâm, tốc độ vừa nhẹ vừa sâu, cuối cùng sau khi nguyên cây gậy thịt ra vào đâm sâu mấy chục cái, cũng co giật bắn ra trong cơ thể cô.

An Kinh Vĩ trầm trầm thở dốc, trong đôi mắt sắc bén tràn đầy tức giận, nhìn chằm chằm dáng vẻ mảnh mai run rẩy của cô, "Anh đã cảnh cáo em ——"

Dịch Dao hôn lên đôi môi chặn lại những lời hắn còn chưa nói xong.

"......" Khuôn mặt tuấn tú căng chặt một lát, sau đó liền dịu đi, đáp trả lại nụ hôn ngọt ngào của cô.

Một lúc lâu sau, Dịch Dao quay khuôn mặt nhỏ đỏ bừng sang một bên, miệng nhỏ dồn dập hít thở. An Kinh Vĩ thuận thế hôn lên gò má nóng bừng, rồi tới cằm, tham lam liếm mút chiếc cổ mẫn cảm của cô, bàn tay to vuốt ve kiều nhũ mềm mại, thỉnh thoảng còn nắn bóp đầu nhũ, vật dưới thân cho dù đã hơi mềm vẫn chọc chọc vào trong hoa huyệt lẳng lơ của cô, thể hiện sự chiếm hữu mạnh mẽ của hắn đối với cô.

"Làm tàn nhẫn như vậy, anh tính làm chết em, để sau này làm người phụ nữ khác sao?"

An Kinh Vĩ nhíu mày.

"Anh đã cố gắng kiềm chế, em biết rõ ——"

"Em không biết." Dịch Dao trách móc.

Thân thể vẫn còn đắm chìm trong dư vị của khoái cảm, kích thích của côn thịt mềm mại trong hoa huyệt rất vừa phải, được d/âm thủy và tinh dịch bôi trơn, cô nhẹ nhàng vặn eo chủ động dùng tiểu h/uyệt cọ xát c/ôn th/ịt, kéo dài khoái cảm của cơ thể.

"Anh nói...... Anh chỉ cần em, thật sao?"

"Anh đã lừa gạt em chưa?"

Quay mặt lại, mê mang mà nhìn người đàn ông nằm trên người mình, Dịch Dao chìm vào trong trí nhớ.

Hình như...... Cho dù hắn đê tiện vô sỉ, tùy hứng lại kỳ quái, nhưng thật sự hắn chưa từng lừa gạt cô, chuyện hắn đồng ý với cô đều làm được.

"Anh đã nói, nhiều nhất ba tháng chúng ta liền kết thúc."

"......" Nữ nhân này, hắn thật sự muốn lật người cô lại đánh vào mông cô mấy cái, "Là em đã nói thỏa thuận ba tháng hủy bỏ mà."

"Ơ?" Dịch Dao giả vờ không nhớ.

An Kinh Vĩ nghiến răng, "Em còn nói, nếu anh là đàn ông, có việc gì thì tới tìm em, em đều tiếp, nếu anh hèn hạ phải liên lụy đến những người khác, em sẽ đâm một nhát vào trái tim anh, xem anh có chết hay không."

Dịch Dao giả bộ không nổi nữa, nhìn thẳng vào đôi mắt giận dữ lại không thể chán ghét bất lực của hắn, "Nếu như có một ngày, anh sẽ làm những người phụ nữ khác giống như em, đối xử với những người phụ nữ khác như em, chúng ta coi như chưa từng quen biết và không bao giờ gặp lại nhau, được không?"

Trái tim co rút đau đớn, An Kinh Vĩ nhìn chằm chằm đôi mắt nghiêm túc của cô, "Ý của em là, em có thể lên giường với những người đàn ông khác nhưng lại yêu cầu anh chỉ được thao một mình em?"

"Không, anh có thể làm người phụ nữ khác bất cứ lúc nào. Chỉ là, nếu như có thể thay thế được em, vậy anh liền buông tha cho em, đây là yêu cầu duy nhất của em đối với anh."

"......"

"Hứa với em."

"Nếu anh hứa với em, anh sẽ được "chỗ tốt" gì?"

Ánh mắt cô lướt xuống sống mũi cao thẳng, dừng ở trên đôi môi hơi mím lại của hắn.

Mím môi lại, nhẹ nhàng vuốt ve, "Em còn "chỗ tốt" nào có thể cho anh đâu? Em chỉ cảm thấy, nếu như anh tình nguyện hứa với em, em sẽ thích anh như thế này."

"...... Được, anh hứa với em."

Dịch Dao nặng nề hôn lên môi hắn, biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ nghiêm túc chưa từng có.

Cô không nói dối.

Khi hắn hứa những điều này, cô thật sự thích hắn, thích người đàn ông bá đạo, kiêu ngạo, tùy hứng, không từ thủ đoạn lại phóng đ/ãng!

Xoay người ngồi ở trên eo hắn, hoa huyệt hồng hào dưới thân lại hàm chứa côn thịt cứng ngắc của hắn một lần nữa, Dịch Dao cắn môi dưới, đôi tay chống lên cặp đùi nóng như lửa của hắn, thắt lưng chuyển động theo bản năng.

Tự mình khống chế sức mạnh và góc độ, tận tình dùng cây gậy nóng cứng như sắt của hắn cọ xát xỏ xuyên qua mật động d/âm loạn, thịt huyệt bị thao mềm nhũn tê dại không thôi, cảm giác sảng khoái thuần khiết khiến cô mê loạn, bụng nhỏ no trướng chứa đầy tinh dịch nồng đậm, cho dù cô ăn không xong côn thịt thô tráng cũng không cảm thấy đau đớn, khiến cô thậm chí còn dám ngồi xuống cuối cùng, nghênh đón quy đầu to lớn sung sướng xuyên qua hoa tâm!

An Kinh Vĩ mê đắm nhìn nữ nhân đang chơi đùa vui vẻ trên người mình, kiềm nén kích động muốn đảo khách thành chủ, để cô theo đuổi niềm vui tình dục theo cách cô thích, ghi nhớ toàn bộ sở thích của cô, thưởng thức dáng vẻ xinh đẹp kiều mị của cô.

Chờ đến khi cô chơi mệt mỏi, run rẩy leo lên cao trào, khi cái miệng nhỏ dưới thân kịch liệt co rút liếm mút hắn, hắn mới đỡ eo cô, mang đến cho cô một làn sóng sung sướng kích thích cực lạc khác từ dưới lên trên!

Lúc nhanh lúc chậm, trong một khoảng thời gian ngắn Dịch Dao bị chơi đến đau nhức cả người, cuối cùng cũng về đến dưới lầu phòng trọ trước 12 giờ đêm. Dọc theo đường đi, khuôn mặt cô ửng hồng, đôi mắt ướt át, khiến An Kinh Vĩ lái xe mà dưới thân vẫn luôn cương cứng.

"Buổi sáng ngày mai anh tới đón em."

"Không được, ngày mai thứ bảy, em có hẹn với Ni Na, ngày mốt được không?"

Mặt An Kinh Vĩ lộ vẻ không vui.

Dịch Dao vén mái tóc dài bị gió đêm thổi bay ra sau lỗ tai, cúi đầu lướt qua cửa sổ xe hôn lên môi hắn, "Ngoan, ngày mốt cho anh ăn no."

Đôi mắt của người đàn ông lóe lên vẻ nguy hiểm.

Dịch Dao cười khẽ, vội vàng chạy đi.

"......" Nhìn bóng dáng cô biến mất vào trong hành lang, An Kinh Vĩ khởi động xe thể thao, khóe miệng cong lên, khuôn mặt tuấn tú không kiềm được sự tự hào và kinh ngạc.

"Dao Dao..." Mạnh Ni Na ở trên lầu quan sát mọi thứ, liền bối rối, "Cậu và An Kinh Vĩ, hắn đối với cậu......"

Dịch Dao nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạnh Ni Na, "Đừng lo lắng cho mình, mình rất tốt. Cho dù bắt đầu với hắn như thế nào, ít nhất là bây giờ — Mình không hối hận khi đã quen biết hắn."

Nhìn đôi mắt chân thành tha thiết thẳng thắn không hề miễn cưỡng của Dịch Dao, Mạnh Ni Na khẽ thở dài, buông bớt lo lắng trong lòng. "Đúng rồi, Dao Dao, ngày mai cậu không cần phải đi khám răng cùng với mình, đúng lúc mình có quen một đồng nghiệp biết được một nha sĩ tốt, cô ấy, cô ấy đi cùng mình."

Dịch Dao cười cười, gật gật đầu, "Ừm, Được."

"Dao Dao, mình......" Từ trước đến nay cô chưa bao giờ nói dối trước mặt Dao Dao, vừa nói dối ra khỏi miệng, cô đã lập tức luống cuống.

"Thật sự không có việc gì, chuyện cậu không muốn nói, mình sẽ không hỏi."

Mạnh Ni Na cắn cắn môi, "Không phải, là... Giám đốc nằm viện rồi, mình muốn đi thăm anh ấy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.